Ngày thứ hai sau khi Diệp Duy Vụ bị hành hình chính là ngày gia quyến Diệp gia bị sung quân. Hải Đường mang theo Đô Đô cùng Phương Sở Đình đến ngoại thành, xa xa nhìn thấy một đám người mặc áo tù nhân, cả nam lẫn nữ, già trẻ đều có, nàng trông thấy một nữ hài tử chưa đến mười tuổi gắt gao tựa vào phụ nhân bên cạnh, gương mặt nho nhỏ dính tro bụi đầy vẻ sợ hãi.
Hải Đường nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy đau xót, nàng nắm chặt tay Đô Đô không đành lòng quay mặt sang chỗ khác. Nếu Hán Vương thành công thì vận mệnh của mẫu tử nàng cũng sẽ như vậy sao? Phương Sở Đình đã thay nàng chuẩn bị tốt mọi việc, hắn cho quan coi ngục một ít tiền để không làm khó dễ bọn họ.
Hải Đường đang nâng ống tay áo lau khóe mắt thì Phương Sở Đình dẫn theo một nam hài bước tới, “Hải Đường, Tứ đệ Thừa Ngữ muốn gặp ngươi”
“Tam tỷ”, nam hài vóc dáng gầy teo, gương mặt có chút tương tự Diệp Thừa Mật, hắn nhìn nàng mà rụt rè gọi một tiếng. Trước khi Tam tỷ xuất giá thì hắn vẫn còn nhỏ, đã nhiều năm không gặp qua nên hiện tại nhìn nàng tựa như một người xa lạ.
“Ừm”, Hải Dường thốt không nên lời, mấy ngày nay ở trong lao bọn họ hẳn đã chịu không ít đau khổ, đây đều là những hài tử ăn tổ yến mà lớn lên, bọn chúng đã khi nào chịu qua khổ cực như vậy?
Nhìn thấy mắt nàng ngấn lệ, thanh âm của nam hài có chút nghẹn ngào, “Tam tỷ, người có thể nghĩ cách đừng để Ngũ muội theo chúng ta ra ngoài biên cương hay không, nàng vẫn còn rất nhỏ!”
Trong đầu Hải Đường hiện lên hình ảnh tiểu cô nương vừa nãy, nàng liếc mắt nhìn sang Sở Đình trưng cầu ý kiến, “Tứ đệ, việc này…cứ để tỷ phu nghĩ cách, trước mắt ngươi hãy chăm sóc tốt người nhà, dọc đường đi cũng đã có người chiếu cố các ngươi, những người đó sẽ không làm khó dễ các ngươi. Tri phủ ngoài đó là bằng hữu tốt của đại ca ngươi, ta đã viết thư nhờ cậy hắn, hắn có thể chiếu cố các ngươi…”
“Đa tạ tỷ phu, bất quá chuyện của Ngũ muội…”, Thừa Ngữ vẫn chưa từ bỏ ý định, ngẫm lại tiểu muội còn nhỏ như vậy, trên đường đi nàng còn phải chịu không biết bao nhiêu khổ cực.
“Thừa Ngữ, ngươi cũng biết đây là Hoàng Thượng hạ lệnh, chúng ta chỉ có thể làm đến thế. Vậy nên, dọc đường đi ngươi hãy chiếu cố bọn họ thật tốt”, Sở Đình vẫn cảm thấy có chút khó xử, dù sao hoàng lệnh cũng không phải trò đùa.
Diệp Thừa Ngữ nghĩ ngợi một chút rồi nhẹ gật đầu, “Thừa Ngữ hiểu, có người của tỷ phu chiếu cố, Thừa Ngữ cũng không sợ”
“Thừa Ngữ, nơi này có chút bạc, ngươi cầm đi, hãy cất giữ cẩn thận, mọi người trong nhà đều dựa vào ngươi”, Hải Đường lấy từ trong ngực áo ra một túi bạc rồi vỗ vỗ lên vai hắn. Sở Đình đã nhờ người đi theo bảo hộ, hẳn là không có việc gì, những gì nàng có thể làm cũng chỉ có vậy.
Đám người hướng về phía tây mà đi, ánh mắt Hải Đường vẫn không chuyển dời, nàng thở dài một tiếng, lúc trước Phương Sở Đình đã từng nói rằng nàng phải xem Diệp gia bị diệt, hiện tại lời nói đã trở thành sự thật, “Về thôi”
Đoàn người trở về quán trọ, trong quán trọ, Tiểu Tam đang nói chuyện với một nữ nhân. Nữ nhân kia mặc áo váy màu xanh nhạt, tóc búi cao, trên tóc cài một cây ngân trâm. Nhìn thấy bọn họ tiến vào, hai người liền đứng lên bước lại đây vài bước.
“Phương công tử”
“Ngươi là…”, Phương Sở Đình cảm thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc, chỉ là nhất thời không nhớ ra nổi.
Nữ nhân kia nhìn thấy hắn không nhận ra mình liền có chút buồn bã, “Nô tỳ là Thanh Thiên”, không biết lần này tiểu thư có được cứu hay không nhưng Phương công tử hiện tại đã không nhớ rõ nàng.
