Cân nhắc văn phong? Sở Các bi ai hận đời sao? Đúng vậy, nói thế làm sao hắn không phẫn nộ? Mẫu thân suốt ngày buộc hắn học hành, trong đầu hắn luôn tràn ngập thanh âm của nàng.
“Hài tử a, ngươi nhất định phải thi đỗ Trạng Nguyên, không được giống đại ca của ngươi, ngay cả Tam Giáp cũng vô danh”
“Sở Các, cả đời này của nương phải dựa vào ngươi, chỉ cần ngươi có thể thi đỗ Trạng Nguyên là đã có thể qua mặt đại ca”
“Một chủ bộ nho nhỏ thì tính là gì? Sở Các, tương lai của ngươi phải là thượng thư!”
Nương, thứ người cần chính là một đứa con Trạng Nguyên sao? Hay là một đứa con có thể vượt qua ánh hào quang của Đại ca? Nếu…nếu ta không bằng Đại ca thì sao? Chẳng lẽ người lại không nhận ta? Những lời này đã chôn trong lòng Sở Các rất nhiều năm, chỉ là hắn vẫn không dám nói ra.
Mẫu thân vốn là tiểu thư nhà phú gia, chỉ vì phụ thân muốn gả nữ nhi vào nhà quan nên buộc người bước qua cửa Phương phủ, lại chỉ có thể làm tiểu thiếp, hắn làm sao không hiểu nỗi khổ của mẫu thân? Nương là tiểu thiếp, dù người sinh được con trai thì vẫn chỉ là tiểu thiếp. Tuy bọn hạ nhân trong phủ đối với mẫu thân rất cung kính nhưng người vẫn cảm thấy mình không ngẩng đầu lên được. Từ lúc hắn còn rất nhỏ, mẫu thân đã đem tất cả hy vọng đặt lên người hắn, ép buộc hắn học hành đến không thể đứng thẳng người.
Sở Các bước đi không mục đích, hắn cũng không biết nơi này là đâu, chỉ mơ hồ nghe được thanh âm thanh thúy vang vọng bốn phía. Trước mắt hắn là một tòa nhã lâu treo chuỗi đèn lồng hồng hồng, có người kéo hắn lại, là một nữ nhân trang điểm xinh đẹp, “Ai nha, vị công tử này, chúng ta lên lầu ngồi nói chuyện một chút a!”
“Lên lầu?”, Sở Các giương mắt nhìn lên lầu, nơi đó có một vị cô nương mặc áo lụa mỏng manh đang đứng tựa vào lan can. Ống tay áo của nàng rất rộng, nàng nắm chiếc khăn tay nhỏ bé hướng hắn mời gọi, “Công tử, lên đây a!”
Sở Các thất thần nhìn người ngọc trên lầu, bộ dạng như hoa, ánh mắt câu hồn, nụ cười ma mị, trong lúc nhất thời, hắn thật sự bị mê hoặc, mỹ nhân a! Tú bà hài lòng nhìn vẻ mặt của hắn, nàng nắm ống tay àcủa hắn lôi kéo vào trong, vừa đi vừa nói, “Công tử, đêm nay ngươi thật có phúc, ở nơi này của chúng ta Huyên cô nương chính là người khó có được, công tử chớ để vuột mất cơ hội này a!”
Lên lầu, vào nhã gian, Huyên cô nương nhẹ nhàng cước bộ đi đến bên cạnh hắn, nụ cười dịu dàng hòa cùng lời chúc vạn phúc, “Huyên cô nương, ta giao công tử cho ngươi, ngươi phải cẩn thận hầu hạ công tử a!”. Tú bà nhìn đôi tài tử giai nhân trước mắt liền cảm thấy rất xứng, nàng thở dài, “Thật giận chốn vô tình vô nghĩa này a!”
