Hải Đường hoảng sợ không dám ngủ tiếp, nghe được tiếng hô hấp bĩnh tĩnh của Sở Đình, tâm nàng sinh một tia oán hận. Tại sao hắn lại có thể bình yên đi vào giấc ngủ? Chẳng lẽ hắn không lo lắng sao? Nếu bọn họ ngủ quên để Đô Đô bị người ôm đi mất thì phải làm sao bây giờ?
Tô Lam Nhân mang theo Hoằng Ngọc đến thỉnh an lão phu nhân. Vừa tiến vào cửa liền nhìn thấy Đô Đô đang hát nhạc thiếu nhi cho lão phu nhân nghe, nàng không tự chủ xiết chặt tay đứa con, Hoằng Ngọc hô đau, nàng lại ngoảnh mặt làm ngơ.
“Lam Nhân, làm gì vậy?”, lão phu nhân chú ý đến bộ dáng kêu đau của Hoằng Ngọc.
Tô Lam Nhân cả kinh giật mình, nàng vội vàng buông tay con trai, “Lão phu nhân, ta chỉ thất thần một chút, Hoằng Ngọc đau không, để nương vuốt tay cho ngươi”, nàng vừa an ủi con trai vừa nhìn thoáng qua Hải Đường. Hải Đường đang nhìn Lam Nhân chằm chằm, ánh mắt kia không còn giống với lúc trước, có lẽ vốn dĩ nó cũng đã mang theo một tia khinh thường nhưng hiện tại chỉ thấy được tia băng lãnh khiến lòng người phát run.
Tô Lam Nhân mỉm cười hành lễ, “Tỷ tỷ”
Hải Đường nhìn khuôn mặt “cười mà không cười” này liền hạ thấp mi để che dấu vẻ cười nhạo trong mắt mình, “Lam Nhân muội muội đến đây, Hoằng Ngọc cũng đến đây, đứng đó làm gì? Ngồi đi!”
“Không cần ngồi, Lam Nhân chỉ vội mang Hoàng Ngọc đến thỉnh an lão phu nhân, một lát nữa tiên sinh của Hoằng Ngọc đã đến rồi, bài vở và bài tập cũng không thể trì hoãn”, Lam Nhân lôi kéo Hoằng Ngọc đi đến trước mặt lão phu nhân để hắn thỉnh an lão phu nhân.
“Hoằng Ngọc!”, Đô Đô cao hứng kéo tay Hoằng Ngọc, Hoằng Ngọc cũng vui vẻ kêu một tiếng “ca ca”. Hắn vừa kêu xong liền lo lắng liếc nhìn Lam Nhân một cái.
“Chúng ta cùng đi chơi!”, Đô Đô muốn kéo hắn ra ngoài chơi nhưng không ngờ Hoằng Ngọc lại giãy tay hắn ra rồi đứng cúi đầu.
Hải Đường cười lạnh, “Đô Đô, lại đây, đệ đệ phải đi học, ngươi không cần quấy rầy hắn”. Đô Đô chán nản đi đến bên cạnh Hải Đường, hắn cúi đầu tựa vào người nàng.
Lão phu nhân thở dài, “Hải Đường, Đô Đô cũng bốn tuổi rồi, ngươi xem có phải đã đến lúc thỉnh tiên sinh đến dạy chữ cho hắn không?”
Cũng đã đến thời điểm để hắn học vỡ lòng rồi, “Toàn bộ đều nhờ nãi nãi làm chủ”. Hai tiếng “nãi nãi” này đổi lấy một ánh mắt oán hận như đao.
“Ta thấy tiên sinh của Hoằng Ngọc cũng được, chi bằng để huynh đệ bọn họ học cùng nhau đi”
Học cùng nhau? Hải Đường cau mày, “Nãi nãi, tiểu hài tử tính tình khác nhau, nếu cùng học sợ không tĩnh tâm được, tách ra học sẽ tốt hơn. Hơn nữa, Hoằng Ngọc cũng đã học một thời gian, ta sợ Đô Đô không theo kịp a!”
