Ngày hôm đó khí trời có chút âm u, Văn Tiệp cùng Hải Đường tản bộ bên hồ, tâm tình của nàng cũng tốt hơn rất nhiều. Hai người nói nói cười cười bước vào một tiểu viện bên cạnh rừng trúc nghỉ chân, “Xem ra trời cũng sắp mưa rồi”. Hải Đường chỉ vào đám chuồn bay thấp.
“Chúng ta quay về đi, mắc mưa cũng không tốt”. Lúc Văn Tiệp đỡ Hải Đường đứng dậy chuẩn bị đi liền nhìn thấy phía trước có một đám người đi tới, dẫn đầu là Tô Lam Nhân. Hải Đ vừa liếc thấy bộ dáng của nàng ta liền phì cười, chỉ mới mang thai năm tháng lại học theo bộ dáng phụ nữ mang thai tám tháng vừa ôm bụng vừa chống lưng, làm như đi đứng rất khó khăn vậy.
Đang cười thì Tô Lam Nhân đã bước đến trước mặt nàng, “Tỷ tỷ, thân mình của muội rất cồng kềnh, không thể thỉnh an tỷ tỷ, tỷ tỷ người vạn lần đừng trách móc a!”
Hải Đường dừng cười, gật đầu nói, “Không sao, có tâm là được”
Trong mắt Tô Lam Nhân hiện lên một tia hờn giận, nhìn lướt qua Văn Tiệp rồi nói, “Tỷ tỷ, ta vừa mới nhìn thấy ngươi cùng Tứ muội cười rất vui vẻ, có gì chuyện gì cao hứng sao?”
Văn Tiệp khẩn trương về phía Hải Đường, cước bộ nhích lại gần một chút, “Chúng ta đang bàn luận về bộ dáng người mang thai, trông ngươi đi đứng có vẻ khó khăn a!”
“Phải không? Tỷ tỷ nhìn ta bước đi thế nào? Nhìn thấy ta liền mất hứng sao?”
“Cũng không có gì cao hứng, đi dạo đủ rồi, cũng đã đến lúc trở về”
“Nguyên lai là vậy, ta còn tưởng tỷ tỷ không muốn nhìn thấy ta”
Hải Đường bất đắc dĩ nhìn lại, “Ta vì sao lại không muốn nhìn thấy ngươi?”
Tô Lam Nhân cười đắc ý, “Tỷ tỷ, kỳ thật ta cũng hiểu được khổ của tỷ. Chỉ là tướng công thích ta, ta cũng không còn cách nào khác. Tỷ không biết đó thôi, ta cũng đã từng khuyên tướng công đến biệt viện của tỷ, nói thế nào thì tỷ cũng là thê tử của tướng công, để tỷ sống vắng vẻ như vậy cũng không phải a!”
Hải Đường lắc đầu mỉm cười, bị tướng công chơi trò “vườn không nhà trống” còn bị người khác chế giễu, xã hội cũ vạn ác a!
“Muội có thể hiểu được nỗi khổ của ta tự nhiên có chỗ tốt của nó. Nếu có một ngày tướng công tìm đến một vị muội muội khác đẹp như thiên tiên thì ngươi sẽ không quá thương tâm, dù sao cũng chỉ là “có mới nới cũ thôi”! Trong mắt nam nhân, nữ nhân chính là quần áo, quần áo thì phải thay đổi. Ta nghĩ nếu là muội thì hẳn muội cũng sẽ vứt sang một bên không mặc lại, đúng không?”. Hải Đường cố ý quét mắt qua bụng nàng ta một lần, sau đó thở dài. Nàng cũng không thèm để ý đến Tô Lam Nhân mà thản nhiên nhìn bầu trời nói, “Muội muội, trời cũng sắp mưa rồi, ta phải quay về. Ngươi cũng mau chóng về quay trở về đi!”
Tô Lam Nhân tức giận đến run người, “Để tỷ chê cười rồi, ta xem khí trời hôm nay rất tốt, các ngươi đi theo ta ra ngoài mua sắm”. Xem bộ dáng của nàng ta, Hải Đường đắc ý lôi kéo Văn Tiệp quay trở về.
