“Công tử, nếu không chúng ta trở về Ứng Thiên trước xem thế nào?”, Đại Nhất đối với Tiểu Tứ có chút lo lắng, tiểu tử này vẫn còn nhỏ, không đảm đương nổi đại sự, bảo hắn đưa phu nhân về nhà đã có chút ngoài ý muốn, thật sự đã quá bất cẩn.
“Thu dọn hành lý, chuẩn bị về Ứng Thiên!”, Phương Sở Đình lạnh lùng lên tiếng.
“A! Thếòn…chuyện của Tô gia phải làm sao?”, Đại Nhất cẩn thận hỏi lại.
Nghe một câu này, Phương Sở Đình hít sâu trong chốc lát, ánh mắt hắn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm một chỗ, cuối cùng đáp lại, “Haiz, quên đi, cứ đợi trước đã, chờ tin tức của Tiểu Tứ từ Ứng Thiên tới rồi tính sau. Ngươi lui xuống trước đi!”, hắn vừa nói vừa phất tay.
“Dạ”
Nhìn Đại Nhất bước ra khỏi cửa, Phương Sở Đình nhặt phong thư đã bị Đại Nhất vò thành một nhúm trên mặt đất, hắn cắn răng rồi lại dùng sức vò nát, sau đó thẩn thờ ngồi xuống ghế, hai mắt nhắm lại nghĩ ngợi rất nhiều.
Diệp Hải Đường, ngươi càng ngày càng hồ nháo, cư nhiên dám dùng mê dược hạ lên người Tiểu Tứ rồi bỏ trốn, ai dạy ngươi lớn gan như vậy? Lúc trước chuyện Sưu Hồn, hắn nghĩ nàng cũng bị trúng độc nên cho rằng nàng không tích cực trong chuyện này, hiện tại nàng cư nhiên gây sự, nữ nhân quả nhiên không nên cưng chìu!
Phương Sở Đình thở dài nhìn mảnh giấy đã bị nhàu nát trong tay thấm đẫm mồ hôi, hiện tại đang là mùa đông, vậy mà lòng bàn tay cư nhiên đổ mồ hôi? Hắn cẩn thận đọc lại dòng chữ trên thư, nhìn những con chữ quen thuộc, hắn có chút đau đầu, nữ nhân này vĩnh viễn viết chữ cẩu thả như vậy, nhìn thế nào cũng không giống chữ của tiểu thư khuê các, lời này của nàng có ý tứ gì, “Ta cùng Đô Đô đi đây, tự ngươi bảo trọng?”. Đi? Đi đâu? Trở về Ứng Thiên? Chẳng lẽ lại bỏ trốn? Lần trước là vì chuyện của Đô Đô, nhưng lần này lại là vì cái gì? Vẫn nên nhanh chóng kết thúc chuyện của Oánh Nhi rồi trở về Ứng Thiên, nói không chừng bọn họ đã ở nhà chờ hắn.
Nghĩ đến đây, Phương Sở Đình liền lật lại tin tức mấy ngày nay tìm được, chỉ là tâm vẫn không thể tịnh, phải nói với Hoàng Thượng như thế nào đây?
Xe ngựa đi mấy ngày rốt cuộc cũng tới được Tế Nam, thành phố lớn đúng là thành phố lớn, hiện tại đã là hoàng hôn mà trên đường vẫn tấp nập xe ngựa, “Lãi Ngô, chúng ta tìm quán trọ trước”
“Phu nhân, đã có thân thích ở Tế Nam thì tại sao lại còn trụ lại quán trọ?”, lão Ngô có chút không hiểu.