Lão phu nhân ngẫm nghĩ một hồi, “Cũng tốt, cứ vậy đi, buổi sáng thỉnh tiên sinh đến dạy Hoằng Ngọc, buổi chiều dạy Đô Đô, Lam Nhân đến nói với tiên sinh một tiếng, từ ngày mai hai tiểu thiếu gia của chúng ta đều giao cho hắn”
Tiên sinh dạy học trong thư phòng ở tiền viện, Hải Đường nắm tay Đô Đô đến bái sư, dâng trà. Tiên sinh bê trà hỏi tên Đô Đô, hắn lớn tiếng đáp, “Phương Hoằng Du”. Tiên sinh vuốt râu gật đầu hài lòng, “Thiếu phu nhân, lệnh công tử thật thông mình, lão phu sẽ thu nhận đệ tử tốt này”
Hải Đường thu xếp cho Đô Đô ngồi ngay ngắn trên bàn học, chính mình lại ngồi một bên nhìn. Tiên Sinh họ Mễ, vóc người gầy, mặc bộ trường sam màu xám. Nhận thấy ánh mắt nhìn mình trừng trừng, Hải Đường theo đó nhìn lại, nguyên lai là Mễ tiên sinh, tựa như bị chính nàng ngồi đây quấy rầy hắn dạy học nên hắn rất không cao hứng. Hải Đường cúi đầu uống một ngụm trà, trực tiếp…không nhìn nữa.
Tam Tự Kinh là quyển sách vỡ lòng đầu tiên của Đô Đô, Hải Đường có chút kỳ quái, tại sao lại là Tam Tự Kinh? Bất quá, Đô Đô tuy rằng có tính trẻ con nhưng học thuộc lòng rất nhanh.
Dùng qua cơm tối, Đô Đô quấn quít Sở Đình để “khoe” đoạn Tam Tự Kinh mà hôm nay tiên sinh đã dạy hắn. Sở Đình kiên nhẫn ngồi nghe, thỉnh thoảng còn sửa lỗi phát âm cho hắn. Đọc bài xong, hắn bắt chước nương tản bộ trong phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Một, hai, ba,…mười”, hiện tại hắn đã có thể đếm rõ ràng đến mười.
“Nghe nói hôm nay ngươi đã đến bồi tiếp Đô Đô học bài?”, Sở Đình nhìn Hải Đường bế Đô Đô đang ngủ say đặt lên giường rồi thu vén chăn cho hắn.
“Đúng vậy”
“Ngày mai ngươi không nên đến, làm như vậy tiên sinh sẽ mất hứng”
“Tại sao hắn lại mất hứng?”, Hải Đường không quan tâm, nàng ngồi xuống trường kỷ.
“Chúng ta đã đem hài tử giao cho hắn thì nên tin tưởng hắn, ngươi làm như vậy sẽ khiến tiên sinh cảm thấy ngươi đang giám thị hắn”
“Vừa đúng lúc đốc xúc hắn dạy nhiệt tình một chút a!”
Sở Đình kiên nhẫn khuyên giải, “Ngươi ngồi đó không tiện a!”
Hải Đường giương mắt nhìn hắn một chút rồi lại hạ thấp mi mắt, “Ngày mai ta để Trầm nhũ mẫu đi thay ta là được”
“Diệp Hải Đường, ngươi hẳn hiểu được ta không có ý này”
Hải Đường vỗ nhẹ lên mặt bàn, “Được rồi, vậy ta cũng nói rõ, là ta lo lắng. Nếu Đô Đô lại bị người ôm đi thì phải làm sao bây giờ?”
“Nếu ngươi lo lắng, ta để Thành Thụy đi theo hắn là được rồi!”
Hải Đường phất tay, “Quên đi, Thành Thụy đi theo ngươi tốt hơn, Đô Đô có ta là được rồi”
“Ngươi!”, Sở Đình có chút bất đắc dĩ nhìn Hải Đường, nữ nhân này làm sao vậy? Mấy ngày nay nàng tựa như sư tử mẹ trông con, chỉ cần có người chú ý đến Đô Đô thì nàng liền ném ánh mắt địch ý nhìn chằm chằm đối phương, tựa như sợ người khác gây tổn hại đến Đô Đô. Tuy rằng hắn có thể lý giải tại sao nàng lại trở nên như vậy, chỉ là…chuyện này không phải có chút quá đáng sao?