Thật lâu sau, Sở Các vẫn chưa thể phục hồi tinh thần từ trong tiếng cười mê người kia, Huyên cô nương nhịn không được liền đem chiếc khăn trắng trong tay vẫy trước mắt hắn, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vang lên, “Công tử, không mời người ta ngồi xuống sao?”
“A! Ngồi, mời ngồi!”, giờ phút này Sở Các mới nhận ra mình vừa đường đột với giai nhân nên hắn vội càng đứng dậy mời nàng an tọa.
Huyên cô nương che miệng cười khẽ ngồi xuống, Sở Các chân tay luống cuống nhìn ngó một hồi rồi ngồi xuống ghế đối diện.
“Công tử, tại sao không ngồi xuống bên cạnh Huyên Nhi?”
“Ta…ta…”
“Đừng ta ta mãi như vậy, chi bằng để Huyên Nhi ngồi bên cạnh người cũng được, như vậy chúng ta mới có thể tâm sự a”, nàng nói xong liền chuyển sang ngồi bên cạnh Sở Các, nhìn thấy mặt hắn đỏ bừng, nàng mỉm cười nâng chén rượu lên, “Lần đầu gặp mặt, trước tiên chúng ta cạn một ly, xin hỏi công tử tính danh là gì?”
“Ta…họ Phương, cái này…ta không biết uống rượu!”, Sở Các nhìn chén rượu đã đưa đến bên môi liền có chút khó xử, mẫu thân không cho phép hắn uống rượu, nói là người uống rượu sẽ không có tiền đồ.
“Không phải ai sinh ra cũng đã biết uống rượu a, Huyên Nhi cũng sẽ không uống rượu, chúng ta vui vẻ là tốt rồi!”, nàng vừa nói vừa đem rượu dâng đến miệng hắn.
Một ngụm rượu nuốt xuống, hơi rượu cay nồng khiến Sở Các trong lúc nhất thời nói không ra lời, sau khi ho khan hai tiếng, hắn phát hiện hóa ra rượu cũng không quá khó uống nên cố gắng nở nụ cười.
“Tại sao công tử lại cười?”
“Rượu này hương vị không tồi!”
“Thật sao? Nói vậy Huyên Nhi cũng phải thử xem!”, nàng đem chén rượu của Sở Các rót đầy rồi ngửa đầu uống cạn, trên miệng chén lưu lại một vệt son đỏ tươi.
Ngươi một ly, ta một ly, ngươi cạn ta cũng cạn, Sở Các đã có chút không thể phân biệt phương hướng, hắn lắc lắc đầu nhìn mỹ nhân như hoa như ngọc trước mắt liền nở nụ cười ngây ngốc, “Lúc trước ta thường nhìn thấy phụ thân và đại ca uống rượu, hiện tại mới biết thứ này thật sự rất tốt a!”
“Đại ca của Phương công tử?”, Huyên Nhi tựa đầu vào lòng ngực hắn tùy tiện hỏi lại.
“Đúng vậy, đại ca của ta! Từ nhỏ, đại ca chính là mục tiêu của ta, vượt qua hắn là giấc mộng của ta”, suy nghĩ của Sở Các đã có chút hỗn độn, “Càng muốn vượt qua hắn…ta lại càng phát hiện…để đạt được mục tiêu này…thật khó…càng khó ta lại càng kính nể đại ca, càng kính nể lại càng muốn thân cận, chỉ là…chỉ là ta không thể!”
“Tại sao?”
Hắn mạnh mẽ nốc thêm một chén rượu, trong ánh mắt có chút bi ai, “Nương của ta không cho phép, ngươi biết không? Có một lần, ta nhìn thấy bọn họ ẩu đả với nhau, tuy trong lòng sợ hãi nhưng ta thật sự cao hứng. Hừ, ta nghĩ, nếu Nhị ca đánh thắng Đại ca thì tốt rồi, nhưng ngược lại, nếu đại ca thua thì ta sẽ khổ sợ, cho nên…Đại ca không thể thua, nhất định phải thắng”
“Đại ca thắng, hắn luôn chiến thắng. Ta biết nương nguyền rủa sau lưng hắn rất nhiều lần, nhưng mỗi lần như thế Đại ca đều thắng. Ngươi biết không? Chỉ có một lần…nương của ta thật sự cao hứng nhiều ngày, nguyên lai Đại ca của ta đã cưới một nữ nhân mà hắn không yêu thương, người trong nhà đều không thích nữ nhân kia…nương của ta cao hứng…thật buồn cười!”