Chân vừa mới tiến vào phòng thì mưa liền ào ào trút xuống, Tô Lam Nhân không mắc mưa mới lạ à nha! Nha đầu chết tiệt kia, ta không đến chọc giận ngươi, ngươi còn tới tìm ta gây phiền toái!
Ăn cơm tối xong, mưa vẫn còn rất lớn, Văn Tiệp bị giữ lại không cho về. Đánh đàn, nghe mưa rơi, đây chính là một trong những hạnh phúc của chốn nhân gian a!
Hải Đường đang buồn ngủ thì cửa ngoài bị ai đó đá văng ra. Tiểu Cam ở bên ngoài la lên, “Thiếu phu nhân, thiếu gia đến”.
Haizz…đúng là họa từ miệng mà ra. Nàng ngồi thẳng lưng, bộ dáng Phương Sở Đình nổi giận đùng đùng tiến vào, Văn Tiệp sợ đến mức làm đứt dây đàn, “Tướng công đến rồi, Tiểu Tình pha trà. Tướng công, cơn gió chướng nào mang ngươi ném vào đây vậy?”
Phương Sở Đình gắt gao nhìn Hải Đường chăm chăm. Hải Đường cũng không thèm để ý, hai tay nâng tách trà nhấp một ngụm, uống xong liền nhìn thẳng vào mắt hắn, hoàn toàn không có ý né tránh.
“Hôm nay ngươi đã nói gì với Lam Nhân?”
Nàng nhướn mi, “khởi binh vấn tội”? Ai sợ ai?
“Tướng công, ngươi chính là hỏi thời điểm sau giờ ngọ sao?”. Không có tiếng trả lời, xem ra mình phải tiếp tục, “Sau giờ ngọ ta có gặp Lam Nhân muội ở trong vườn, có chuyện gì sao?”
“Ngươi đừng ở đây tác quái! Nói, ngươi đã nói gì với Lam Nhân?”, Phương Sở Đình lạnh lùng nói.
“Cũng không có gì, ta chẳng qua giải thích với nàng một chút về tập tính của nam nhân, đừng nói với ta nàng bị dọa nhé! Lam Nhân này không phải người dễ bị dọa như vậy chứ?”
Phương Sở Đình tiến đến trước mặt nàng, nheo mắt uy hiếp, “Nói xem, nam nhân có tập tính gì?”
“Có mới nới cũ. Ta bất quá chỉ chuẩn bị tâm lý cho nàng, bởi vì nói không chừng một ngày nào đó ngươi sẽ rước thêm người mới vào phủ”. Nàng cũng học hắn nheo nheo mắt.
“Ngươi uy hiếp nàng!”, Phương Sở Đình mày kiếm dựng đứng.
“Thật buồn cười, ta chính là thê tử bị ngươi ruồng bỏ, làm thế quái nào lại uy hiếp được nàng?”
“Phải không? Ta cũng không nghĩ vậy. Hiện tại Lam Nhân vẫn còn đang khóc, nếu không phải ngươi uy hiếp nàng, ta thật không biết phải giải thích thế nào!”
“Ai nha~ tướng công. Ngươi như thế nào lại ngờ ngệch như vậy chứ? Muội muội khóc ngươi không ở bên cạnh dỗ dành nàng lại chạy đến tìm ta nói chuyện phiếm, không khéo lại càng gây hiểu lầm lớn. Tướng công, ngươi thay ta nói với muội muội, phụ nữ có thai không thể khóc a! Phải bảo trì tâm tình bình tĩnh, nếu không sẽ sinh ra một đứa trẻ si ngốc a!”
“Diệp Hải Đường!”, Phương Sở Đình gầm lên, tiến đến bắt lấy tay áo của nàng, “Ngươi dám nguyền rủa con ta?”