“Hải Đường, ngươi không thể cứ như vậy được”, hắn kiên nhẫn giải thích, “Ngươi không thể theo hắn như vậy đến suốt đời, ngày mai ta sẽ nói với Thành Thụy, về sau hắn sẽ đi theo Đô Đô là được”
“Ta đã nói không cần!”, Hải Đường nổi giận gầm lên một tiếng, cả người đứng bật lên, “Con của ta, tự ta bảo hộ!”
“Ngươi có thể làm gì? Ngươi có thể tự bảo hộ tốt chính mình là được rồi!”
“Ta còn có Trầm mẫu, Trầm mẫu có thể giúp ta!”
Sở Đình nhìn nàng không nói lý mà cười lạnh một tiếng, “Trầm mẫu! Hừ, đến cả Tiểu Ngũ còn không tránh được…”
Bàn tay nàng xiết chặt thành quyền, đầu ngón tay đâm sâu vào da thịt để ngăn cản cơn run rẩy của chính mình, “Quả nhiên…quả nhiên chỉ giỏi nói!”. Đau đớn này…không dễ chịu đựng!
“Ta…”, Sở Đình nhìn ánh mắt lạnh như băng kia, hắn cắn răng nện một quyền lên ghế rồi phất tay áo bỏ đi.
Dựa vào lan can, làn gió thu mang theo hơi lạnh ôn nhu thổi qua khuôn mặt Hải Đường, tựa như bàn tay vuốt ve của cha mẹ. Hải Đường từ từ nhắm mắt nhớ đến cha mẹ, nàng cười khẽ, một giọt lệ lặng yên rơi xuống không tiếng động. Rốt cuộc nàng đã có thể cảm nhận được, khi nàng lần đầu tiên đến nhà trẻ, ba ba đã nói mẹ lén lút đứng bên ngoài cửa sổ vụng trộm liếc nhìn nàng. Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy hành động đó thật buồn cười, cũng không coi trọng cảm giác của mẹ. Nuôi con thật khó a!
Hôm nay ánh mắt của lão phu nhân cùng phu nhân có chút không giống. Bọn họ đều nhìn nàng trìu mến hơn, phu nhân vừa kéo tay nàng ngồi xuống vừa thương cảm thở dài, Hải Đường vừa cảm động vừa giận dữ, nhất định là Phương Sở Đình đã nói gì đó.
“Hải Đường, ta vẫn không biết, nguyên lai, nguyên lai,…”, phu nhân không nói nữa, nàng lại thở dài.
“Được rồi, thê tử của Đình Tùng, ngươi không cần nói nữa. Chuyện của Đô Đô ta đã nói với nương của ngươi, để nàng cẩn trọng hơn”, lão phu nhân thay Hải Đường giải thích.
“Nương, Hải Đường không hiểu chuyện để người lo lắng”
“Ta thật là…ngay cả chuyện của tôn tử cũng không biết. Ai~, Hải Đường, nghe ta nói một câu, làm người không thể mềm lòng, mềm lòng sẽ chịu thiệt a!”, phu nhân liên tưởng đến chính mình liền không khỏi ảm đạm.
Hải Đường khiếm tốn lắng nghe, nàng nhu thuận khẽ gật đầu.
“Ngươi lại cãi nhau với Sở Đình sao?”, lão phu nhân lên tiếng hỏi.
“Trong phủ cãi nhau là không tốt, chỉ cần một ngọn cỏ trong Đường Viên bị gió thổi lay, nhân mã bên ngoài cũng sẽ biết”
“Dạ”
“Thu liễm tính tình một chút, ta biết ngươi bị ủy khuất, nhưng Sở Định không sai, tiên sinh đã nói chuyện này với Đình Tùng rồi!”
Hải Đường thì thầm, “Ta chỉ lo lắng”
“Để lão thái này suy nghĩ biện pháp cho ngươi, ta đã cho Như Ý đi mời người, một lát nữa sẽ đến”
Qua một canh giờ, Như Ý dẫn theo một phụ nhân tiến đến. Phụ nhân kia quần áo mộc mạc đơn sơ, trên đầu cài đơn giản một chiếc trẫm gỗ, nàng vừa bước vào phòng đã đưa mắt quét nhìn mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Đô Đô, thần sắc nàng bỗng trở nên nhu hòa, lúc này toàn bộ đường cong trên khuôn mặt mới giãn xuống.
