Hải Đường nhướn mi mỉm cười, “Nhị ca, tại sao ta lại không thể đến?”
Diệp Thừa Mật ý bảo Hải Đường ngồi xuống, “Người mà ta hẹn là Sở Đình huynh a!”
“Đã vài ngày tướng công không trở về nhà, ta lo lắng Nhị ca ở đây chờ người không thấy đến nên chủ động tới đây”, Hải Đường không khách khí ngồi xuống.
Diệp Thừa Mật cười ảm đạm, hắn ra dấu cho thủ hạ bên cạnh rót cho Hải Đường một chén trà, “Kỳ thật cũng không sao, lần sau ta lại hẹn gặp hắn là được”
“Lại nói tiếp, Nhị ca tuy không gặp người hẹn nhưng vẫn gửi thư rồi ngồi ở đây chờ đợi, Nhị ca thật nhàn a!”, Hải Đường giả vờ bê chén trà.
“Chờ Sở Đình huynh, Nhị ca cảm thấy đáng giá”
“Sợ là Nhị ca phải thất vọng rồi, Tam muội thay tướng công tạ lỗi”, khóe miệng Hải Đường nhếch lên một chút, “Bởi vì trong thư có nhắc đến chuyện của Đại ca nên Tam muội mới thay tướng công gặp mặt, Nhị ca, ngươi không ngại chứ?”
Diệp Thừa Mật cười khẽ, “Sao lại ngại? Tam muội quả nhiên huynh muội tình thâm”
“Nhị ca đã từng nói qua, chúng ta đều là người Diệp gia, ta không quan tâm huynh đệ trong nhà còn quan tâm đến ai nữa?”
“Ha ha, Tam muội nói rất đúng”
Hải Đường thu liễm nụ cười, sắc mặc ngưng trọng, “Nhị ca, hiện tại đã có thể nói cho ta biết rốt cuộc Đại ca chết thế nào chưa?”
“Ngạt nước mà chết a, Tam muội không biết sao?”, trong nụ cười tươi kia cư nhiên có ý tứ châm chọc.
“Nhị ca, ngươi đang nói đùa hay nói giỡn. Trò đùa của ngươi có phải quá hoành tráng rồi không?”, Hải Đường biết mình bị hắn chơi xỏ, lửa giận trong đầu hừng hực bốc lên.
“Đùa giỡn? Ha ha, Tam muội thật không hiểu ta”
“Phải không? Vậy phong thư kia có ý tứ gì? Diệp Thừa Nghệ chết, ngươi viết vài chữ này hẳn không phải nhắc nhở chúng ta không được quên Đại ca chứ?”, nhìn nụ cười kia càng khiến nàng phát hỏa, thật sự muốn cho hắn một cái tát, nhưng hắn vẫn cứ tươi cười như vậy.
“Ta chỉ muốn hẹn gặp Sở Đình đến luận đàm một lần”
“Nói chuyện gì? Lần trước không phải các ngươi đã nói qua rồi sao?”
Diệp Thừa Mật uống một ngụm trà, “Ta vẫn còn muốn cố gắng một phen, xem có thể thuyết phục Sở Đình huynh hay không”
“Nếu ta là tướng công, chỉ sợ lúc này đã nổi giận rời đi, làm sao có tâm tình ngồi luận đàm với Nhị ca”
“Tam muội, ngươi cũng phải thông cảm cho ta. Sở Đình huynh đối với cái chết Đại ca dường như rất quan tâm, ta chỉ còn cách này mới có thể hẹn gặp hắn a!”
Tiểu nhân!
“Nhị ca, ngươi muốn đáp án, ta nghĩ ta có thể thay tướng công đáp lời ngươi. Tướng công nhà ta không màng danh lợi, có được chức vị chủ quản đối với hắn mà nói, đã thật thỏa mãn rồi, vậy nên Nhị ca không cần lo lắng nữa”, Hải Đường tự tiếu phi tiếu nói.
“Ha ha, Tam muội a, Hải Đường a. Ngươi thật sự hiểu Phương Sở Đình sao? Hắn là người của Thái Tử, ngươi nghĩ việc này sẽ không ai biết sao?”
“Nhị ca, ngươi là người của Hán Vương, chuyện này có thể giấu được bao nhiêu người?”
“Hán Vương, hừ!”, Diệp Thừa Mật đứng lên tiến đến bên cạnh Hải Đường, hắn đặt bàn tay nổi gân xanh lên bàn rồi nhìn nàng, “Tại sao ta không thể là người của Hán Vương? Hán Vương có cái gì không tốt, dũng mãnh thiện chiến, túc trí đa mưu, Hoàng Thượng từng có ý định lập hắn làm Thái Tử. Hán Vương văn thao vũ lược, Thái Tử có thể so sánh sao?”
“So sánh? Trước sau có thứ tự, trăm ngàn năm qua cũng không thay đổi”
“Trước sau có thứ tự! Lại là trước sau có thứ tự! Chẳng lẽ chỉ vì sinh ra sớm muộn một chút mà tài năng bị mai một sao?”, Diệp Thừa Mật có chút oán giận, thanh âm cũng nâng cao.