Hài Đường không hề cử động, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh lùng, “Tướng công đừng hiểu lầm, ta đây chính là hảo tâm nhắc nhở nàng. Ta cũng sắp làm mẫu thân nên biết mười tháng mang thai không dễ dàng, như thế nào lại thành nguyền rủa người, hử?”. Nhìn thấy khuôn mặt này nàng liền nổi giận, từ trước giờ vẫn chưa từng phát hỏa lớn như vậy. Nghĩ đến đây, thần sắc Hải Đường tối sầm lại, trên mặt lộ ra vẻ thản nhiên không thèm để ý đến hắn. Nàng gạt tay hắn sang một bên rồi thất thần ngồi xuống.
Phương Sở Đình nhìn thấy nàng không nói lời nào liền gầm lên một tiếng, đang định rời đi thì lại nhìn thấy Văn Tiệp đang ngồi trước cầm án sợ đến run rẩy, “Văn Tiệp? Tại sao ngươi lại ở trong này?”
“Đại…Đại ca, ta…trời mưa, ta trú một lát rồi đi”, nàng vừa nói xong liền đứng lên định rời đi.
“Đợi đã”, Hải Đường phục hồi tinh thần lại, “Văn Tiệp, đợi mưa tạnh rồi hẳn đi. Đây là chỗ của ta, không ai có thể đuổi ngươi đi!”. Hải Đường cũng không nhìn đến Sở Đình mà bước đến kéo tay Văn Tiệp. Ngón tay nàng đã bị dây đàn cắt một đường, Hải Đường vội vàng phân phó Tiểu Cam mang thuốc mỡ đến rồi tự mình bôi thuốc cho nàng. Phương Sở Đình đứng đó bị coi như người vô hình.
Sở Đình nhìn các nàng một chút, trước khi xoay người bỏ đi đã để lại một câu, “Ngươi đợi mưa tạnh rồi hãy về”
Hắn vừa rời đi, Hải Đường thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Tình ai oán một câu, “Cô gia lâu lắm mới đây một lần, người vì sao không thể nói chuyện nhỏ nhẹ một chút? Cô gia là tướng công của người a!”
Lão công như thế, ta không cần, “Trầm nhũ mẫu, ngươi đến xem có phải cánh cửa lại bị đá văng hay không. Đấy là loại người gì vậy, động một chút là dùng chân đá”
Từ sau khi Phương Sở Đình đến đây, bọn hạ nhân trong phủ càng ngày càng khi dễ các nàng. Tiểu Tình vài lần đi thỉnh đại phu đến bắt mạch nhưng cũng không thấy ai đến, cũng may Trầm nhũ mẫu hiểu biết một chút y thuật, mọi người cũng cẩn thận hầu hạ nàng nên không xảy ra sai lầm gì. Mùa hè dần trôi qua, Hải Đường tích cực làm công tác chuẩn bị chào đón bảo bảo. Vải bông được mua về, giặt sạch rồi phơi nắng. Nàng cũng mua kéo mới, dụng cụ hỗ trợ cho việc sinh nở cũng được làm sạch, Ngải Thảo thì phơi ngoài sân, chăn đệm trên gường cũng được giặt sạch phơi nắng, quần áo của cục cưng, tả lót, chén bát, dược liệu…tất cả đã sẵn sàng.
Ngày lâm bồn được dự tính là mấy ngày nay, cử động của Hải Đường càng lúc càng khó khăn nhưng nàng vẫn kiên trì tản bộ trong vườn mỗi ngày. Văn Tiệp cũng thường xuyên ở lại trong viện, Tiểu Cam thì ngày nào cũng quỳ gối cầu xin lão thiên phù hộ cho thiếu phu nhân, Tiểu Tình thường xuyên đem vật dụng chuẩn bị ra kiểm tra lại một lần, phụ thân Tiểu Cam mang đến vài con cá chép, nói là sẽ giúp sản phụ có nhiều sữa hơn.
