“Tại sao ngươi ở lại nơi này lâu như vậy? Không phải ngươi nói trưởng nam Phương gia không thể có ngoại trạch sao? Lão gia sẽ không nghi ngờ chứ?”
“Ta nói với mẫu thân là có công vụ gấp rút nên phải xa nhà một thời gian”, Sở Đình cởi giày rồi ngã xuống giường.
“Ngươi không phải cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, quần áo lụa là sao? Còn có công vụ gì nữa?”, Hải Đường tò mò.
“Ta là chủ quản Nam Giam, mấy ngày nay cũng không có việc gì bận rộn”
“Nam Giam? Là cái gì?”
“Không biết sao?”, Phương Sở Đình vừa hỏi liền nhớ ra nàng đã quên nhiều chuyện quá khứ, “Chính là Quốc Tử Giám, Hoàng Thượng dời đô nên thiết lập Bắc Giam tương ứng với Nam Giam của Quốc Tử Giám tại Thiên Phủ”
“Ta còn tưởng…nhưng tại sao ngày thường ngươi lại nhàn như vậy?”
“Ta là chủ quản nên chỉ để ý đến ấn phẩm, những việc khác ta mặc kệ”
“Nhàn vậy sao? Nói vậy, ngươi có công danh trong người?”, Hải Đường hỏi không ngừng.
“Xuất thân tiến sĩ, cùng kỳ với Thừa Nghệ”
“A!”
“Chuyện này mà ngươi cũng không biết? Đại ca ngươi không nói với ngươi sao?”, Phương Sở Đình cố ý làm nàng khó xử.
Hải Đường sờ sờ cổ, “Ta chỉ là nữ lưu, đại ca sao lại nói với ta những chuyện như thế này”, cứ cho là vậy đi, “Đúng rồi, ngươi chỉ là một chủ quản nho nhỏ thì tại sao còn muốn bọn Tiểu Ngũ hỗ trợ ngươi này nọ?”
“Muốn biết sao?”
Hải Đường cảm thấy mí mắt hơi giật giật, nàng gật đầu.
“Ở đây”, Phương Sở Đình gian xảo chỉ chỉ vào mặt mình.
Hải Đường trừng mắt liếc nhìn hắn một cái rồi xoay lưng không thèm để ý đến hắn nữa. Tiểu nhân!
“Không muốn biết sao? Ta buồn ngủ, không cần đánh thức ta a!”, Sở Đình cũng bắt chước nàng xoay lưng nằm hướng ra ngoài.
Hải Đường im lặng được một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, sự tò mò hại chết con mèo. Một khi lòng hiếu kỳ đã nổi lên thì làm thế nào có thể kiềm chế được? Nàng đẩy đẩy lưng Sở Đình, “Ê! Phương Sở Đình!”
Không có lời đáp lại.
Hải Đường trở mình, dùng ngón tay chọc chọc vào lưng hắn, vẫn không có phản ứng. Ngón tay di chuyển xuống hông khều khều, nàng cảm giác thân mình hắn giật giật nhưng hắn cư nhiên không quay đầu lại, “Dám phớt lờ ta!”, trong lòng Hải Đường bén lửa, nàng dùng sức lật người của hắn lại để hắn cùng nàng đối mặt. Hải Đường xuất tuyệt chiêu, dùng ngón tay khều khều hai bên hông của hắn.
Phương Sở Đình tóm được bàn tay nàng rồi ấn vào ngực của chính mình, “Đừng lộn xộn”
Hải Đường giãy dụa một chút, sau đó nàng ngoan ngoãn nằm lên ngực hắn, im lặng nghe nhịp tim đập đều đều.
“Ta giúp đỡ Hoàng Thái Tôn điện hạ làm việc. Tại Thành Tây có một gian tửu lâu, nơi đó là sản nghiệp của điện hạ, ta giúp ngài ấy thu thập tình báo, ta chính là người chủ sự của gian tửu lâu kia”
“Hoàng Thái Tôn? Là ai?”, Hải Đường không yên lòng hỏi lại, nhịp tim của hắn đập thật mạnh a!
“Hoàng Thái Tôn Chu Chiêm Cơ, người này mà ngươi cũng không biết sao?”
Đợi đã, cái tên này dường như nàng đã gặp qua trong một giai đoạn lịch sử nào đó, bởi vì Chu Lệ yêu thích tôn tử Chu Chiêm Cơ nên cố ý lập phụ thân của hắn là Chu Cao Sí làm Thái Tử, nguyên lai là hắn!
“Vậy sao, biết rồi!”
“Trong tửu lâu thường xuyên có vương công đại thần đến uống rượu nên có thể thu thập được một ít tin tức, còn có người ở bên ngoài chuyên săn tình báo, chính là thông qua tửu lâu mà liên lạc với điện hạ”
“Nguyên lai ngươi là người của Thái Tử!”, Hải Đường mỉm cười híp mắt, đây chính là đại nội mật thám a!
