Phương quản gia gõ cửa, hắn thấy không ai đáp lời liền đẩy cửa định tiến vào. Chỉ là chân chưa bước qua cánh cửa thì đột nhiên một vật gì đó bay thẳng lại đây, hắn nhanh nhẹn né tránh “vật đánh lén”, một tiếng giòn vang dừng lại dưới chân Hải Đường, một chén trà sứ men xanh thượng phẩm đã “tan xác” dưới nền nhà.
Phương quản gia hơi cau mày nhưng thái độ đó lập tức biến mất, hắn đứng ngoài cửa lớn tiếng hô, “Nhị phu nhân, Đại phu nhân cùng Đại thiếu phu nhân đến đây”
Nghe được một câu như thế, thanh âm bên trong lại càng lớn hơn, Hải Đường cẩn thận lắng nghe một chút, tựa như “ai đó” đang mắng cái gì kẻ trộm, cái gì tiện nhân…linh tinh!
Đi ngang đám hạ nhân đang quỳ bên ngoài, mọi người bước vào trong. Nhị phu nhân đang đứng giữa phòng, búi tóc có chút hỗn loạn, ánh mắt phát hỏa, miệng không ngừng mắng chửi. Nhị thiếu phu nhân Tần Tiểu Ninh đang khuyên nhủ nàng. Đỗ di nương có chút thoái lui nhìn người mới tới, miệng nói vài câu an ủi. Chỉ có Văn Tĩnh vẫn im lặng đứng một bên, nàng cúi đầu suy nghĩ, tựa như hết thảy mọi chuyện đều không liên quan đến mình. Còn có một đại nha hoàn đang đứng dưới bậc thang, trên tay cầm chổi lông gà, nha hoàn kia là Đông Mai, nha đầu hồi môn của Nhị phu nhân.
“Đệ muội, đây là làm sao?”, phu nhân nhìn lướt qua đám hạ nhân đang quỳ gối trên mặt đất, ngữ khí ôn hòa thận trọng.
Nhị phu nhân liếc mắt nhìn phu nhân, biểu tình lập tức thay đổi, nàng chộp lấy khăn mùi xoa trên tay Tiểu Ninh rồi lau lau khóe mắt, “Đại tẩu, người đã tới, kẻ trộm này quả thật khi dễ trên đầu ta mà, chuyện thế này…người bảo ta phải sống thế nào a!”
“Đến đây, vào nhà rồi nói chuyện, không cần nóng giận hại thân”, phu nhân ý bảo Tiểu Ninh giúp Nhị phu nhân ngồi xuống.
“Đại tẩu, người phải làm chủ cho ta, vòng tay này cũng không phải là vật bình thường, người cũng biết, cả hai chúng ta đều có. Người nói ta làm sao có thể không tức giận a! Trong hậu viện có trộm, ta sống trong phủ cũng không yên ổn a!”
“Ngươi đừng vội, uống một ngụm nước đi. Lần cuối cùng đệ muội nhìn thấy vòng tay kia là khi nào?”
“Hôm qua, hôm qua ta vẫn còn đeo trên tay!”
“Khi ngủ Nhị phu nhân có tháo ra không?”
“Đương nhiên, chẳng lẽ vật đeo trên tay bị người ta trộm mà ta lại không biếtNhị phu nhân mất hứng nhìn Hải Đường vừa xen vào.
Phu nhân ý bảo Hải Đường không cần can thiệp, nàng tiếp tục hỏi, “Ngươi đặt vòng tay ở đâu?”
“Bình thường ta vẫn để vòng tay trong chiếc hộp kia”, Nhị phu nhân chỉ chiếc hộp gấm trên bàn trang điểm, “Vừa rồi ta muốn đeo vòng liền phát hiện không tìm thấy”
“Có phải ngươi đặt vòng tay ở chỗ khác không? Tìm kỹ chưa?”
Nhị phu nhân đứng bật lên, “Đại tẩu, người nói được lời này chẳng lẽ ta lại không nghĩ tới. Tìm khắp rồi, không có!”
Hải Đường nhìn đám hạ nhân đang quỳ gối bên ngoài, gương mặt bọn họ đều trắng bệch khiến người khác cảm thấy không thoải mái, “Nhị phu nhân hoài nghi kẻ trộm là người trong viện của mình sao?”
“Ta cũng không nói như vậy”, nàng liếc mắt nhìn ra bên ngoài, “Bất quá, nếu không tra xét ở đây, chẳng lẽ lại đến Đường Viên tra?”
