“Lần đầu tiên Đình Bách đưa ý kiến ra riêng, nói thật trong lòng ta cũng có chút không nguyện ý, chỉ là dù ta không nói ra những cũng không thể xem tất cả mọi chuyện như chưa từng phát sinh”, biểu tình của lão gia thật nghiêm túc, đáy mắt ẩn chứa mảnh tinh thần đã bị hao tổn, “Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ về lời nói của đệ muội, kỳ thật nàng nói có đạo lý, quả thật là ta sơ sót, lập trường của ta không sai, chỉ là nếu xét theo lợi ích của Phương gia mà nói, ta quả thật không làm tròn nghĩa vụ gia trưởng”
“Đại bá, ngài có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi”, Nhị phu nhân vui sướng bê tách trà trên bàn nhấp một ngụm.
Lão gia không để ý đến nàng, “Chỉ là, Đình Bách, việc này chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Nhà chúng ta không thể không phân chia sao?”
Nhị lão gia có chút chùn bước, đại ca hỏi mình như vậy thì phải trả lời thế nào đây, còn chưa nghĩ xong thì Nhị phu nhân bên cạnh âm thầm cấu hắn một cái, “Đại ca, thứ phân chia chỉ là tiền tài, chúng ta vẫn là hai huynh đệ, đây là điều không thể phân chia được”
“Vậy ý của ngươi là mặc dù phân chia gia sản nhưng chúng ta vẫn là người một nhà?”
“Đó là đương nhiên”
Lão gia gật đầu thở dài, “Vậy là được rồi, cứ quyết định ra riêng đi”, lão gia nói xong tựa như đem một tảng đá nhấc ra khỏi lòng mình.
“Đại ca, nương cũng đồng ý?”, Nhị lão gia vẫn có chút lo lắng, dù đại ca đồng ý nhưng nếu nương phản đối thì chuyện này cũng gặp rất nhiều khó khăn.
Lão gia nhìn hắn, trong lời nói mang theo bi thương, “Nương nói chuyện ra riêng đều cho huynh đệ chúng ta quyết định”
“Vậy thì được rồi, chỉ cần nương không trách ta, ta cũng an tâm”, mấy ngày nay nhìn thấy lão phu nhân tuy rằng đã bình phục nhưng vẫn không để ý đến hắn, chuyện này quả thật khiến hắn bất an.
Qua ngày mười lăm, lão gia mời vài vị lão nhân trong tộc đến bàn luận chuyện phân gia, vài người đáp ứng, nói là năm đó lão thái gia cùng lão phu nhân đối với bọn hắn không tệ nên nguyện ý vì việc này mà giúp sức.
Sau lễ mừng năm mới, nghe nói gia chủ cho ra ở riêng, các vị tiên sinh phòng thu chi bất an rồng rắn kéo đến chỗ phu nhân, sợ rằng phương diện sắp xếp nhân sự sẽ có thay đổi.
“Các vị yên tâm, dù ra riêng nhưng Phương gia cũng sẽ không bạc đãi các vị, hơn nữa Nhị lão gia cũng cần tiên sinh điều hành phòng thu chi, mọi người cứ an tâm làm việc, không cần suy nghĩ nhiều. Mấy ngày nay mọi người phải bận rộn nhiều, sản nghiệp trong nhà phải đưa ra số tổng, còn phiền mọi người tranh thủ kịp thời gian”, đuổi những người này đi rồi, phu nhân thở dài một hơi, mấy ngày nay nàng vẫn cảm thấy thật ủy khuất, vì lão gia mà bất bình, vì chính mình mất địa vị, bọn họ tuy là chi thứ nhưng chính mình có khi nào chậm trễ đối với bọn họ đâu, tại sao lại trở thành thế này? Hiên tại đích tôn bị ức hiếp, đúng là ức nghẹn mà!
“Nương, hay là nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa chúng ta sẽ tính tiếp”. Hải Đường đem tất cả sổ sách trên bàn dồn lại một chỗ.
Một đôi tay đặt lên tay nàng, “Không cần, cứ tiếp tục tính đi, dù sao cũng phải có cái gì đó để làm”
Hải Đường gật đầu, nàng đem khế đất mở ra một lần nữa. Thôn trang của Phương gia tổng cộng xung quanh đều là đất trồng trọt, trên sổ sách nhìn cũng không ra tốt xấu, đại khái đều giống nhau cả. Phương gia sở hữu ba nghìn đất ruộng tốt, hơn mười mặt tiền cửa hiệu, còn có hai bất động sản ở hai tỉnh khác, thoạt nhìn cũng không khó phân. Hải đường cho các thôn trang báo lên số lượng, sau đó chia đều, chẳng qua số lượng ở mỗi thôn trang không đồng nhất, vấn đề này quả thật có chút khó khăn.
