Mấy ngày trước, lão phu nhân cùng nhóm nữ tử trong phủ thật vất vả mới có cơ hội ngồi chơi bài, vậy mà lại phát hiện thiếu mất một quân bài, Du Viên được lục soát một lần, cuối cùng cũng tìm được quân bài đó trong túi nhỏ của Đô Đô, lúc Hải Đường định mở miệng giáo huấn hắn một câu “không hỏi mà tự lấy chính là trộm cắp” thì lão phu nhân đã vội sai Như Ý đến bế hắn qua bên này. Hai ngày tiếp theo, Đô Đô khám phá “thế giới văn chương” trong thư phòng của lão gia, toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn đều bị “thế giới” này thay đổi, văn chương trong phút chốc trở thành món đồ chơi mới, vách tường trong thư phòng dày đặc “bút tích lưu niệm” của tiểu gia hỏa này, thậm chí quần áo trên người hắn cũng trở thành bức tranh thủy mặc. Tuy nhiên, điều kỳ quái nhất vẫn thuộc về Tiểu Cam, lúc Hải Đường nhắc nhở Tiểu Cam lau vết mực tàu trên mặt nàng ta, nha đầu kia cư nhiên không chịu tẩy đi, Hải Đường tức giận xách lỗ tai Tiểu Cam tiến tới bồn nước rồi tự mình tẩy sạch. Sáng hôm sau, lão phu nhân, lão gia cùng phu nhân đại giá đến Đường Viên, nói là muốn thưởng thức “bản vẽ” của tôn tử bảo bối, bọn họ vô cùng đắc ý chiêm ngưỡng bức tường đầy chữ như gà bới mà không nhận ra một đôi mắt vừa lạnh vừa độc phóng ra từ chỗ ngồi của Hải Đường.
Thời điểm mọi người lục tục ngồi vào chỗ của mình, Hải Đường nhìn thấy Như Ý khom lưng nói nhỏ vào tai lão phu nhân hai câu, lão phu nhân cười rạng rỡ rồi ban thánh chỉ, “Nương của Đô Đô, ta nghe nói thức ăn ở chỗ ngươi rất ngon, có thể nấu cho chúng ta một bữa không?”
Hải Đường oán thán trong bụng một trận, khẳng định là Tiểu Cam đã nhiều chuyện. Nàng nhận mệnh xuống bếp, tự mình chuẩn bị bữa sáng gồm đậu lạnh xào tỏi, xíu mại trân châu, trứng chiên thịt băm và nấu thêm một nồi mì nước thật lớn.
Lão phu nhân vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi Hải Đường, “Đúng là đảm đang a!”. Hải Đường ngồi một bên vừa đút con ăn vừa oán thầm, chỉ sợ sau này bọn họ sẽ kiếm cơ hội đến đây ăn nhiều hơn.
Quả nhiên, trước tiết Đoan Ngọ vài ngày, lão phu nhân phân phó Như Ý mang đến Đường Viên một đống nguyên liệu nấu ăn, nói là năm nay sẽ ăn cơm ở đây nên làm phiền Hải Đường cùng Di tẩu chuẩn bị. Trong lúc nhất thời Hải Đường cảm thấy đầu óc choáng váng. Phương Sở Đình nhìn Hải Đường đang âu sầu mà lắc đầu, hắn nghĩ thầm sau khi trở về sẽ phân phó đầu bếp của mình đến đây hỗ trợ. Tuy nhiên, hắn thật sự không biết điều Hải Đường đang lo lắng không phải là bữa cơm này, chỉ là chính sảnh không đủ chỗ để bày hai bàn ăn lớn a!
Phương Sở Đình nghe nàng nói xong liền phân phó Thành Thụy tìm vài gia nhân đến, bọn họ đứng một bên chỉ huy mọi người đem toàn bộ đại sảnh dọn trống, những vật dụng choáng chổ sẽ được chuyển hết sang thư phòng. Sau khi sắp xếp gọn gàng, sảnh đường hiển nhiên có thể chứa được hai chiếc bàn lớn.
Thực đơn cho tiết Đoạn ngọ thật phiền toái, Hải Đường phải mất trọn một ngày để hấp các loại bánh chưng, bánh bao. Phụ thân của Tiểu Cam đưa đến một chậu lươn béo ú, nàng phân phó Tiểu Cam sát muối rồi chuẩn bị cắt khúc chiên xào. Thành Thụy được phân công ra bờ hồ hái lá sen để gói gạo nếp. Di tẩu dùng nước tro ngâm gạo, còn có trứng, chân gà, thịt gà, đậu đỏ, nước chát, thịt nguội,…phải nói là vô cùng phong phú!
