Hải Đường dừng chân xoay người lại, “Ngươi muốn thế nào thì cứ như thế ấy, chuyện nơi này không liên quan đến ta”, nàng nói xong liền xoay người lại chuẩn bị rời đi.
“Ta biết ngươi không tốt như vậy! Ha ha, ngay cả thân ca ca của mình còn có thể giết chết, ngươi làm sao có thể giúp con trai của kẻ thù mình?”
Nghe nói như thế, tất cả ánh mắt đều chuyển hướng nhìn sang Hải Đường, tin tức hôm nay thật khiến lòng người khiếp sợ. Tần di nương, Tô di nương, Nhị phu nhân mưu hại tiểu thiếu gia. Đại thiếu phu nâhn cư nhiên giết chết thân ca ca của chính mình. Bọn hạ nhân, gia hoàn, gia đinh vẫn tránh một bên xem náo nhiệt liền xì xào, “Lão thiên a, Đại thiếu phu nhân có thể giết người sao?”
“Không giống a! Đại thiếu phu nhân là tiểu thư khuê các, làm sao có thể tạo ra loại sự tình này?”
“Chỉ là nghe nói Diệp gia Nhị thiếu gia chết không minh bạch. Hơn nữa, hắn chết sau khi Đại thiếu phu nhân từ Diệp gia trở về!”
Thanh âm hạ thấp trong cổ họng tuy không lọt vào tai Hải Đường nhưng nhìn ánh mắt của bọn họ liền biết không phải lời hay gì.
“Cẩm Nương, không phải ngươi muốn mạng của ta sao? Có bản lĩnh thì đến lấy, nói nhiều làm gì? Diệp Thừa Mật chết thế nào đã có quan phủ định luận, liên can gì đến Diệp Hải Đường ta”
“Diệp Hải Đường, ngươi dám đi thì ta sẽ lập tức cắt cổ hắn, nhìn xem ngươi đối mặt với người Phương gia như thế nào?”
Hải Đượng quay phắt lại tiến đến vài bước trước mặt nàng, “Ta đối mặt như thế nào? Ta phải đối mặt ai? Đối mặt kẻ đã muốn hại chết con trai ta? Nàng dám sao?”, Hải Đường quay đầu đối diện Tô Lam Nhân, “Ngươi dám sao?”
“Ta…”, Tô Lam Nhân không dám nhìn Hải Đường, nàng đành phải nuốt lệ níu kéo góc áo cảu Phương Sở Đình, “Tướng công! Tướng công!”
Phương Sở Đình rốt cuộc đã khôi phục tinh thần lại, hắn cúi đầu nhìn Tô Lam Nhân, biểu tình cực kỳ chán ghét, sau hắn lại thở dài một hơi, “Cẩm Nương, ngươi phải làm sao mới chịu buông tha Hoằng Ngọc? Đừng bảo ta đổi mệnh Hải Đường, ngươi biết chuyện này không có khả năng”
Cẩm Nương cười lạnh, “Dù ta muốn ngươi cũng không làm chủ được. Được lắm, Diệp Hải Đường, ta không cần mạng của ngươi, chỉ cần ngươi trả lời ta một vấn đề, ta liền thả Hoằng Ngọc, về phần sau này, khi nào muốn mạng của ngươi, đó là quyền của ta”
“Tại sao ta phải đáp ứng ngươi?”, Hải Đường cười khinh miệt, người này còn chưa nhìn rõ tình huống của mình, con tin trên tay ngươi cũng không phải là con trai ta, việc gì ta phải nghe theo ngươi?
“Ta trả lời, ngươi muốn hỏi gì ta sẽ trả lời”, Phương Sở Đình đúng lúc lên tiếng.
“Đại thiếu gia, chuyện này sợ rằng chính ngươi cũng không rõ ràng. Diệp Hải Đường, có phải ngươi không dám trả lời!”
Hải Đường đang chuẩn bị trả lời một cách mỉa mai thì nhận ra Phương Sở Đình đang nhìn mình, trong ánh mắt kia có cầu xin, có chờ đợi. Trong lòng Hải Đường âm thầm thở dài, được rồi, bất quá chỉ là một câu hỏi mà thôi, “Ngươi muốn hỏi gì?”
“Ha ha ha, Diệp Hải Đường, bất quá ngươi cũng chỉ được như thế, ta còn tưởng ngươi tiếp tục đôi co”
“Ít nói nhảm đi, muốn hỏi gì thì hỏi đi, sự kiên nhẫn của ta có hạn”, Hải Đường đánh gãy lời nàng, nữ nhân này đã được lợi còn khoe mẽ, thật khiến người chán ghét.