Những cửa hiệu kinh doanh tốt, đến lúc đó phối hợp cùng nhau cũng không sau, chẳng qua đó chỉ là ý kiến của Hải Đường, không biết những người khác nghĩ sao.
Trải qua hơn nửa tháng, gia sản cũng đã thống kê rõ ràng, phòng thu chi báo lên con số cuối cùng, con số này không sai lệch quá nhiều so với tính toán của Hải Đường. Chỉ là…Phương phủ là Hoàng Thượng ngự ban, không thể tính vào sản nghiệp tổ tiên Phương gia.
Các vị tiền bối đã đến đông đủ, mọi người an tọa trong đại đường, lão gia cùng nhị lão gia ngồi giữa, hai bên là gia quyến, nữ nhân ngồi ngoài cùng. Ngô tiên sinh, chủ sự phòng thu chi đứng bên cạnh lão gia, hắn đem sổ sách tính toán mấy ngày nay giao hết cho lão gia.
Lão gia nhìn một lượt rồi đưa sang đệ đệ, nhị lão gia tùy ý ngó qua một cái rồi gật đầu, “Việc này do đại ca làm chủ, ta không có ý kiến:
“Được, tất cả những thứ này đều là điền sản nghiệp của Phương gia, có một phần là tổ nghiệp, một phần là phát triển thêm sau đó, ý kiến của ta là chia đều thành ba phần”
“Ba phần?”, nhị lão gia trừng mắt nhìn lão gia, “Nhà chúng ta làm sao phải chia đến ba phần?”
“Đình Bách, Đình Hòe tuy đã mất nhưng đệ muội vẫn còn ở đây, chúng ta không thể đem phần này loại trừ ra ngoài a!”
“Một nữ nhân cần nhiều gia sản như vậy để làm gì?”, nhị lão gia khó chịu đảo mắt.
“Lời này không đúng rồi, đệ muội nói thế nào cũng là người Phương gia, Tam đệ qua đời sớm, mấy năm nay của nàng cũng không dễ dàng gì, chúng ta không thể khi dễ nàng”, lão gia tận tình khuyên bảo.
Nhị lão gia cười lạnh một tiếng, “Đại ca, lời này ta không hiểu, ta cũng không muốn hiểu, Tam đệ đã qua đời, chi thứ ba cũng không có hậu nhân, tại sao lại phải phân cho bọn họ?”
“Tại sao lại gọi là không có hậu nhân, Văn Tiệp không phải hậu nhân sao?”
“Ai nha, nữ sinh ngoại tộc, đã xuất giá rồi thì lý gì lại mang tài sản nhà mẹ đẻ đi nữa?”, Nhị phu nhân không hài lòng liền nhảy ra phản đối.
“Ta cùng nương đã thương lượng qua, Tam đệ không có con nối dõi, mấy năm qua chúng ta cũng sơ sót. Sang năm Dục Bằng sẽ trở lại, chúng ta đã cân nhắc để hắn làm nghĩa tử thừa tự của đệ muội, cũng để nàng về già có người dưỡng lão”
“Chuyện này mà cũng tính sao, để một người ngoài đến phân chia gia sản nhà chúng ta? Đại bá, chuyện này có thể chúng ta không để ý, muốn chia thành ba phần chúng ta cũng không phản đối, chỉ là phân hẳn một phần như vậy có quá nhiều không, nói thế nào thì chi thứ ba này…đối với Phương phủ cũng không cống hiến nhiều, vậy dựa vào cái gì phải phân chia cho bọn họ?”
“Đình Bách, chỗ của ngươi rốt cuộc là do ai định đoạt?”, lão gia đối với việc xen mồm của Nhị phu nhân có chút không hài lòng.
“Cái này, đương nhiên là ta định đoạt”, nhị lão gia vừa nói vừa ngồi thẳng lưng.
“Vậy ngươi nói ra ý của ngươi xem”
“Ta?”, hắn nhìn sang phu nhân của chính mình, “Ta không đồng ý, chỉ cần chi hai phần cho chúng ta, còn về chi thứ ba…khỏi chia cũng được”
“Ý kiến của các vị thúc bá thế nào?”, Phương Đình Tùng nhìn sang các vị tiền bối nãy giờ vẫn chưa lên tiếng.