“Nữ nhân mà hắn không yêu thương? Không thương sao lại không hưu?”, Huyên cô nương thay đổi tư thế, nàng dùng tay cọ cọ vào ngực hắn.
“Hưu? Nói dễ hơn làm. Cả đời này ta sẽ không quên được ánh mắt kia…thời điểm ánh mắt ấy đảo qua ta, thân mình ta tựa như bị nước lạnh tạt vào giữa đêm đông. Ánh mắt ấy tựa như muốn nói…các ngươi ở trong mắt ta chẳng là cái gì cả! A, nương của ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, đã vài lần người muốn chỉnh nàng nhưng đều không như ý nguyện, ha ha ha!”, Huyên Nhi bị tiếng cười đột ngột của hắn dọa sợ, “Công tử, người cười chuyện gì? Người không hận nàng sao?”
“Ta không hận ai cả, ta chỉ hận chính mình là một người vô dụng, một người không thể để mẫu thân nở mày nở mặt, không thể thực hiện ý tưởng của người, ha ha, thật vô dụng a!”, Sở Các nói xong lại cầm lấy bình rượu rót vào chén, phát hiện bình rượu đã trống rỗng, hắn lại nhìn bình rượu trống rỗng mà mỉm cười ngây ngô.
Từ thanh lâu đi ra, Sở Các đã mơ mơ hồ hồ. Hắn chỉ biết nơi này có gió thổi rất mát, thật thoải mái a! Hắn vừa đi loạng choạng vừa ngâm thơ, “Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà? Thí như triều lộ, khứ nhật khổ đa. Khái đương dĩ khảng, ưu tư nan vong. Hà dĩ giải ưu? Duy hữu Đỗ Khang!”, đang lúc cao hứng xướng thơ, dưới chân bị vướng víu, hắn loạng choạng nhào về phía trước. Mắt thấy sắp sửa đập mặt xuống đất lại bị người từ phía sau kéo lại, Sở Các nheo mắt nhìn kỹ, nguyên lai là thư đồng Thanh Hà, “Tam thiếu gia!”
“Thanh Hà, ngươi cũng đến uống hoa tửu? Ha ha, tại sao lúc trước không gọi ta cùng đi? Nơi kia…rất tốt a!”
“Phương Sở Các! Ngươi đang làm gì?”, một thanh âm vang lên từ phía sau lưng hắn, là ai a? Thanh âm này sao lại quen thuộc như vậy, hắn híp mắt lờ đờ nhìn lại, cảm giác say lập tức thanh tỉnh hơn nửa phần.
====================
====================
KNQ đây, chúng ta có một bài thơ nhé! Khi Sở Các từ thanh lâu đi ra đã ngâm một đoạn trong bài “Đoản ca hành kỳ nhất” (Bài ca ngắn kỳ 1) của Tào Tháo.
*Bản gốc:
對酒當歌,
人生幾何:
譬如朝露,
去日苦多。
慨當以慷,
憂思難忘。
何以解憂:
惟有杜康。
*Bản dịch thơ:
Trước rượu nên hát,
Đời người bao lâu?
Giống như sương sớm,
Ngày qua khổ đau
Nghĩ tới ngậm ngùi
Buồn lo suốt đời,
Lấy gì quên được?
Chỉ rượu mà thôi.
Bạn nào muốn đọc trọn vẹn bài thơ thì vào đây nhé: http://blog.tamtay.vn/bush/blog/entry/351868