Cẩm Nương thu lại nụ cười, nàng lạnh giọng hỏi, “Thừa Mật chết như thế nào?”
Hải Đường hạ mí mắt, nguyên lai là câu hỏi này, “Hắn gieo gió gặt bão”, như vậy hẳn không tính là lời nói dối, nếu hắn không bắt cóc mình thì hắn sẽ không chết.
“Gieo gió gặt bão? Diệp Hải Đường, ngươi muốn lừa gạt ai? Lúc ấy ta thấy hai người các ngươi trong mật thất, hắn đã chết nhưng ngươi vẫn còn sống, nói ra cũng không ai tin!”, Cẩm Nương nghiến răng khiến Hoằng Ngọc sợ run lên.
“Sự thật chính là như vậy, tin hay không tùy ngươi”, Hải Đường nhìn thẳng vào mắt nàng, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh.
Cẩm Nương vẫn chưa hết hy vọng, “Tại sao hắn lại trúng độc?”
“Ta không biết”, Hải Đường hạ mi mắt, nếu hắn không chọc giận nàng thì nàng sẽ không quá tức giận mà bóp nát độc dược.
“Ngươi nói dối! Rõ ràng là ngươi giết hắn, tại sao ngươi lại không biết?”
“Tại sao ta lại không biết? Ta không giết hắn thì làm sao biết. Cái chết của hắn không liên can đến ta! Muốn trách thì trách hắn ngày thường làm nhiều việc ác, thiên lý không tha!”, có lẽ đây thật sự là ý trời.
Trên mặt Cẩm Nương có chút bối rối, sau lại phát hiện người trước mắt hoàn toàn bình tĩnh tựa như đang nói chuyện của người khác, “Hắn là thân ca ca của ngươi, ngươi nói như vậy không sợ trời đánh sao?”
“Trời đánh?”, Hải Đường đột nhiên cao giọng, “Nếu trời có đánh thì Diệp Thừa Mật đã sớm chết một trăm lần! Thân ca ca? Hừ, hắn phái người giữa đường phục kích thân muội muội của mình, có loại ca ca như vậy sao? Hại chết hài tử trong bụng muội muội, có loại ca ca như vậy sao? Ngươi nói cho ta biết, người như vậy có đáng bị trời đánh không?”, nàng nói xong, hai mắt trợn trừng trừng, vẻ mặt phảng phất như đang điên cuồng.
Thốt ra lời này, tim của Phương Sở Đình muốn nhảy ra ngoài, nàng biết chuyện này tự bao giờ?
“Ngươi!”, Cẩm Nương bị nàng nói đến không thốt nên lời.
“Ta làm sao? Ta nói sai rồi sao? Diệp Thừa Mật hắn làm chuyện xấu, chết là đáng, án tử tại thôn trang lúc trước chẳng lẽ không liên quan đến hắn sao? Nhị lão gia ra riêng cũng không liên quan đến hắn? Nói không nên lời phải không?”, Hải Đường nở nụ cười lạnh, “Thân huynh muội, hắn chưa từng coi ta là thân muội muội, miệng nói lời ngon ngọt nhưng trong bụng lại tính kế hại người, ta thà không có loại huynh muội như thế còn hơn”
Cơ mặt Cẩm Nương khẽ giật, nàng oán hận cắn răng đem Hoằng Ngọc áp chặt vào ngực mình, bàn tay trên cổ hắn khẽ xiết lại, “Ngươi nói bậy! Ngươi còn nói ta sẽ giết hắn!”
“Muốn giết cứ giết! Uy hiếp ta làm cái rắm gì!”, Hải Đường chửi tục, “Hoằng Ngọc là ngươi nuôi nấng, nhìn hắn thân thiết với ngươi như vậy, ta biết ngươi bình thường chăm sóc hắn không tồi, ngươi không biết đau lòng sao? Ngươi nhìn hắn xem, mới vài tuổi như vậy đã sợ tiểu ra quần”
Nghe Hải Đường nói như vậy, Cẩm Nương theo bản nương sờ sờ quần của hắn, Tô Lam Nhân hợp thời tiến lên phía trước, nàng vừa khóc vừa dập đầu, “Cẩm Nương, ta van cầu ngươi, ta quỳ trước mặt ngươi, cầu ngươi thả Hoằng Ngọc ra!”
“Cẩm Nương, ngươi thả Hoằng Ngọc, ta cam đoan ngươi có thể bình yên rời đi!”, Phương Sở Đình cũng tiến về phía trước từng bước.
