Hải Đường nhìn từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thấy cô nương này xinh đẹp động lòng người.
“Tiểu Ngũ bái kiến phu nhân”, ngay cả thanh âm khi nói chuyện cũng dễ nghe như vậy.
Hải Đường hoài nghi liếc mắt nhìn Sở Đình một cái, trông thấy gương mặt thản nhiên của hắn thì nàng mới an tâm lên tiếng, “Tiểu Ngũ, không cần đa lễ, về sau cứ xem nơi này là nhà của chính mình”
“Tiểu Ngũ nhất định sẽ cố gắng chiếu cố Đô Đô thiếu gia cùng phu nhân”, Tiểu Ngũ ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
“Được rồi. Tiểu Ngũ, ngươi theo ta đến thư phòng, ta có việc giao cho ngươi”, Tiểu Ngũ thi lễ với Hải Đường rồi đi theo Sở Đình đến thư phòng.
Hải Đường bĩu môi, Phương Sở Đình khẳng định phân phó Tiểu Ngũ giám thị nàng, không để nàng tự ý xuất môn.
Trong thư phòng, Sở Đình có ý bảo Tiểu Ngũ lui xuống nhưng lại phát hiện nàng bất động, “Tiểu Ngũ, có chuyện gì chưa rõ ràng sao?”
“Không phải. Công tử, Tiểu Ngũ chỉ cảm thấy có chút kỳ quái. Phu nhân cùng Diệp công tử…bộ dáng không giống nhau lắm nhưng lại rất giống với vị Trầm công tử kia!”
“Trầm công tử?”, tâm tư Sở Đình chợt động.
“Đúng vậy, chính là Trầm Đường Trầm công tử, biểu đệ của Diệp công tử”, sắc mặt Tiểu Ngũ phiếm hồng.
“Tiểu Ngũ, ngươi đã gặp qua Trầm Đường?”, Phương Sở Đình híp mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Ta đã từng gặp qua khi Diệp công tử dẫn Trầm công tử đến chỗ sư phụ. Hai tháng này Tiểu Ngũ luôn trấn thủ bên ngoài, ngay từ đầu ta đã cảm thấy phu nhân trông rất quen, hôm nay mới phát hiện nguyên lai phu nhân có nét giống Trầm công tử”, gương mặt nhu mì xinh đẹp thoáng chút ngượng ngùng.
“Ừm, ngươi lui xuống đi”, Sở Đình ngồi trước thư án, ngón tay chậm rãi gõ nhịp lên mặt bàn. Hắn trầm tư một hồi liền đứng dậy đi lên lầu, đang chuẩn bị đẩy cửa bước vào thì nghe được thanh âm nói chuyện từ bên trong truyền ra.
“Tiểu thư, cô nương mới đến kia là ai vậy?”
“Sở Đình an bài nàng đến bảo hộ chúng ta. Có chuyện gì sao?”
“Tên của nàng có phải là Tiểu Ngũ?”
“Ngươi biết nàng?”, Hải Đường có chút tò mò.
“Tiểu thư, đâu phải chỉ mình ta biết nàng, người cũng biết nàng”
“Ngươi nói sao?”, Hải Đường vô cùng kinh ngạc.
“Chúng ta đã từng gặp qua. Ta nhớ rõ sau khi Đại thiếu gia qua đời, người đã mang chúng ta đến một biệt viện, nha đầu đứng trong biệt viện lúc ấy chính là nàng”
“Ngươi có nhớ lầm không?”
“Người có mặt tại nơi đó không nhiều, làm sao Tiểu Tình có thể nhận nhầm được? Tuy nói nữ tử mười tám tuổi có nhiều thay đổi, nhưng chắc chắn không sai”
“Tiểu Tình, ngươi mau nói cho ta biết, tại sao ta lại quen nàng?”
“Ái! Tiểu thư, người đừng cấu ta. Yên tâm yên tâm, tuy nói rằng hai người đã từng gặp qua nhưng ta khẳng định nàng không biết người là Trầm Đường Trầm thiếu gia”
“Lại là nữ cải nam trang?”
“Ta nghe tiểu thư người nói qua, Đại thiếu gia đã từng dẫn người đến biệt viện kia vài lần. Ta nhớ rõ người nói tiểu nha đầu ấy vô cùng thân thiết với mình, giống như thật sự thích người”, Tiểu Tình cười trộm.
“Cười cái gì? Có gì buồn cười đâu? Hiện tại ta không nhớ rõ chuyện quá khứ, ngươi còn dám cười ta!”
“Cũng đã bốn năm rồi, tại sao người vẫn chưa nhớ lại chuyện quá khứ? Chẳng lẽ huyết mạch còn chưa thông? Hay là chúng ta nhờ đại phu đến xem đi”
“Xú nha đầu, thỉnh đại phu không cần tốn tiền sao? Ta ăn ngon ngủ ngon, có gì không tốt? Tại sao phải nhớ lại chuyện quá khứ? Chẳng lẽ ta không nhớ chuyện quá khứ thì ngươi sẽ không nhận vị tiểu thư này?”
“Kỳ thật Tiểu Tình rất hâm mộ tiểu thư, chuyện quá khứ nói quên liền quên, thật tốt a! Không giống ta, chuyện gì ta cũng nhớ! Ai~!”