Hải Đường mỉm cười, “Lúc này sắc trời đã muộn, nếu đến quấy rầy họ quả thật không tốt, vẫn nên chờ sang ngày mai”
Xe ngựa dừng lại trước quán trọ, Hải Đường để chưởng quầy an bài chỗ ở rồi nói với lão Ngô, “Mấy ngày nay đã vất vả ngươi rồi, ở đây có chút ngân lượng, đêm nay ngươi ở lại nơi này rồi ngày mai trở về Thương Châu đi”
“Đa tạ phu nhân”, lão Ngô vui mừng cầm ngân lượng trở về phòng, chỉ là phu nhân này có chút kỳ quái, ngày mai chẳng lẽ không cần mình đánh xe nữa sao? Hay là chuẩn bị đi đến nhà người thân? Quên đi, chuyện của người ta không cần mình quản, ngày mai đã có thể về nhà rồi, đợi lát nữa trên phố mua về cho tiểu tử ở nhà chút mứt quả.
Hải Dường đứng trong phòng nhìn toàn bộ số ngân lượng trên tay, tuy rằng không còn nhiều lắm nhưng vẫn đủ hai trăm mấy, may mắn trước lúc rời khỏi Ứng Thiên đem theo nhiều tiền, bằng không chắc phải ra đường ăn xin.
Trầm nhũ mẫu nhìn nàng đếm tiền liền tiến lên vỗ vỗ vai nàng, sau đó Trầm nhũ mẫu lấy từ trong hành lý ra một gói đồ, hóa ra là trang sức của Hải Đường, nàng vừa nhìn thấy liền sáng mắt lên, Trầm nhũ mẫu quả thật chu đáo, thứ này chính là vốn liếng làm ăn của nàng.
“Trầm nhũ mẫu, ngày mai chúng ta đi mua một ít trang phục rồi rời khỏi Tế Nam”, Hải Đường tính toán trong lòng, hiện tại là thời điểm ly khai người của quán trọ nọ.
Ngày thứ hai, bọn họ vội vàng lên xe ngựa của quán trọ ra ngoài, nàng chọn mua vài thứ cần thiết rồi ra khỏi thành hướng về phía nam mà đi. Thời tiết phương bắc quả thật khó chịu, vẫn là phía nam tốt hơn, Hải Đường nghĩ thầm trong lòng.
Ra khỏi thành, Trầm nhũ mẫu liền hỏi Hải Đường đi hướng nào, Hải Đường nghĩ ngợi một chút liền nói, “Chọn đường sông, chúng ta ngồi thuyền xuôi Giang Nam”, không ngồi xe ngựa, các ngươi làm thế nào để tìm ra ta.
“Đô Đô, nương và ngươi chơi một trò chơi, được không?”, Hải Đường nhìn nam trang trên tay, haiz, tuy nàng không muốn nhưng để một nữ nhân ôm hài tử bên ngoài dù sao cũng không an toàn.
“Chơi trò chơi? Được!”, Đô Đô đang nhìn phong cảnh bên ngoài lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Ngươi nhắm mắt lại rồi đếm số đến một trăm, không cho nhìn lén”, Đô Đô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau khi đếm đến một trăm hắn liền mở mắt ra, nương đâu mất rồi, trong xe chỉ có một nam nhân mày rậm mắt to đang mỉm cười nhìn hắn.
“Nương đâu?”, Đô Đô xốc rèm xe nhìn ra ngoài, chỉ có Trầm nhũ mẫu a, rõ ràng vừa rồi xe ngựa không ngừng lại, vậy thì nương chạy đi đâu?
Nam nhân gõ đầu hắn, “Ngốc ngốc!”
Đô Đô tò mò nhìn nàng, “Nương?”, hắn vươn tay sờ lên tóc nàng, rồi sờ sờ lên mặt nàng, “Đúng là nương, thật ngộ a, ta cũng muốn chơi”
Hải Đường vỗ đầu hắn, “Trò này chỉ có người lớn chơi được, ngươi cứ như bây giờ là được rồi. Từ giờ trở đi, ngươi gọi ta là phụ thân được không?”
“Được”, hắn hứng khởi đồng ý.
“Gọi phụ thân một tiếng thử xem”, Hải Đường chọc hắn.
Đô Đô rất phối hợp gọi một tiếng, “Phụ thân!”