“Lão phu nhân, Nhâm cô cô đã đến”, Như Ý đi trước thông báo danh tính.
“Từ Nhâm, ngươi đã đến rồi, ngồi xuống rồi nói”, lão phu nhân đối với nàng thật khách khí.
Phụ nhân kia trước tiên là thi lễ, sau đó không khách khí ngồi xuống ghế bên cạnh, “Lão phu nhân, đã lâu không gặp, khí sắc của người so với lúc trước càng tốt hơn nhiều”
“Từ Nhâm, ngươi thật khéo miệng. Ta cũng đã nghe nói chuyện của ngươi, cũng thật là…nói thể nào thì hôn sự kia cũng là ta tự mình đồng ý, không nghĩ lại thành ra như vậy”
“Để lão phu nhân lo lắng, Từ Nhâm thật không phải. Sinh lão bệnh tử, thiên ý đã như thế, lão phu nhân cũng đừng quá bận tâm. Trước đó vài ngày Như Ý có mang tặng chút ngân lượng, Từ Nhâm vẫn còn chưa tiến đến nói lời tạ ơn, thừa dịp này ta đến tạ ơn lão phu nhân một thể”, thần sắc Từ Nhâm rất thản nhiên nhưng đáy mắt vẫn còn vương vấn tia thương cảm.
“Hải Đường, Từ Nhâm là họ hàng xa của nhà ta, luận bối phận ngươi còn phải gọi nàng một tiếng cô cô. Mười năm trước là ta chủ trương chọn cửa hôn nhân cho nàng, không ngờ nhà kia không có phúc, có được một thê tử tốt như vậy nhưng lại không thể sống cùng nhau đến đầu bạc răng long a!”, lão phu nhân liên tục thở dài.
“Hải Đường bái kiến Từ Nhâm cô cô”, Hải Đường đối với vị phụ nhân này rất có hảo cảm. Nàng tiến lui có quy củ, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh khiến Hải Đường âm thầm khen ngợi.
“Không dám”, phụ nhân kia nhìn Hải Đường đánh giá một phen, “Lão phu nhân, vị này chính là thê tử của Sở Đình sao?”, nhắc đến hai chữ “Sở Đình”, trên mặt phụ thân phá lệ lộ vẻ thân thiết.
Lão phu nhân mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, ngươi xem, nhiều năm không hồi phủ, hiện tại Sở Đình đã cưới thê tử, ngay cả hài tử cũng đã có, Đô Đô, lại đây!”
Đô Đô vốn đang ngồi một bên chơi đùa, nghe được thái nãi nãi lên tiếng gọi, hắn liền chạy đến bên cạnh lão phu nhân, trèo lên ghế, vói tay qua bàn chọn một trái cây trên mâm rồi cho vào miệng, hắn vừa cắn vừa nói, “Thái nãi nãi, Đô Đô ăn rồi!”
“Đô Đô, ta không gọi ngươi đến đây ăn trái cây a!”, lão phu nhân sờ sờ đầu Đô Đô, “Đên đây, bái kiến Nhâm phu nhân đi!”
Đô Đô nhảy xuống ghế hành lễ, phụ nhân kia liên tục xua tay, “Lão phu nhân, tại sao lại bảo tiểu thiếu gia gọi ta là Nhâm cô phu nhân!”
“Tại sao lại không gọi được, năm đó chẳng phải Sở Đình cũng gọi ngươi là Nhâm cô cô sao?”, phu nhân cười đáp lời.
“Cái này…”, trên mặt phụ nhân có chút ngượng ngùng.
“Cô phu nhân, Đô Đô hữu lễ”, Đô Đô theo quy củ thi lễ.
Từ Nhân nhận một lễ này, vẻ tươi cười trên mặt lại càng thân thiế hơn, “Tiểu thiếu gia gọi là Đô Đô sao? Đến, đây là lễ gặp mặt”, nàng lấy từ trong ngực áo ra một khối phật ngọc nhỏ rồi đeo lên cổ Đô Đô.