Buổi sáng tiết Đoan Ngọ, lão phu nhân cùng phu nhân mang theo vài nha hoàn lớn tuổi đến Đường Viên để bọn họ phụ giúp một tay, Đô Đô được dẫn đi xem náo nhiệt. Tiểu gia hỏa hôm nay rất tuấn mỹ, toàn thân mặc toàn quần áo mới, Tiểu Tình còn đeo cho hắn một túi hương có chứa chu sa, hùng hoàng, hương dược bên trong, bên ngoài được bao bằng vải thưa để hương thơm tỏa ra thơm ngát bốn phía, thắt lưng lại còn đeo thêm chuỗi dây nhiều kiểu dáng được kết bằng chỉ ngũ sắc, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Buổi trưa, Như Ý nấu một nồi nước Hùng Hoàng để mọi người rửa mắt, nói là có thể phòng ngừa bệnh mắt trong một năm. Đợi sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, các nha hoàn bắt đầu bê thức ăn lên, đầu bàn là nước tương thịt nguội, đậu ngâm giấm chua, củ cải muối, rau trộn nấm, salad trộn bốn loại rau. Thời điểm món salad được dọn lên, mọi người đều trầm trồ nhìn đến hoa mắt, Hải Đường đắc ý trong lòng, ta đảm bảo các ngươi chưa từng ăn qua món này nha. Tiếp theo là món thịt xào xả ớt, khổ qua dồn thịt lươn, thịt kho tàu, gạo nếp gói lá sen, thịt gà nhồi khoai tây, vịt quay cuốn da, cá hồng áp chảo, cá hấp hoa vàng, trứng muối xào rau dền, cá hương sốt cà, rượu là loại nữ nhi hồng thượng phẩm, một bàn ăn thức ăn ê hề thơm phức.
Lão phu nhân thân thiết kéo tay Hải Đường, “Nương của Đô Đô, vất vả ngươi rồi. Đến đây, ngồi xuống ăn cơm, hôm nay chính là Hải Đường tự xuống bếp nấu ăn, các ngươi nếm thử đi!”. Cơm vào miệng, có người đắc ý, có người thất ý, Tô Lam Nhân lạnh mặt vừa định chỉ trích thì chợt nghe lão phu nhân tấm tắc khen ngon, nàng ta cũng không tiện phát tác mà chỉ cúi đầu hừ một tiếng.
Tần di nương có chút nhịn không được liền giả vờ bày ra bộ mặt khó hiểu, “Hải Đường, thức ăn hôm nay chỉ có thế này sao? Ta nghe nói lão phu nhân đã đưa đến rất nhiều vi cá tổ yến, tại sao lại không thấy a?”
Hải Đường mỉm cười nuốt xuống một ngụm canh nóng, “Tần di nương, người không biết sao? Tiết Đoan Ngọ là thời điểm dễ nhiễm độc tà nên ta đã nấu những món đơn giản có khả năng trừ tà tránh độc, tuy rằng có chút đạm bạc nhưng gia đình bình dân vẫn ăn những món này để giải độc. Về phần vi cá tổ yến lão phu nhân đưa đến đây, nếu người thích thì ta có thể thuận nước đẩy thuyền, hôm sau sẽ sai người đưa hết cho người”, muốn đến đây gây sự sao? Bổn tiểu thư đã nấu cho ngươi ăn lại còn kén cá chọn canh.
Phu nhân mỉm cười giảng hòa, “Ta xem những món ăn này cũng không tồi, vi cá tổ yến thường ngày vẫn ăn đó thôi, trong khi những món của Hải Đường không phải lúc nào cũng có cơ hội ăn a!”
Nhị phu nhân cũng nương theo lời nói của phu nhân, “Đúng vậy, đầu bếp trong viện của ta xem ra vẫn còn kém tay nghề so với Hải Đường. Bữa nào đem đầu bếp kéo hết về, để Hải Đường nấu ăn là được”. Hải Đường nghe những lời này liền cảm thấy không vui, còn muốn ta trở thành đầu bếp của nhà các ngươi? Nếu bổn tiểu thư cảm thấy không thích, muốn ăn món ta nấu sao, đừng mơ!