Hải Đường nhướng mi, “Nhị phu nhân thật hiểu lý lẽ. Nương, nếu Nhị phu nhân đã nói như vậy thì chúng ta cứ bắt đầu tra xét từ Sấu Băng Viện vậy”
“Đệ muội, ngươi muốn tra xét thế nào?”
Nhị phu nhân oán hận liếc Hải Đường một cái, “Đánh, đánh thật mạnh! Ta không tin bọn họ dám không khai!”
“Thế này…không ổn! Chuyện này nếu truyền ra ngoài cũng rất khó nghe!”, phu nhân có ý tốt khuyên bảo.
“Chẳng lẽ ý của Đại tẩu là bảo ta dâng không vòng ngọc cho người? Không tra xét?”
Phu nhân cau mày, Hải Đường muốn giúp phu nhân giải vây, “Nhị phu nhân, tại sao không tra hỏi trước? Nếu thật sự thẩm vấn không được thì dùng hình cũng không muộn a!”
“Nếu có thể hỏi được thì việc ta phải phát hỏa? Đại thiếu phu nhân, không phải ta ỷ vào bối phận mà giáo huấn ngươi, đối phó với kẻ trộm phải cứng rắn!”
Hải Đường gật đầu về phía nàng, “Nhị phu nhân nói đúng, Hải Đường chỉ lo lắng nếu để kẻ trộm kia quyết tâm cứng rắn, đem vòng tay giấu biệt, khi ấy…mất nhiều hơn được a!”
“Nếu đã vậy, làm phiền Đại thiếu phu nhân giúp ta thẩm vấn. Đại thiếu phu nhân, ngươi nhất định phải giúp ta tra hỏi bằng được a!”, Nhị phu nhân bày ra bộ dáng xem kịch vui, nàng bê tách trà nhấp một ngụm.
Hải Đường nhìn vẻ mặt của Nhị phu nhân, trong lòng thẫm nghĩ vật quý trọng đó hai mươi năm nay không mất, tại sao lại trùng hợp bị trộm vào thời điểm này? Hơn nữa, bộ dáng này của nàng là thế nào? Chẳng lẽ bên trong có âm mưu gì sao?
Hải Đường nhẹ nhàng nói vào tai phu nhân hai câu, phu nhân hoài nghi nhìn nàng nhưng vẫn gật đầu. Được phu nhân đồng ý, Hải Đường phân phó Đông Mai đem hộp trang sức kia tiến vào, sau đó nàng đi đến dưới bậc thang, xen vào đám người đang quỳ rồi đi hai vòng, cuối cùng dừng trước mặt một tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu nhìn bóng người trước mặt, nàng có chút run rẩy, “Ngươi, tên gì?”
“Hồi bẩm Đại thiếu phu nhân, ta tên là Tranh”
“Tranh”, Hải Đường trầm ngâm, “Ngươi đứng lên, đi theo ta”
“Dạ”, Tiểu nha đầu run rẩy đứng lên.
Hải Đường đã đi vào chính sảnh, “Nhị phu nhân, đợi lát nữa ta sẽ tra hỏi nàng, hy vọng người không xen lời ta, được không?”
“Được”
“Đa tạ”, Hải Đường cúi đầu nhìn Tranh, “Bước vào rồi đóng cửa lại!”
“Dạ!”, Tranh quay đầu đóng cửa lại, bàn tay bất an vò góc áo.
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Nha đầu kia có chút kinh ngạc, nàng ngẩng đầu nhìn Hải Đường liếc mắt một cái, sau lại giật mình cúi đầu, “Mười bốn”
“Vào phủ khi nào?”
“Một năm trước”
“Nhà ở đâu?”, Hải Đường vừa hỏi vừa quan sát sắc mặt của mọi người.
“Dương Châu”
“Trong nhà còn những người nào?”
Tranh lắc đầu, “Năm kia gặp lũ lụt, trong nhà đã không còn ai!”
“Tối qua Nhị phu nhân đi ngủ khi nào?”
Tranh ngước mắt nhìn Nhị phu nhân đang lườm mình, nàng nhanh chóng trả lời, “Khoảng canh hai”
“Giờ nào?”
“Khoảng giờ hợi canh ba”
“Khoảng? Được rồi, là ngươi hầu hạ Nhị phu nhân đi nghỉ sao?”