Đô Đô giơ khối phật ngọc nhìn một lát, mẫu thân của hắn không cho hắn mang đồ vật này nọ lên cổ nên hiện tại khối ngọc nhỏ này đối với hắn rất mới mẻ, “Đa tạ cô phu nhân”, hắn nói xong liền chạy đến trước mặt Hải Đường “khoe mẽ”
“Từ Nhâm a, hiện tại ta có chuyện muốn phiền toái ngươi”
“Lão phu nhân nói gì vậy, người có đại ân với Từ Nhâm, dù Từ Nhâm có chết cũng không đáp trả được a!”
“Cái gì đại ân, không cần nhắc lại. Như Ý đã nói với ngươi chưa?”, lão phu nhân cẩn thận hỏi thăm.
Từ Nhâm gật đầu, nàng trầm ngâm một hồi, “Vốn chiếu cố Đô Đô tiểu thiếu gia cũng không phải chuyện khó xử gì, bất quá, người cũng biết Thu Qua nhà ta còn nhỏ, ta có chút không yên lòng”
Lão phu nhân khoát tay, “Chuyện của Thu Qua ngươi không cần lo lắng, ta đã thu xếp đâu vào đấy. Hiện tại hắn cũng đã bảy tám tuổi rồi, là thời điểm tốt để học hành, cứ để hắn vào phủ cùng học với Đô Đô, ngươi xem như vậy có được không?”
Từ Nhâm cân nhắc một chút, “Lão phu nhân đã thay Từ Nhâm suy nghĩ chu đáo, Từ Nhâm chỉ có thể tạ ơn. Để Thu Qua bên cạnh ta có thể yên tâm một chút, Thu Qua cũng có thể học ít bổn sự, đây là tạo hóa của Thu Qua. Chuyện này lão phu nhân cứ yên tâm giao cho ta đi”
“Được rồi, ngươi hãy về trước thu thập, sau đó đem đứa nhỏ cùng nhau tiến phủ”
“Lão phu nhân, phu nhân, thiếu phu nhân, Từ Nhâm xin cáo từ trước”
Mọi người khách khí một phen, Như Ý tiễn Từ Nhâm ra cửa.
“Hải Đường, ta mời Từ Nhâm trở về chiếu cố Đô Đô, ngươi có ý kiến gì không?”
“Tại sao lại có ý kiến? Phu nhân luôn muốn tốt cho Đô Đô”, chỉ là Từ Nhâm này có bổn sự gì lại khiến lão phu nhân thương lượng với nàng như vậy?
Lão phu nhân tựa như có thể nghe được câu hỏi trong lòng nàng, “Từ Nhâm không giống với các hạ nhân khác trong phủ, nàng là nữ nhi của một đệ đệ bà con xa của ta. Đệ đệ kia của ta hy sinh trên chiến trường, trong nhà chỉ còn lại một mình Từ Nhâm, ta nhận nuôi và đem nàng đến đây. Từ nhỏ nàng đã theo phụ thân học chút bổn sự, từ sau khi đến Phương gia nàng vẫn chiếu cố Sở Đình, nhiều lần Sở Đình suýt gặp chuyện ngoài ý muốn đều là nhờ nàng n mới tránh được”
Nút thắt trong tâm Hải Đường cuối cùng cũng đã có thể nới lỏng, có Từ Nhâm, Đô Đô vừa an toàn vừa có thêm một tầng bảo đảm, “Hải Đường sẽ lấy lễ đối đãi với nàng, nãi nãi yên tâm”
Cách hai ngày, Từ Nhâm mang theo Thu Qua bảy tuổi đến Đường Viên. Bộ dáng của Thu Qua thật sự rắn chắc, cánh tay nhỏ nhắn kia thật cứng cáp, chỉ là khuôn mặt hắn khá lạnh lùng, lúc nói chuyện cũng rất ngắn gọn, thường không vượt quá năm chữ. Đô Đô đối với biểu tình của Thu Qua rất tò mò, đầu tiên là đứng một bên đánh giá khá lâu, sau đó vây quanh hắn vài vòng. Thu Qua chỉ đứng đó không nói lời nào, cũng không nhúc nhích, Đô Đô liền mất hứng quay đầu tìm Tri Lan cùng chơi.
Nhân cơ hội này, Sở Đình trở lại Đường Viên, hắn cùng Từ Nhâm cô cô dùng cơm chiều, sau đó mặc kệ Hải Đường tỏ vẻ không vui, hắn trực tiếp mang theo con trai…đi ngủ.