Thời tiết chuyển lạnh, Hải Đường theo thường lệ tản bộ trong vườn thì đột nhiên đau bụng. Cơn đau ngừng trong chốc lát rồi lại bùng lên trở lại. Đến lúc rồi! Trầm nhũ mẫu ôm Hải Đường trở vào phòng, Tiểu Cam chạy đi tìm Đại phu nhân, Di tẩu xuống bếp nấu nước. Thời điểm nước ối vỡ ra, Văn Tiệp đúng lúc bước vào, nàng ta sợ đến rơi nước mắt. Trầm nhũ mẫu đưa nàng trở lại chính sảnh.
Một lát sau Tiểu Cam đã trở lại, vừa tiến vào đã bổ nhào lên người Hải Đường mà khóc lớn. Tiểu Tình mắng nàng vài câu, Tiểu Cam vừa thút thít vừa nói lão gia phu nhân đi cùng với lão phu nhân ra ngoài thành bái phật. Tần di nương nói trong phủ không có bà mụ, bảo thiếu phu nhân chờ…
Hải Đường thừa dịp cơn đau hạ xuống theo chu kỳ liền nói, “Ta đã nói với các ngươi thế nào…giờ cứ làm như vậy…”
Trầm nhũ mẫu lôi kéo Tiểu Tình sang một bên, bộ dáng sốt ruột khoa tay múa chân, “Tiểu Cam, nhanh đi tìm phụ thân của ngươi, bảo ông ấy tìm một bà mụ bên ngoài phủ đến đây. Nhanh lên!”. Văn Tiệp ở bên ngoài vừa nghe tin này, nàng ngồi yên một lúc liền hoàn hồn, ba chân bốn cẳng chạy đi tìm mẫu thân của nàng.
Khoảng cách cơn đau càng lúc càng ngắn, nàng mơ hồ nhìn thấy một nữ nhân xa lạ đang chỉ huy mọi người, “Di tẩu, nước nóng ở đâu? Nấu thêm đi, đúng rồi, nấu thêm cháo, sản phụ sau khi sinh rất yếu ớt, lúc đó phải ăn chút gì đó. Tiểu Tình, đây là những thứ thiếu phu nhân đã chuẩn bị sao? Khấu Nhân, đem Ngải Thảo ngâm vào nước sôi, bỏ luôn cây kéo vào…”, Hải Đường thở dài nhẹ nhõm.
Có người nâng nàng dậy đút một thìa cháo lỏng, thanh âm nhẹ nhàng an ủi bên tai, “Hài tử ngoan, đừng sợ, ta là mẫu thân của Văn Tiệp. Ngươi trước hết cứ nghỉ ngơi một chút, đợi bà mụ đến đây là có thể sinh”
Bà mụ đã đến, trước tiên là rửa sạch tay, sau đó dùng Ngải Thảo lau sạch sẽ hạ thân của Hải Đường. Bà mụ hướng dẫn Hải Đường vừa hít thở vừa dùng sức, không biết đã qua bao lâu, ý thức của Hải Đường đã muốn tan rã. Nàng chỉ biết làm theo lời bà mụ, lúc nào hít vào, lúc nào dùng sức, lúc nào thở ra…tất cả đều được thực hiện một cách máy móc.
Thời điểm nàng kiệt sức chỉ muốn ngủ thiếp đi thì thanh âm Tam phu nhân chợt vang lên bên tai, “Hài tử ngoan, đừng ngủ, sắp ra rồi, đã nhìn thấy đầu, ngàn vạn lần đừng ngủ”. Nàng cố gắng chống chọi lại giấc ngủ, làm theo lời bà mụ dùng sức một lần nữa. Ra rồi! Khoảng khắc bảo bảo chào đời, nàng cảm giác bản thân mình đã tan thành từng mảnh nhỏ.