“Không phải”
“Vậy tại sao ngươi biết là giờ hợi canh ba?”
Tranh vò vò góc áo, “Bởi vì…bởi vì…khi đó đèn trong phòng phu nhân tắt…”
“Lúc ấy có ai trong phòng Nhị phu nhân?”
“Chắc là Đông Mai tỷ tỷ”
“Chắc là? Không còn ai khác sao?”
“Ta…ta không biết”
Hải Đường ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi phất tay chỉ vào thiên sảnh, “Được rồi, ngươi đứng chờ bên kia. Như Sinh, ngươi tùy ý gọi một người vào đây”
Như Sinh nhận lệnh mở cửa gọi một người tiến vào. Người nọ là một phụ nhân đã có tuổi, quỳ gối một thời gian khiến bắp chân nàng run rẩy.
“Vị phụ nhân này họ gì?”
“Lão nô họ Giang”
“Giang lão làm việc gì trong viện?”, Hải Đường uống một ngụm trà.
“Lão nô chuyên quét tước”
“Giang lão bình thường nghỉ ngơi khi nào?”
“Lão nô đi ngủ rất sớm, bình thường chưa đến giờ hợi đã ngủ rồi”
“Tối hôm qua cũng vậy?”
“Mỗi ngày đều như vậy”
“Buổi sáng thức dậy khi nào?”
“Chưa đến giờ Mão”
Hải Đường ngừng lại, “Giang lão, buổi sáng có nhìn thấy ai từ trong phòng phu nhân bước ra không?”
Giang lão cũng thận trọng, “Không có”
“Được rồi, ngươi cũng qua bên kia đứng chờ”, Hải Đường lại phất tay, “Như Sinh”
Như Sinh hiểu ý tiến ra cửa gọi người. Hải Đường nhìn Đông Mai đứng một bên, hộp trang sức vẫn đang cầm trên tay, “Đông Mai, tối qua Nhị phu nhân đem vòng tay đặt ở đâu?”
Đông Mai mở hộp rồi chỉ vào tầng một, “Là tầng một”
Hải Đường nhìn qua rồi nói, “Qua bên kia đứng”
Như Sinh lại gọi thêm vài người tiến vào, Hải Đường chỉ hỏi lung tung vài vấn đề râu ria. Hải Đường nhìn trộm Nhị phu nhân, thần sắc của nàng đã có chút không kiên nhẫn.
Người đang đứng trước mặt Hải Đường là một đại nha hoàn lớn tuổi, Như Sinh khom người nói khẽ vào tai nàng, “Nàng là Đông Tuyết, cũng là nha hoàn tâm phúc của Nhị phu nhân”
Vì sao vừa rồi Đông Mai không cần quỳ mà nàng lại phải quỳ gối bên ngoài?
“Đông Tuyết?”
Đông Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, “Nha hoàn Đông Tuyết”
“Thường ngày ngươi vẫn hầu hạ bên cạnh Nhị phu nhân sao?”, Hải Đường nhìn chăm chăm vào mắt của nàng.
Nha hoàng kia mỉm cười trả lời, “Đúng vậy”
“Tối hôm qua cũng vậy?”, Hải Đường vừa hỏi vừa đứng lên, ngồi lâu cũng có chút mệt.
“Không có, hôm qua Đông Tuyết hơi bị sốt nên phu nhân cho phép ta nghỉ ngơi sớm”
“Bình thường phu nhân đem vòng ngọc đặt ở đâu?”
Đông Tuyết nhìn thoáng qua hộp gấm trên bàn rồi lấy tay chỉ chỉ, “Đặt trong hộp kia”
“Tầng mấy?”
“Cái này…cũng không cố định, có khi ở tầng hai, có khi ở tầng ba”
“Ngươi ngủ cùng phòng với ai?”, trong viện nhiều hạ nhân như vậy, ắt hẳn không có chuyện một người một gian a?
“Đông Mai”
“Nàng trở về phòng khi nào?”
Đông Tuyết chần chừ, sau đó nàng ngẩng đầu định nhìn Đông Mai, Hải Đường đúng lúc ngăn cách tầm mắt của nàng, Đông Tuyết khẽ cắn môi, “Chưa tới canh ba”
“Ngươi khẳng định?”
“Lúc ấy ta vẫn chưa ngủ sâu, không bao lâu sau khi Đông Mai tiến vào ta liền nghe tiếng mõ canh ba”
Hải Đường vừa lòng gật đầu.