“Thê tử của Đình Bách nói những lời này ta cũng không thích nghe, muốn kéo đầu bếp của các ngươi về cũng không sao, nhưng sau tết vài ngày bảo bọn họ làm cho ta một bàn tiệc xem thử. Lại nói lúc bọn họ vào Phương phủ chẳng phải rất tự hào bảo rằng mình am hiểu trù nghệ đó sao?”, lão phu nhân uống một ngụm rượu, đôi mắt có chút mất hứng quét nhìn nàng ta một cái.
Nhị phu nhân lập tức ngậm miệng, lão gia xem tình hình có chút không ổn liền quay sang Đô Đô, “Đô Đô, ngươi đang ăn gì mà ngon vậy?”. Tiểu gia hỏa này đang cao hứng ăn uống, hắn mở miệng đầy thịt lươn mà đáp, “Xà” (rắn). Lão gia có chút sững sờ, Hải Đường cười ngượng ngùng, “Ngày hôm qua Đô Đô nhìn thấy lươn ngo ngoe trong chậu nên muốn bắt, lúc ấy ta nói với hắn rằng đấy là xà, có thể cắn người”, tiểu gia hỏa này vừa nghe hai chữ cuối liền cất tiếng oai phong, “Ta cắn xà”, chiếc răng nhỏ dùng sức ngoạm khiến mọi người được một trận cười vang.
Sau khi ăn xong, lão phu nhân mang theo tất cả mọi người rời khỏi Đường ên, chỉ lưu lại nha hoàn cùng vài nam đinh giúp dọn dẹp. Hải Đường mệt mỏi nằm xuống trường kỷ nghỉ ngơi, vất vả mấy ngày cuối cùng đã có thể ngã lưng một chút, “Ôi, ta nói hài tử ngươi a, ngươi không nhìn thấy lão nương của ngươi mệt không thể động đậy rồi sao?”, Đô Đô đặt mông ngồi xuống đùi Hải Đường khiến nàng la lên, “Đau nha!”
“Xoa, xoa”, tiểu tử này vừa nghe nàng than mệt liền vươn bàn tay nhỏ nhắn ra sức xoa xoa đùi nàng, “Ai nha, có con thật là tốt! Đô Đô, sau này ngươi có vợ mà dám quên lão nương, để xem lão nương đánh gãy chân ngươi thế nào!”
Tiểu Tình đang dọn dẹp bên cạnh liền cười phá ra, “Tiểu thư, người nói được làm được a!”, Hải Đường trợn mắt liếc nàng một cái, “Ngươi yên tâm, con trai ta không phải là người có vợ liền quên mẹ, ta sẽ ngăn chặn mọi nguy cơ có thể phát sinh”
Hải Đường gà gật ngủ thiếp đi, thời điểm nàng thức dậy thì Đường Viên đã lên đèn, Phương Sở Đình cũng đã đến đây được một lát, hắn đang cùng Đô Đô vẽ tranh trong thư phòng, Tiểu Tình nhìn thấy Hải Đường rời giường liên gọi người dọn cơm tối. Hiện tại Tiểu Cam các nàng đã quen với việc Phương Sở Đình thường xuyên đến Đường Viên dùng cơm tối, nhân tiện cũng hình thành luôn thói quen ngồi cùng bàn dùng cơm. Đừng để bộ dáng nam tử hán cao lớn dũng mãnh của Thành Thụy đánh lừa, trước mặt Tiểu Cam hắn chỉ có thể chịu thiệt thòi, Tiểu Cam luôn mở miệng sai bảo hắn làm thứ này làm thứ kia, những lúc bị nàng ta khi dễ, Thành Thụy chỉ có thể lầm bầm trong miệng, “Nam nhân không đấu với nữ nhân, lòng dạ nữ nhân đồng dạng tiểu nhân”. Suốt bữa cơm hắn cũng không dám ngẩng đầu lên, Tiểu Cam cố tình ngồi đối diện trước mặt hắn, báo hại hắn chỉ có thể gắp những món trước mặt.
Dùng xong cơm tối, Hải Đường đi qua đi lại vài bước để tiêu cơm rồi mang gối đệm xếp lên trường kỷ để nghỉ ngơi. Phương Sở Đình đã kể chuyện xưa và dỗ con trai ngủ xong, lúc trở lại gian ngoài hắn nhìn thấy Hải Đường thoải mái như vậy liền tiến đến đoạt lấy gối đệm của nàng rồi học theo bộ dáng của nàng mà ngã lưng xuống trường kỷ. Hải Đường tức giận gãi đầu, quên đi, không so đo với hắn, nàng chạy vào phòng rồi mang ra một chiếc gối đệm khác.
“Thứ này tựa vào thật thoải mái!”, Phương Sở Đình trở mình nói chuyện với nàng.