“Thanh Thiên?”, Phương Sở Đình có chút bất ngờ, tại sao nàng lại đến tìm mình, “Ngươi tìm ta có việc?”
“Ta…”, lời còn chưa nói xong thì nước mắt đã lăn xuống.
Hải Đường trừng mắt nhìn hắn. Nữ nhân này là ai? Nàng còn chưa nói đã bắt đầu khóc.
“Vào thư phòng trước rồi nói”, Phương Sở Đình lên tiếng.
Vào thư phòng, Hải Đường dẫn Đô Đô tiến vào phòng trong, nàng vừa giúp Đô Đô cởi áo khoác vừa dỏng tai lên nghe lén.
“Công tử, không, cô gia, ngài nhất định phải cứu Tô gia”
“Tô gia làm sao?”
“Công tử không biết sao? Nô tỳ cũng không rõ ràng, hôm qua cả nhà Tô gia đều bị bắt vào đại lao, nói là mưu phản, nói là đồng đảng của Hán Vương, hiện tại mọi người đều bị nhốt trong ngục. Mấy năm trước nô tỳ đã xuất giá, việc này là do một tỷ muội trước đây nói cho ta biết”, khi người báo tin đến nói lão gia bị bắt giữ, hắn còn dặn nàng phải tìm Phương công tử cầu cứu. Cũng may Phương công tử vẫn còn ở tại kinh thành, bằng không với khoảng cách từ kinh thành đến Ứng Thiên phủ thì chỉ sợ tiểu thư không cứu được.
Phương Sở Đình ngẩn ra, chuyện này tại sao mình không biết, “Oánh Nhi, không phải, Oánh phi đâu? Nàng không nghĩ biện pháp gì cứu viện sao?”, hắn vừa nói vừa hướng nhìn vào phòng trong.
“Tiểu thư, tự thân tiểu thân cũng khó bảo toàn. Nghe nói tiểu thư từ sớm đã bị đưa đến Tông Nhân Phủ, tội danh cũng như vậy nhưng lại nặng hơn, bảo là có ý đồ mưu hại Hoàng Thượng”, Thanh Thiên có chút sốt ruột, rõ ràng bọn họ nói rằng Phương công tử là hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng, tại sao chuyện gì cũng không biết?
“Cái gì?”, Phương Sở Đình nghe được những lời này liền ngây dại.
“Nàng làm sao có thể gây ra chuyện này? Nàng chỉ là một nữ tử!”, Phương Sở Đình thì thào nói, tại phòng trong Hải Đường nghe được liền hiểu một chút, Tô Oánh Nhi này chính là do Diệp Duy Vũ đưa vào cung để giúp Hán Vương tạo cơ sở ngầm.
Thanh Thiên quỳ gối trước mặt hắn, “Phương công tử, ngài biết rõ tiểu thư, nàng tâm địa thiện lương, nàng làm sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy? Chắc chắn tiểu thư đã bị người khác hãm hại”
“Mưu phản? Ai dám hãm hại nàng?”, Phương Sở Đình biết tính tình của Hoàng Thượng, chuyện này nói không chừng đã có chứng cớ xác thật.
“Phương công tử, nếu người không nể tình tiểu thư thì cũng phải nể tình nhị tiểu thư, nói thế nào cũng là thân thích trong nhà, van cầu ngài a!”, Thanh Thiên nói xong liền dập đầu.
“Thanh Thiên, đừng làm ta khó xử, ngươi cứ lên nói chuyện”, vấn đề này can hệ đến việc mưu phản, đúng là không ổn.
Thanh Thiên lắc đầu, tựa như nếu hắn không đồng ý sẽ không chịu đứng lên, Phương Sở Đình nhất thời khó xử, trong lòng nàng không biết phải làm sao mà chỉ quỳ đó ngây ngốc nhìn hắn.
Phương Sở Đình thở dài ý bảo nàng đứng lên, Thanh Thiên đành phải lau nước mắt đứng lên, “Công tử, xin ngài nể tình tiểu thư lúc trước…Tiểu thư thật sự không còn cách nào a, nàng cũng không muốn…”
“Ta…không phải…”, Phương Sở Đình để lộ vẻ xấu hổ.
“Lúc trước Diệp đại nhân bắt buộc tiểu thư phải tiến cung, lão gia cũng muốn như vậy, tiểu thư…tiểu thư thật sự không thể cùng ngài…”
“Diệp đại nhân?”
Thanh Thiên nhanh chóng gật đầu.
Phương Sở Đình nghĩ ngợi một chút rồi nói, “Thanh Thiên, ngươi về trước đi, ta muốn tìm hiểu một chút”, vẫn nên tìm hiểu một chút, nói thế nào thì nàng cũng là tỷ tỷ của Lam Nhân.
“Phương công tử, ngài phải giúp đỡ tiểu thư, tiểu thư cũng chỉ có thể dựa vào ngài”, trước khi rời đi Thanh Thiên còn không ngừng dặn dò.