Trong phòng không còn thanh âm, Phương Sở Đình ngẩn ngơ, hắn nhẹ nhàng bước xuống lầu. “Nàng đã quên chuyện ngày trước? Vậy nên nàng mới nói không biết ân oán giữa ta và Diệp gia, cho nên nàng mới bảo chưa từng tham gia hội hoa đăng. Hừ! Nữ nhân này, rốt cuộc nàng còn chuyện gì giấu ta? Bốn năm trước…bốn năm trước…”
Trong đầu Sở Đình hiện lên một hình ảnh. Ngày Tô Lam Nhân bước chân vào Phương gia, mọi người trong nhà đều ngồi ở hỉ đường chờ Lam Nhân kính trà. Nàng gắt gao xông vào, một thân bạch y tinh khiết cùng gương mặt trắng bệch, nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Lam Nhân rồi bật cười ngây ngốc, “Hóa ra là nàng, hóa ra là nàng. Không cưới được tỷ tỷ thì dùng muội muội thay thế, Phương Sở Đình, ngươi thật si tình a!”. Sau đó nàng cười lớn chạy ra khỏi hỉ đường, sáng sớm hôm sau Thành Thụy chạy đến truyền tin nàng treo cổ tự vẫn, chính là ngày đó, nguyên lai nàng đã lựa chọn quên tất cả.
Phương Sở Đình quay về Phương phủ, trước khi đi còn mang theo phong thư Hải Đường gửi Lão phu nhân, bên trong thư có đính kèm bức tranh vẽ mặt heo của Đô Đô.
Đối với Tiểu Ngũ, Hải Đường không dám thân cận vì sợ nàng nhận ra mình chính là Trầm Đường. Tuy nhiên, nha đầu kia đối với nàng đặc biệt ân cần, có đôi khi nhìn Hải Đường cư nhiên lại đỏ mặt. Hải Đường nổi da gà, Diệp gia Đại tiểu thư quả nhiên hại người không ít, chơi cái gì không chơi lại chơi trò nữ cải nam trang, đã vậy còn câu dẫn nữ tử vị thành niên a!
Hải Đường hắng giọng rồi nói với Tiểu Ngũ đang giúp đỡ mình sửa sang lại quần áo, “Tiểu Ngũ, ngươi ra ngoài chiếu cố Đô Đô, trong này có ta và Tiểu Tình là được rồi”
“Dạ, phu nhân”, sắc mặt Tiểu Ngũ có chút xấu hổ khi rời khỏi.
“Phu nhân, Tiểu Ngũ có chuyện muốn hỏi người”, thời điểm mở cửa bước ra ngoài, Tiểu Ngũ xoay đầu lại hỏi.
“Nói đi”
“Biểu thiếu gia…ngài ấy có khỏe không?”, thanh âm vô cùng chờ mong.
“Biểu thiếu gia?”, Hải Đường thầm kêu không tốt, “Biểu thiếu gia nào?”
Khóe môi hồng hào giật giật, “Chính là Trầm Đường Trầm công tử”
“A, ngươi biết hắn sao?”, Hải Đường thận trọng hỏi lại.
“Ta đã từng gặp qua ngài ấy cùng Diệp công tử”, thanh âm trong vắt như thủy tinh.
Hải Đường sờ sờ cổ, “Hắn rất khỏe, vài năm trước đã thành thân”, cái này…cũng không xem là một lời nói dối.
“A!”, đôi mắt kia bỗng chốc trở nên ảm đạm, “Tiểu Ngũ xin cáo lui”
Ai~, mộng đẹp của một thiếu nữ ngây thơ đã bị phá hỏng!
Vài ngày sau, Sở Đình lại đến đây, Đô Đô bám dính lấy hắn không rời, Hải Đường cũng cảm thấy vui vẻ vì “thoát nợ”, nàng mang theo Tiểu Tình đi tản bộ trong sân.
Trong vườn hoa có hai người đang đứng, chính là Tiểu Ngũ cùng Thành Thụy, “Sư huynh, sư phụ có khỏe không?”
“Người rất khỏe”, Thành Thụy mỉm cười gật đầu.
“Hôm nay trời cũng lạnh, Tiểu Ngũ cùng Tiểu Tình tỷ tỷ học may hài, ta đã làm cho sư phụ một đôi, sư huynh giúp ta mang về cho sư phụ được không?”
“Đa tạ sư muội”
“Sư huynh, khi nào có thời gian ta cũng sẽ làm cho sư huynh một đôi. Mấy ngày nay Tiểu Tình tỷ tỷ dạy ta làm rất nhiều thứ, ta cũng đang muốn luyện tập, sư huynh đừng chê bai”
“Không đâu”
Bọn họ đang nói chuyện thì Tiểu Cam ôm một thùng nước đi tới, nhìn thấy hai người bọn họ liền không khách khí nói thẳng, “Tránh ra, đừng cản ta, bị ướt ta cũng mặc kệ”. Tiểu Cam vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào đôi hài vải trong tay Thành Thụy, nàng liếc Thành Thụy một cái rồi hừng hực ngoảnh mặt đi.
Thành Thụy tiến đến định giúp nàng một tay, Tiểu Cam nện thùng nước xuống mặt đất rồi nói, “Ta nói Thành Thụy ngươi, loại việc nhỏ này không cần ngươi hỗ trợ, nếu ngươi thật sự muốn hỗ trợ thì buổi tối đem “đêm hương” (KNQ: -___-!) đi đổ giúp ta”. Nàng nói xong liền ôm thùng nước rời đi, lưu lại một Thành Thụy đang xấu hổ bừng bừng.
Hải Đường huých tay Tiểu Tình, “Nhìn đi, xú nha đầu kia thật…hết chỗ nói!”
Tiểu Tình che miệng cười trộm, “Tiểu thư, sợ là mùa xuân sắp đến rồi!”
Mùa xuân? Mùa xuân của Tiểu Cam?