Vài lão nhân trao đổi ánh mắt một chút, chuyện này phải tính thế nào mới được? Lão đại làm quan, về sau nhà mình có chuyện gì còn phải nhờ cậy chiếu cố. Nhưng lão nhị bên kia đã cho họ nhiều ưu đãi, chỉ cần bọn họ tỏ thái độ trung lập là được, hiện tại câu hỏi đổ xuống đầu bọn họ, đúng là không còn cách nào khác, “Đình Tùng a, chuyện này huynh đệ các ngươi thương lượng với nhau, chúng ta chỉ làm chứng, những chuyện khác sẽ không can thiệp”
Xem ra việc này chì còn cách thuyết phục hắn, “Chia đều hai phần ta không đồng ý, chỉ có thể chia đều ba phần, chúng ta không thể chiếm phần của Tam đệ”
“Đại ca, nếu người yêu quý Tam đệ như vậy thì cứ đem một phần của người phân cho hắn, ta cũng tốt đến đến như vậy”, Phương Đình Bách không khách khi phun ra một câu.
“Chia đều ba phần!”, đang lúc tất cả mọi người giằng co không thống nhất thì từ ngoài cửa truyền đến thanh âm của lão phu nhân, chỉ thấy lão phu nhân chống gậy tựa vào Như Ý chậm chạp tiến vào đại đường.
Mọi người đều đứng lên hành lễ, “Nương, người ngồi ở đây”, Đình Tùng nhanh chân đến đỡ lão phu nhân an tọa.
“Đệ muội, lão tẩu”, vài người quen tiến đến vấn an.
“Các vị thúc bá, đã nhiều ngày không gặp, trong nhà đều khỏe chứ?”, lão phu nhân mỉm cười hỏi thăm.
“Khỏe, tất cả đều khỏe, mấy năm nay ít nhiều đều do người chiếu cố”, Tam lão bá thay mặt mọi người trả lời.
“Huynh đệ trong nhà không nên nói những lời này, đều ngồi xuống đi. Nhà chúng ta có chuyện phải làm phiền đến các vị, lão thái bà ta thật lấy làm xấu hổ”
“Không có gì, không có gì”, Tam lão bá vừa nói vừa thầm kêu không tốt, không phải lão nhị đã nói rằng đệ muội thân mình không tốt sao, hiện giờ nàng đã ra mặt, bản thân mình không thể thiên vị lão nhị được rồi.
“Được rồi, hiện tại nói đến chính sự, Đình Tùng, về chuyện ra riêng ta có thể nói đôi lời không”, thân mình nàng vẫn còn mệt mỏi, vẫn nên nhanh chóng giải quyết sự tình nơi này thì hơn.
“Nương, tất nhiên rồi”
“Thê tử lão nhị đâu?”, lão phu nhân không để ý tới lão nhị mà trực tiếp hỏi sang Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân nhìn Nhị lão gia đang xanh mặt mà ngượng ngùng lên tiếng, “Nương, chuyện này không nên hỏi ta, là lão gia nhà ta làm chủ”
“Đình Bách?”
“Nương, chuyện này là tất nhiên rồi”
“Được thôi”, lão phu nhân tuy rằng thân thể yếu đuối những khí thế không kém bất luận kẻ nào, “Vậy chia đều ba phần”, nàng quét mắt nhìn mọi người một lượt rồi tiếp tục nói, “Ngươi khác không biết xấu hổ đã danh, nhưng lão bà ta còn muốn lưu lại chút mặt mũi xuống gặp lão thái gia a!”
“Nương, không phải ta ích kỷ, chỉ là phân một phần cho người ngoài chỉ sợ…”, Nhị lão gia nói ra điều này cũng không sợ bị bôi tro trát trấu vào mặt.
“Chỉ sợ? Ngươi cư nhiên nói hai chữ “chỉ sợ” với ta? Cứ cho là người ngoài đi, đợi ngày khác Văn Tiệp sinh đứa con thứ hai, lão bà ta sẽ nói với Dục Bằng cho đứa nhỏ kia mang họ Phương, để xem ngươi còn gọi là người ngoài nữa không. Nếu ngay cả chuyện này mà ngươi cũng không đồng ý, gia sản nhà này cũng đừng phân nữa!”, lão phu nhân nói xong liền thở hổn hển, nàng lặng lẽ luồn tay vào ống tay áo rồi bóp chặt vòng tay của chính mình.
“Chuyện này…”, Nhị lão gia rụt cổ, mẫu thân đã nói như vậy, hắn cũng không có lý do không đáp ứng nên rụt rè nhìn sang Nhị phu nhân, “Nương đã nói vậy thì cứ làm vậy”
“Được rồi, các ngươi cứ tiếp tục thương lượng, Như Ý đỡ ta về viện”