Thanh Thiên bước ra cửa, Phương Sở Đình không quay đầu lại, hắn biết Hải Đường đã đứng phía sau, “Tại sao lại không nói lời nào?”
“Còn nói gì nữa?”, bảo hắn mặc kệ sao? Có nói cũng vô ích, chi bằng khỏi nói. Dù sao Tô Lam Nhân cũng là thê thiếp của hắn, Hoằng Ngọc là con trai hắn, Tô gia là thân thích của hắn.
Phương Sở Đình im lặng một lúc, “Ta ra ngoài một chút, ngươi ở lại quán trọ đợi ta”, hắn nói xong liền bước ra khỏi cửa.
Mí mắt Hải Đường khẽ giật một chút, chuyện nhà này quả thật phiền toái, xem ra Tô gia đã phái Thanh Thiên đến tìm hắn, rốt cuộc Tô Oánh Nhi muốn làm gì?
Đến khuya Phương Sở Đình mới về, sau khi về sắc mặt của hắn vẫn âm trầm như cũ. Hôm nay hắn đã vào cung nhưng vẫn không có cách nào mở miệng hỏi chuyện Tô gia, Hoàng Thương lôi kéo hắn nói sang chuyện khác. Tìm những đồng nghiệp quen biết, bọn họ đều ấp úng không nói rõ, cuối cùng cũng có người nói với hắn rằng Oánh phi từ sớm đã bị giải vào Tông Nhân Phủ, tội danh mới định vào ngày hôm qua, hồ sơ vụ án thế nào căn bản không ai nhìn qua, chỉ biết tất cả người bên cạnh nàng đều bị bắt giữ, cuối cùng còn có người để lộ chuyện Hoàng Thượng bị người hành thích hồi đầu tháng, thích khách chính là người ở chỗ Oánh phi.
Hải Đường vừa tỉnh lại thì trời đã sáng rõ, nàng phát hiện chỗ nằm kế bên người trống không, bước ra ngoài thì nhìn thấy hắn đang nằm trên ghế đệm, trước mặt là chồng hồ sơ liên quan đến án mưu phản của Tô gia. Hải Đường tựa vào cạnh cửa nhìn hắn, tim nàng không khỏi đập nhanh hơn, hắn phải làm thế nào? Hắn lại muốn làm thế nào?
Vội vàng nếm qua điểm tâm, Phương Sở Đình lại xuất môn, Hải Đường buồn chán dẫn Đô Đô cùng Trầm nhũ mẫu đi dạo phố xa, lần này lên kinh không dẫn theo Nhâm cô, qua mấy ngày nữa là ngày giỗ của trượng phu Nhâm cô nên bọn họ muốn để nàng ở lại nhà.
Phố xá kinh thành quả thật phồn hoa, so với Ứng Thiên càng náo nhiệt hơn nhiều, cục cưng Đô Đô kéo nàng chạy khắp nơi trong nợ, lúc thì hắn muốn xem nặn tượng đất, lúc thì muốn mua mứt quả, lúc thì muốn xem diễn tạp kỹ, đùa nghịch đến không biết đường về. Hải Đường một tay đấm đấm thắt lưng, một tay bị hắn lôi kéo, nàng không dám buông hắn ra dù chỉ một khắc, người ở đây đều xa lạ, nếu để thất lạc Đô Đô thì không biết làm sao tìm lại hắn.
“Phụ thân”, tiểu gia hỏa tinh mắt trông thấy Phương Sở Đình đang bước vào tửu lâu liền kéo nàng chạy về hướng bên kia, “Đừng chạy!”, đứa nhỏ bảy tuổi tựa như khỉ con, năng lượng tràn đầy khiến nàng muốn phát khóc.
Ba người tiến vào tửu lâu nhưng không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu, bọn họ tiến lên lầu đảo mắt tìm thì phát hiện hắn ngồi cùng bàn với Thanh Thiên, lại còn có một nam nhân xa lạ phía bên cạnh.
Đang do dự không biết có nên tiến đến không thì Thành Thụy đứng sau lưng Phương Sở Đình đã trông thấy bọn họ, hắn cúi người ghé vào tai Phương Sở Đình nói gì đó, chỉ thấy ánh mắt hắn đang hướng lại cầu thang nơi này.
“Tại sao các ngươi lại đến đây?”, Phương Sở Đình tiến tới ôm lấy tiểu gia hỏa đang định leo lên người hắn.
“Hắn tinh mắt tóm được ngươi”, Hải Đường lơ đãng đáp lại, ánh mắt nàng liếc nhìn về phía hai người đằng kia, trung niên nam tử nói gì đó với Thanh Thiên, ánh mắt lướt về phía bọn họ.
“Sao, mệt rồi sao? Ngồi xuống ăn một chút đi, ta còn có việc phải đi trước, đợi lát nữa cùng nhau trở về”, hắn nói xong liền gọi tiểu nhị mang trà cùng điểm tâm đến, sau đó trở về bàn bên kia.