“Nhị ca, thế gian mỗi đời chỉ có một Hoàng Thượng, người có thể kế thừa đại vị này thế gian nhiều vô kể, thử hỏi có bao nhiêu người có thể ngồi trên thiên hạ?”, Hải Đường chăm chú quan sát hắn.
Sắc mặt Diệp Thừa Mật thay đổi, “Tại sao? Tại sao?”, hắn thất thần mỉm cười lui về một bước, “Lý do thoái thác của ngươi và đại ca vĩnh viễn giống nhau, chẳng lẽ ta không phải là người Diệp gia sao? Không phải là huynh đệ của các ngươi sao?”
“Đúng, tuy là người một nhà nhưng lý do thoái thác cũng không nhất định giống nhau, lập trường cũng không đồng nhất”, Hải Đường có chút thương hại hắn.
“Diệp Hải Đường, ngươi không thuyết phục được ta, cũng không cần dự tính thuyết phục ta! Hừ! Lúc trước phụ thân muốn gả ngươi cho Hán Vương, ngươi sống chết không chịu, nhưng ngươi cũng không nên gả cho Phương Sở Đình, sẽ có một ngày ngươi phải hối hận”
“Hối hận?”, Hải Đường nở nụ cười, may mà không gả cho Hán Vương, bằng không người hối hận chính là ta. Không phải nói tiến cung sao? Tại sao lại trở thành gả cho Hán Vương?
“Đúng vậy! Ngươi sẽ hối hận, ta sẽ chứng minh cho các ngươi xem! Các ngươi sẽ phải hối hận!”, Diệp Thừa Mật khôi phục thần sắc tự nhiên, mặc dù lời nói của hắn ngoan độc nhưng thái độ vẫn điềm đạm tươi cười như trước.
“Nhị ca, đối với cái chết của Đại ca, ngươi thật sự không có gì muốn nói sao?”, Hải Đường vẫn có chút không cam lòng, nàng đi xa như vậy là vì muốn biết một đáp án.
“Đại ca là ngạt nước mà chết”, Diệp Thừa Mật thần sắc lạnh nhạt trả lời.
Hải Đường mỉm cười gật đầu, “Được rồi, nếu nơi này không có đáp án ta cần, Tam muội xin cáo từ trước. Về sau nếu có cơ hội, chúng ta sẽ lại chậm rãi tâm sự”, Hải Đường đứng dậy khom người hành lễ, nhìn thấy Tiểu Ngũ sắc mặt đằng đằng sát khí đang gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thừa Mật, nàng trực tiếp kéo tay áo Tiểu Ngũ ra xe ngựa.
“Phu nhân, tại sao người lại kéo ta?”, Tiểu Ngũ mất hứng gạt tay nàng.
“Bằng không thì thế nào? Để ngươi lao ra giết hắn? Đừng nói chúng ta không bằng không cớ, dù có chứng cớ cũng không thể trực tiếp giết hắn a! Theo luật Đại Minh, giết người sẽ bị chém đầu. Giết hắn, ngươi phải làm sao bây giờ?”
“Phu nhân, thù của Diệp công tử khi nào mới có thể báo?”
Hải Đường vỗ vỗ tay Tiểu Ngũ, “Đại ca ở trên trời đang nhìn xuống, hắn sẽ không hy vọng ngươi vì hắn mà đánh mất tính mạng, chúng ta tận tâm là được rồi”, báo thù là hành vi không có lý trí, Hải Đường cũng không tán thành.
Xa phu của Ngô gia vung dây cương, xe ngựa nhanh chóng quay về đường lộ.
Người trong đình chăm chăm nhìn xe ngựa rời đi, hắn chậm rãi phục hồi tinh thần lại. Diệp Hải Đường, lực sát thương của ngươi so với lúc trước càng sâu hơn, chỉ nói mấy câu đã khiến người suýt chút nữa đánh rơi mất bình tĩnh, “Diệp Kì, khẩn trương truyền tin cho bọn họ, nói là hành động hôm nay hủy bỏ”. Diệp Thừa Mật phân phó người bên cạnh.
“Thiếu gia, chuyện này…”, Diệp Kì có chút khó xử.
“Chuyện gì?”, một ánh mắt lạnh lùng quét qua.
“Hồi bẩm thiếu gia, trước đó bọn họ đã nhận được tử lệnh, mặc kệ người đến là ai, chỉ cần không cùng ngài rời đi liền chấp hành kế hoạch”, Diệp Kì khó xử trả lời.
Diệp Thừa Mật đột nhiên đứng lên tóm lấy cổ áo của hắn, “Ngươi nói lúc trước đã ra lệnh cho bọn họ như vậy? Còn không mau triệt hạ mệnh lệnh!”
Diệp Kì quỳ xuống, “Không còn kịp rồi, ta căn bản không có biện pháp liên lạc với bọn họ!”
Buông cổ áo của hắn ra, Diệp Thừa Mật thống khổ nhắm mắt lại. Diệp Hải Đường, ngươi hãy cầu phúc đi!