Cẩm Nương bối rối, Hoằng Ngọc là đứa nhỏ do chính tay nàng nuôi lớn, bình thường hắn luôn quấn quít quanh nàng, hiện tại hắn đang hoảng sợ, nàng cũng cảm thấy không thoải mái. Chỉ là…Thừa Mật thì sao? Hắn là nghĩa tử của mình mà lại chết không minh bạch như vậy, ngay cả thù cũng không báo được. Thật hận, giá như hôm nay nàng bắt được Đô Đô thì đã có thể xem Hải Đường van cầu thế nào.
“Cẩm Nương, câu hỏi của ngươi ta đã trả lời, ngươi cũng nên tuân thủ lời hứa thả Hoằng Ngọc ra”, Hải Đường nhìn nàng phân vân liền hảo tâm khuyên nhủ.
“Đáp án như vậy còn muốn ta thả người, không phải ngươi quá ngây thơ đó sao?”, Cẩm Nương cắn răng kiên trì.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Nói!”, Phương Sở Đình cảm thấy đầu muốn nứt ra rồi, nữ nhân này lúc thì thế này, lúc thì thế kia, Hoàng Ngọc đã gần ngất đi rồi.
“Diệp Thừa Mật chết là xứng đáng, ngươi muốn tìm người tính sổ thì đi tìm lão thiên gia mà tính sổ!”, lời nói của Hải Đường làm mọi người ngây ngẩn, tại sao nàng lại chọc giận Cẩm Nương lúc này, nếu Cẩm Nương nổi ác tâm thì Hoằng Ngọc sẽ không còn mạng.
Cẩm Nương đỏ mặt bừng bừng, nửa ngày không thốt nên lời, nàng buông tay đang bóp trên cổ Hoằng Ngọc mà chỉ vào Hải Đường, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, “Người nên chết chính là nữ nhân này! Ngươi không được nói hắn như vậy!”
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, tay nàng vừa mới rời Hoằng Ngọc thì Thành sư phụ đã chuyển sang bên phải đám người, đương lúc nàng nói chuyện đã kịp thời bổ nhào tới đánh một chưởng vào vai nàng rồi đoạt lại Hoằng Ngọc, vừa rồi Thiếu phu nhân đã nhỏ giọng nói với hắn, bảo hắn chuẩn bị, bản thân nàng có thể dời sự của nhũ mẫu sang nơi khác.
Mọi ngươi bị biến cố này dọa ngây người, Cẩm Nương thụt lùi vài bước mới giữ vững tư thế, ánh mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm Hoằng Ngọc trên tay Thành sư phụ, tựa như không thể tin được mình đã đánh mất con tin.
“Hoằng Ngọc…”, Tô Lam Nhân bất chấp đau đớn bổ nhào vào con trai, nàng gắt gao đem hắn ôm vào lòng rồi thất thanh khóc rống lên. Hoằng Ngọc phục hồi tinh thần lại, hắn ôm chặt cổ nàng mà khóc to, “Nương!!!”
Phương Sở Đình chạy tới xem xét con trai, nhìn thấy trên người hắn không có vết thương liền nói, “Cẩm Nương, nếu HoằngNgọc không có việc gì thì ta cũng hết lòng tuân thủ lời hứa, ngươi đi đi, chúng ta sẽ không làm khó dễ ngươi”
“Ha ha, thế này thì tính là gì? Không cần các ngươi hảo tâm, hừ, hôm nay ta nhất định phải giết nàng”, lời còn chưa nói xong thì người đã đánh về phía Hải Đường, hai mặt nàng nhìn chằm chằm, thầm nghĩ chỉ cần một chưởng giáng xuống gáy Hải Đường thì Hải Đường sẽ lập tức mất mạng.
Một thân ảnh lướt qua đây chắn trước Hải Đường chống lại một chưởng, sau đó nhanh chóng áp chế nàng.
Vài chiêu xuất ra, Cẩm Nương đã vô lực chống đỡ, “Cẩm Nương, không cần đấu nữa, thiếu gia đã đáp ứng buông tha ngươi thì ngươi đi đi, giữ mạng hưởng phúc vẫn tốt hơn”, Thành sư phụ vừa so chiêu vừa khuyên nhủ nàng.
“Hướng phúc?”, Cẩm Nương bị Thành sư phó gạt chân liền ngã xuống đất, nàng lăn một vòng rồi lại đứng lên, “Thừa Mật cũng đã chết, ta còn phúc gì mà hưởng?”
“Nếu đã như vậy, đừng trách ta không khách khí”, không nói lời vô nghĩa nữa, Thành sư phụ ngưng khí tụ quyền đánh một chưởng vào vai nàng.
“A!”, theo thanh âm này, thân mình Cẩm Nương văng ra vài thước rồi đặp vào bồn hoa bên cạnh, “Ngươi…giỏi…giỏi…”, nàng nói xong liền hôn mê bất tỉnh.