Từ nay về sau nương của ngươi sẽ vừa làm mẫu thân vừa làm phụ thân. Hải Đường nhìn bộ dáng cao hứng của Đô Đô liền có chút khổ sở, hy vọng tương lai hắn sẽ không trách oán mình.
Hoàng hôn buông xuống, Phương Sở Đình ngồi trong quán trọ, trước mắt là hồ sơ vụ án của Tô gia, chỉ là tâm của hắn đã sớm không có ở nơi này. Tiểu Tứ vẫn chưa truyền tin tức đến, xem ra hắn cũng chưa về đến Ứng Thiên, hiện tại chỉ mong chờ sau khi Tiểu Tứ về đến nhà thì nữ nhân kia đã có ở đó.
“Thiếu gia”, ngoài cửa truyền đến thanh âm trầm trầm của Thành Thụy.
Hắn vỗ vỗ trán lấy lại bình tĩnh rồi nói, “Tiến vào”
“Thiếu gia, Dương đại nhân tìm ngài”, Thành Thụy nói xong liền đứng tránh sang một bên, đứng sau lưng hắn chính là lão sư của Phương Sở Đình.
“Tiên sinh? Tại sao người lại đến đây, xin mời vào”, hắn tự mình mời Dương đại nhân đến bên bàn tròn rồi châm một tách trà.
Dương đại nhân sờ cằm, “Ngươi tới kinh thành đã lâu như vậy mà ta cũng không có hội ngồi tâm sự với ngươi nên hôm nay đến đây xem”
“Lời này của tiên sinh làm đệ tử cảm thấy hổ thẹn, đúng lễ đệ tử phải tới bái kiến tiên sinh, thỉnh tiên sinh đừng trách vì đệ tử bận một số việc nên vẫn chưa đến bái kiến ngài, đệ tử thất lễ rồi”, Phương Sở Đình nhanh chóng hành lễ.
“Quên đi, chúng ta cũng đừng khách khí như vậy, ngồi xuống rồi ní. Ngươi đến kinh thành có chuyện gì?”, Dương đại nhân cân nhắc phải nói với hắn thế nào.
Phương Sở Đình ngồi xuống châm thêm một tách trà, “Hoàng Thượng lệnh cho Sở Đình mang thê tử đến gặp nhạc phụ”
“Diệp Duy Vũ?”, Dương đại nhân tùy ý đáp một câu.
“Dạ, là Hoàng Thượng nhân hậu, nguyện vọng cuối cùng của nhạc phụ là muốn gặp thê tử của đệ tử, Hoàng Thượng đã đồng ý”
“Vậy sao, thế thì vì cớ gì mà ngươi lưu lại một mình tại nơi này?”, Dương đại nhân nhìn quanh bốn phía, trong gian phòng này chỉ có một mình hắn.
“Gia sự của nhà nhạc phụ đã xong, thê tử cũng đã trở lại Ứng Thiên”, nói tới đây, Phương Sở Đình lại cau mày, hiện tại còn không biết nàng đang ở đâu.
Dương đại nhân nhìn sắc mặt có chút không đúng liền cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ lại phát sinh chuyện gì, “Tại sao ngươi không cùng thê tử trở về?”
“Ta…ta còn chút việc phải xử lý”, hắn cân nhắc xem có nên nói với tiên sinh hay không.
Vậy là hắn đã nói đến chính đề, Dương đại nhân có chút yên tâm, “Vậy sao? Là chuyện gì vậy?”
Phương Sở Đình im lặng trong chốc lát, chuyện này có nên hỏi ý tiên sinh không, “Tiên sinh, đệ tử có chút chuyện khó nói, còn muốn thỉnh tiên sinh chỉ giáo một phen, không biết có được không?”
“Nói ra ta nghe thử”
Thở nhẹ một hơi, Phương Sở Đình ngẩng đầu nhìn lão sư của hắn, “Tiên sinh hẳn biết chuyện của Tô gia?”