“Thích hả? Thích thì cầm tiền đến mà mua!”, Hải Đường nới lỏng thắt lưng, đổi lại tư thế nằm thoải mái.
“Ta dùng thứ này để đổi với ngươi”, Phương Sở Đình đứng dậy rồi đi ra ngoài một lát, lúc quay trở vào hắn mang theo một vò rượu lắc lư trước mặt nàng, “Trần Niên Trúc Diệp Thanh, thế nào?”
Trc Diệp Thanh? Kiếp trước nàng có uống một loại rượu mạnh, kỳ thật cũng không phải rượu mạnh, hương vị giống rượu trái cây hơn. Hải Đường đoạt lấy vò rượu rồi chỉ chỉ vào gối đệm phía sau lưng hắn, “Nó thuộc về ngươi”. Nàng mở nắp vò rượu, một luồng hương thơm ngát xông vào mũi, hương vị so với kiếp trước còn tinh khiết hơn. Hải Đường rót rượu ra ly rồi nhắp thử một ngụm. Vị rượu thật nhu hòa, hương rượu mang theo chút cay nồng tự nhiên, đúng là hảo tửu a!
“Ai~, ngươi không rót cho ta một ly sao?”, Sở Đình trợn mắt há mồm nhìn Hải Đường ngồi nhấm nháp một mình, hằn buồn bực tự rót cho mình một ly.
“Muốn uống thì tự động tay, nếu không thì gọi tiểu lão bà của ngươi đến đây rót rượu cho”
Phương Sở Đình buông vò rượu kỳ quái nhìn nàng, “Tiểu lão bà?”, hắn lắc lắc đầu, “Cũng không biết Đại tiểu thư ngươi học đâu ra mấy câu này! Thật thô tục!”
Hải Đường không cho là đúng, nàng bĩu môi, “Cái gì thô tục? Ngươi chưa nghe qua sao?”
Phương Sở Đình mỉm cười, đưa vò rượu lên miệng uống một chút rồi ngâm hai câu thơ “Hà bại liên tàn, lạc diệp quy căn thành lão ngẫu; hoàng đạo thục, xuy khang kiến mễ hiện tân lương”
Hải Đường tà tà nhìn hắn, nguyên lai hắn cũng không phải loại công tử quần áo lụa là, không học vấn, không nghề nghiệp. Chỉ là, không biết hắn mỗi ngày ở bên ngoài bát nháo cái gì, dường như không nghe nói hắn làm quan hay làm bất cứ gì khác.
Biết tửu lượng của mình không kém, Hải Đường có chút làm càn, nàng uống một ngụm rồi lại thêm một ngụm, “Hey, từ nơi này đến Dư Hàng phải mất bao lâu?”
“Khoảng bốn năm ngày”
Hải Đường buông vò rượu trong tay, nàng có chút tức giận vỗ bàn trà, “Chỉ bốn năm ngày! Ngươi nói xem, nha đầu Văn Tiệp kia đã rời nhà nửa tháng, tại sao một phong thư cũng không thấy gửi đến?”
Phương Sở Đình có chút buồn cười nhìn Hải Đường, bộ dáng lúc tức giận của nữ nhân này thật đáng yêu, hắn đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, “Thư đến rồi, ngươi không biết sao? Mẫu thân của ta không nói với ngươi sao?”
“Tại sao ta lại không thấy?”
“Cách đây vài ngày Dục Bằng đã gửi một phong thư đến đây để báo bình an, nói là mẫu tử Văn Tiệp có chút không khỏe, hiện tại vẫn đang trong thời gian khôi phục”
Hải Đường càng tức giận, “Vẫn là Hứa Dục Bằng viết, nha đầu kia ngay cả một phong thư cũng không viết cho ta, đúng là đáng đánh đòn!”
“Nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức Đô Đô. Các nàng mới chuyển đến Dư Hàng, trong nhà vẫn còn nhiều chuyện phải sắp xếp ổn thõa, lại nói người đi theo cũng không nhiều, việc sắp xếp cũng khá vất vả a!”
Hải Đường đứng dậy nhìn vào phòng ngủ, “Ngươi yên tâm, con trai ngươi vẫn đang ngủ, dù ngươi có đem hắn bán đi, hắn cũng không biết a!”
“Ngươi nói lung tung gì vậy?”, Phương Sở Đình có chút mất hứng.
Hải Đường liếc hắn một cái, “Chỉ nói thế thôi, cũng sẽ không trở thành sự thật, các ngươi a, đúng là mê tín!”