“Ta và đại ca của ngươi đã quen biết điện hạ lúc còn học ở Quốc Tử Giám. Điện hạ là một vị minh chủ, từ khi chúng ta mười bảy tuổi đã giúp đỡ điện hạ thu thập tình báo. Sau khi đại ca ngươi qua đời, ta thỉnh cầu điện hạ bố trí ta làm công việc khá nhàn hạ, một mặt có thể giúp ngài làm việc, mặt khác có thể điều tra người đã bức tử đại ca ngươi. Hiện tại bọn Đại Nhất ở tửu lâu giúp ta nghe ngóng, nha đầu Tiểu Tam đảm nhiệm chưởng quầy”
“Nói vậy phụ thân của ngươi cũng là người của Thái Tử?”
“Không phải. Phụ thân hận nhất chính là kết bè kết cánh, người chưa bao giờ tham gia tranh đấu phe phái”, trong lời nói của hắn có chút kiêu ngạo.
“Phụ thân của ngươi thật tinh minh nha, gió chiều nào theo chiều ấy…Ui da!”, Hải Đường bị hắn hung hăng gõ vào đầu một cái.
“Ngươi bất phân thị phi, đáng đánh! Phụ thân của ta vốn là thuộc hạ của Diêu đại nhân, chịu ảnh hưởng sâu sắc của từ Diêu đại nhân nên Hoàng Thượng thật sự coi trọng người!”
“Diêu đại nhân?”
“Ai nha~, chính là Diêu Quảng Hiếu đại nhân”, Phương Sở Đình lắc đầu, nữ nhân này cái gì cũng không biết?
“Là Hòa Thượng…á!”, đầu lại bị gõ thêm một cái, “Vậy phụ thân của ngươi không biết ngươi là người của Hoàng Thái Tôn?”
“Ta không nói nhưng có lẽ phụ thân đã biết”
“Tô Lam Nhân có biết không?”, Hải Đường phát hiện bản thân mình hình như càng ngày càng để ý đến nữ nhân này.
“Hoàng Thượng kiêng kị nhất chính là tôn tử kết đảng, ngươi nói ta có thể đem chuyện này ba hoa khắp nơi sao?”
Hải Đường ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, trong lòng có chút chờ mong, “Vậy tại sao ngươi lại nói cho ta biết?”
Phương Sở Đình ấn đầu nàng xuống ngực mình, “Bởi vì ngươi là muội muội của Thừa Nghệ”, bởi vì hiện tại ngươi như một tờ giấy trắng, ta tin tưởng ngươi sẽ không hại ta.
“Vậy sao!”, Hải Đường có chút thất vọng, không phải vì hắn tín nhiệm mình mà là mình ăn theo đại ca, “Phụ thân của ta thì sao?”
“Phụ thân của ngươi là người của Yến vương phủ trước kia. Thời điểm Hoàng Thượng vẫn còn là Yến Vương, phụ thân của ngươi đã đi theo ngài, là thân tín của Hoàng Thượng. Lập trường của phụ thân người cùng phụ thân ta giống nhau”, chỉ là hiện tại có tình báo nói hắn làm việc cho Hán Vương nhưng chứng cớ không quá rõ ràng. Phương Sở Đình không nói điều này với Hải Đường, “Ngủ đi, ngày mai ta còn phải dậy sớm”
Hải Đường cố gắng nhớ lại giai đoạn lịch sử trước kia. Chu Lệ vì yêu thích tôn tử Chu Chiêm Cơ nên lập Chu Cao Sí làm Thái Tử, sau này Chu Cao Hú mưu nghịch nên chết dưới tay Chu Chiêm Cơ. Nếu đã như thế, Phương gia xem ra vẫn an toàn, chính mình cũng có thể an tâm chết già.
***
Thời điểm Phương Sở Đình bước vào cửa, trong viện thật sự ầm ĩ náo loạn, thanh âm Đô Đô hưng phấn kêu to. Đi vào hậu viện, Tiểu Ngũ đang ôm Đô Đô chơi đu dây, mỗi lần đu dây đưa lên cao, Đô Đô gắt gao ôm chặt Tiểu Ngũ mà oa oa kêu to. Dưới tàng cây bên cạnh còn có một tiểu cô nương hướng đôi mắt trông mong nhìn hai người bọn họ, miệng hô to gọi nhỏ, “Đô Đô, đến phiên ta chưa? Tiểu Ngũ tỷ tỷ, tỷ tỷ yêu dấu a, đến phiên ta!”
Đu dây ngừng lại, Tiểu Ngũ buông Đô Đô đi đến trước mặt hắn thi lễ, “Công tử”
Sở Đình bước tới ôm Đô Đô, “Tiểu Ngũ, về sau đừng đu cao như vậy, phải chú ý an toàn”
“Thúc thúc xinh đẹp, người chính là phụ thân của Đô Đô sao?”, Nữu Nữu múp míp ngẩng đầu nhìn hắn.
“Đúng vậy!”, Sở Đình bị một tiếng “thúc thúc xinh đẹp” làm gương mặt ửng đỏ.