Bà mụ đánh vào mông bảo bảo, tiếng khóc oa oa truyền tới, “Hài tử ngoan, ngươi nhìn xem, là tiểu thiếu gia!”. Hải Đường trợn mắt nhìn đứa bé trong tay Tam thẩm. Một khối thịt hồng hồng, trên mặt đầy nếp nhắn, thật xấu a! Sau đó nàng chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, khi Hải Đường tỉnh dậy cảm thấy toàn thân đau nhức. Nàng không dám cử động, bên ngoài vang lên nhiều thanh âm. Hải Đường lên tiếng gọi Tiểu Tình, cả đám người vội vàng tiến vào. Một nữ nhân mặc tố y đoan trang ôm bảo bảo đi đến bên cạnh nàng, “Hài tử ngoan, ngươi đã tỉnh rồi, tiểu thiếu gia vừa uống một ít nước đường, bây giờ đang muốn ngủ”
Hải Đường cảm kích nhìn nàng, “Tam thẩm, đa tạ người, hôm nay nếu không có người chỉ sợ Hải Đường cùng nhi tử sẽ không qua được”
Tam thẩm ngẩn ra một lát, sau lại hiểu ý mỉm cười, “Ngày thường ngươi đối với Văn Tiệp hết lòng chiếu cố, ta vẫn rất cảm kích ngươi”
Văn Tiệp đứng một bên chun mũi, “Đại tẩu, bảo bảo thật đáng yêu a! Bàn tay nhỏ nhỏ mịn màng, còn có cái chân nhỏ nữa…”
Hải Đường nhìn cục cưng rồi ôm hôn một cái, “Tam thẩm, Hải Đường chỉ mới làm mẫu thân, còn có rất nhiều muốn nhờ người chỉ giáo, về sau người phải thường xuyên đến đẩy để chỉ điểm ta a!”.
Tam thẩm không nói gì, chỉ vỗ vỗ bàn tay nàng.
“Đại tẩu, bảo bảo vẫn chưa có tên”
“Tên bảo bảo lão gia sẽ đặt. Chúng ta chỉ có thể đặt nhũ danh, gọi là Đô Đô, thế nào?”
“Đô Đô, ta là cô cô của ngươi a, ngươi nhớ ta không?”, Văn Tiệp lập tức ba hoa với Đô Đô một hồi làm mọi cười không thể không bật cười.
Tiểu Cam vẫn đứng khóc thút thít một bên, “Tiểu Cam, ngươi làm sao vậy?”
“Thiếu phu nhân, ta sợ, lúc mẫu thân ta sinh đệ đệ chính là đau quá nên thiếp ngủ không bao giờ tỉnh lại. Vừa mới nãy thiếu phu nhân cũng vậy, đúng là hù chết ta a!”
“Tiểu Cam, tiểu thư đã tỉnh dậy, ngươi không được nói lung tung nữa”
“Được rồi! Văn Tiệp, Hải Đường cũng đã tỉnh, chúng ta trở về trước, ngày mai lại đến”, Tam thẩm kéo Văn Tiệp cáo từ.
Đô Đô im lặng ngủ, dù ngủ nhưng khóe miệng thỉnh thoảng lại nhoẻn cười, thật không biết hắn nằm mơ thấy gì.
Sau bữa cơm tối, Đại phu nhân mang theo Tần di nương đến đây. Đại phu nhân ôm Đô Đô cười không ngậm miệng lại được, bảo rằng hắn giống Sở Đình như đúc. Tần di nương đứng một bên tấm tắc tự trách, nói nào là lẽ ra không nên để bà mụ đi, cũng may mẫu tử bình an, nếu không đã phạm vào lỗi lớn…Hải Đường cũng không trả lời, để mặc nàng ta một mình một nơi diễn trò.
“Hải Đường, lão gia muốn tự đặt tên cho đứa nhỏ, đúng rồi, có cần thỉnh nhũ mẫu không?”
“Đa tạ phu nhân quan tâm, Hải Đường muốn tự mình cho con bú”. Đại phu nhân ngẩn ra, sắc mặt có chút lo lắng. Hải Đường liền nói, “Đại phu nhân, tìm nhũ mẫu cũng không phải chuyện dễ dàng, chỉ sợ không biết người ta có bệnh gì không…nói tóm lại là không tốt”. Hải Đường ra sức thuyết phục, mà phu nhân cũng không miễn cưỡng nàng. Đại phu nhân ngồi lại một lát, lưu lại một ít thuốc bổ rồi rời đi.