“Tô Thành? Biết, thế nào? A, đúng rồi, tiểu thiếp nhà ngươi chính là nữ nhi của hắn”
“Trí nhớ của tiên sinh thật tốt, đúng vậy, Tô Thành là nhạc phụ đại nhân của đệ tử”, hắn nói đến đây liền thở dài, “Hắn tìm ta, nói là muốn ta cứu hắn”
Dương đại nhân nhìn đệ tử của mình liền có chút tức giận, Hoàng Thượng còn chưa truy cứu con dâu Tô gia, hắn còn không biết ơn, “Cứu? Ngươi chuẩn bị cứu như thế nào?”
“Ta…ta bất quá chỉ xem qua hồ sơ, kỳ thật cũng không biết phải cứu như thế nào, dù sao quốc pháp cũng không thể xem thwòng”
Tiên sinh giận dữ đứng lên, “Ngươi đã biết quốc pháp không thể xem thường, tại sao còn ở nơi này tìm người, ngươi cho rằng những người này đều ngồi không sao? Bọn họ xoay người một cái đã báo lên Hoàng Thượng rồi!”
Phương Sở Đình cúi đầu, chuyện này hắn đã biết, “Ta biết”
“Ngươi biết! Ngươi cũng biết tất cả đều do Hoàng Thượng từ trên áp xuống, Hoàng Thượng không suy nghĩ cẩn thận sao? Ngươi là người thông minh, tại sao lại làm ra việc dại dột như vậy?”
“Kỳ thật chuyện của Tô gia ta cũng biết không cứu được, chẳng qua…chẳng qua ta cảm thấy chuyện của Oánh thái phi có chút kỳ quái”, hắn ngượng ngùng trả lời.
ánh thái phi? Hiện tại còn gọi cái gì Thái phi? Chuyện của nàng có gì kỳ quái? Ngươi nói ta nghe một chút”, Dương đại nhân biết chắc hắn sẽ nhắc tới.
Phương Sở Đình có chút khó xử, nói hay không nói, “Tiên sinh…tiên sinh đừng hỏi đến, chẳng qua chỉ là chút nghi ngờ của Sở Đình thôi”
“Nghi ngờ? Vì một chút nghi ngờ không có căn cứ mà ngươi tốn công tìm hiểu? Ngươi nhìn lại ngươi xem, mấy ngày nay đã tìm bao nhiêu người hỏi thăm? Tại sao ngươi không dùng đầu óc ngẫm lại, tại sao bọn họ đều trả lời ngươi cho có lệ?”
Chẳng lẽ trong đó có chút ẩn tình không thể để người khác biết? Phương Sở Đình bắt được chút bóng dáng nhưng vẫn không cách nào khẳng định.
“Sở Đình a, vi sư cũng là vì ngươi mà nói thật, ngày hôm nay ta đến đây cũng là vì chuyện này”
Phương Sở Đình kinh ngạc ngẩng đầu, tiên sinh nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ là…Hoàng Thượng?
“Chuyện của ngươi kỳ thật không chỉ có vi sư biết, Hoàng Thượng từ sớm đã rõ như lòng bàn tay. Thời điểm Tô Oánh Nhi chưa tiến cung, ngươi đã quen biết với nàng, đúng không? Túy Tiên Lâu?”
Nghe được ba chữ này, Phương Sở Đình mở to hai mắt, chuyện này mà Hoàng Thượng cũng biết sao?
“Ngươi đó!”, Dương đại nhân lắc đầu vỗ vai hắn, “Nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn không biết tính tình của Hoàng Thượng, nếu hắn không nắm rõ sự tình thì làm sao lại đem Cẩm Hồng Lâu giao cho ngươi, chuyện của ngươi cùng Thừa Nghệ, Hoàng Thượng rõ hơn ai hết”, Phương Sở Đình run rẩy, nguyên lai sự tín nhiệm nhiều năm qua đã được thành lập dựa trên sự nắm rõ tình hình của bọn họ.
“Biết chưa? Thậm chí…thậm chí ngay cả Trầm Đường là ai, Hoàng Thượng cũng biết”