“Thúc thúc xinh đẹp, ta là Nữu Nữu”, tiểu nha đầu kia học bộ dáng thở dài của đại nhân, “Người so với phụ thân của ta còn xinh đẹp hơn, Hải Đường cô cô khẳng định sẽ không gả cho phụ thân ta, Nữu Nữu lại phải đi tìm nương khác”
Phương Sở Đình nghe đến đó liền tái mặt, trên trán nổi gân xanh, “Tiểu Ngũ, phu nhân đâu?”
“Phu nhân ở trên lầu”
“Đô Đô, ngươi chơi với Nữu Nữu, phụ thân đi tìm nương của ngươi”
Phương Sở Đình dùng sức đẩy mạnh cánh cửa phòng, “Tướng công, hôm nay đến sớm vậy sao?”. Hải Đường từ trên trang sách ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt có chỗ không đúng.
“Nếu ta còn chưa trở về thì có người sẽ làm nương của người khác”, ở đây có một bình giấm chua thật lớn a!
“Gì nữa?”, Hải Đường không thèm bận tâm.
“Ngươi nói đi!”, Phương Sở Đình giật sách ra khỏi tay nàng.
Hải Đường thở dài, ngồi trên lầu nàng đã nghe được mẩu đối thoại vừa rồi liền biết ngay nam nhân này muốn tìm nàng gây phiền toái, “Nương của Nữu Nữu mất sớm, nha đầu này muốn tìm nương khác cũng thật bình thường a!”
“Tìm ngươi mới không bình thường”
“Tiểu hài tử thì biết cái gì? Ta đã nói không thể làm nương của nàng”
“Nếu ta không tìm đến, chỉ sợ lúc này ngươi đã làm nương của người khác”, đây không phải cố ý gây sự sao?
“Ngươi cũng biết dùng chữ “nếu”, chính là chuyện không có khả năng phát sinh a! Phương Sở Đình, ngay cả chuyện này mà ngươi cũng không rõ sao?”
“Diệp Hải Đường, ngươi đã người của Phương gia, ít ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cho ta!”, Phương Sở Đình rống lên.
“Phương Sở Đình, từ lúc ta đến nơi này chỉ đi ra khỏi cánh kia đúng một lần, so với ngồi tù thì có khác gì nhau, ngươi còn muốn thế nào nữa?”, Hải Đường không cam lòng yếu thế liền đứng bật dậy.
“Nói vậy là ta ủy khuất ngươi?”
Hải Đường thổi ngược tóc trên trán, “Ta không thèm nói chuyện với ngươi”, nàng nói xong rồi lắc mông đi xuống lầu.
______________________________________________
*Phương Sở Đình theo phe Chu Chiêm Cơ, nhân vật này là ai?
Đương kim Hoàng Đế mà Hải Đường nói đến chính là Chu Lệ (Minh Thành Tổ hay Minh Thái Tông (1360~1424), Hải Đường xuyên không đến giai đoạn lịch sử này. Chu Lệ là vị Hoàng Đế thứ 3 của nhà Minh. Ông được xem là một vị Hoàng Đế kiệt xuất.
Một trong số con trai của Chu Lệ là Chu Cao Sí (1378~1425), người sẽ được lập làm Thái Tử và là Minh Nhân Tông-vị Hoàng Đế thứ tư của nhà Minh sau này. Mọi người có để ý năm mất của hai cha con nhà này không? Đúng vậy, Chu Lệ chết trước và 01 năm sau Chu Cao Sí cũng nối gót theo sau nên thời gian trị vì của Chu Cao Sí chỉ vỏn vẹn 01 năm. Tuy nhiên, ông cũng là một trong những vị vua lỗi lạc của Trung Quốc.
Chu Chiêm Cơ (đây, người mà Phương Sở Đình phò tá) lên ngôi ngay sau đó, tức là Minh Tuyên Tông (1398~1435), vị vua thứ năm của nhà Minh. Ông lên ngôi trong thời kì thịnh trị của Đại Minh, vậy nên Hải Đường mới an tâm chết già. Tuy nhiên, khoảng 01 năm sau khi ông lên ngôi thì Chu Cao Hú mưu nghịch nhưng bị 20.000 đại quân của Chu Chiêm Cơ tấn công, Chu Cao Hú bị phế làm thường dân và chết do tra tấn. Hải Đường nói Chu Cao Hú chết dưới tay Chu Chiêm Cơ cũng không sai.
Lại nói ông nội Chu Lệ vì yêu thích cháu trai là Chu Chiêm Cơ nên mới lập Chu Cao Sí lên làm Thái Tử. Chu Lệ này thật có mắt nhìn người, con trai của ông thật sự đoản mạng, cuối cùng vẫn là cháu trai yêu thích ngồi lên ngai vàng. Ta mà là Chu Cao Sí thì ta sẽ tủi thân lắm a, bị cha và con trai xem như vật dẫn trung gian!
Suýt nữa thì quên, Phương Sở Đình nói có tin báo rằng phụ thân của Hải Đường là người của Hán Vương, Hán Vương chính là ông Chu Cao Hú này đây!