Hải Đường bất đắc dĩ thở dài, đúng là không thể an nhàn được a, phu nhân đã nói với các chưởng quầy và Phương quản gia rằng nếu có chuyện gì thì cứ đến hỏi Hải Đường. Nếu Hải Đường không giải quyết được thì mới đến tìm nàng. Tốt rồi, hiện tại chuyện lớn chuyện nhỏ gì trong phủ cũng phải chạy đến chỗ nàng chờ đáp án, chỉ nghĩ đến thôi Hải Đường đã thở dài, ai bảo lúc trước nàng đồng ý tiếp nhận chứ?
Một tháng sau, phật thất của Phương gia cũng đã hoàn tất, Tần di nương cùng Tô Lam Nhân cũng quy y, ăn mặc chi phí vẫn như trước, nha hoàn nhũ mẫu cũng vậy, chẳng qua bọn họ không thể tùy ý ra khỏi viện. Mỗi ngày Sở Các đều đến thỉnh an, Hoằng Ngọc cũng thường xuyên đến chỗ Tô Lam Nhân, như vậy cũng tốt, Tô Lam Nhân kia nếu không trông thấy hài tử nói không chừng sẽ nổi điên lên.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng cũng đã đến cuối tháng bảy, đường lớn của Ứng Thiên phủ không hiểu vì sao xuất hiện rất nhiều binh mã, bọn họ thường xuyên qua lại trên đường khiến bụi đất bay mù mịt, trong tíc tắc lại biến mất nơi cuối phố.
Hải Đường ngồi trên xe ngựa, nàng buông màn xe xuống, xem tình hình này ắt hẳn Hán Vương đã động binh, trận này cuối cùng đã đến, phía sau hết thảy khói bụi này thì vận mệnh của Diệp gia sẽ ra sao? Hải Đường cười khẽ một chút, tựa như hết thảy đều không quan hệ đến mình, bất quá sự tình dây dưa mấy năm nay đột nhiên chấm dứt như vậy, nàng quả thật có chút thích ứng không kịp.
Lòng người quả thật luôn mâu thuẫn, nàng vẫn ngóng trông đến ngày chấm dứt mọi chuyện, vậy mà khi ngày ấy đến gần thì lại cảm thấy có chút mất mác.
Tháng tám, Hán Vương Chu Cáo Hú khởi binh mưu phản tại Nhạc An phủ, Chu Chiêm Cơ tự mình xuất quân đến bao vây Nhạc An thành, ít ngày sau, phản quân đầu hàng, Hán Vương Chu Cao Hú bị bắt áp giải về kinh.
Tháng chín, Diệp Duy Vũ bị giam vào đại lao, tội danh cấu kết Hán Vương ý đồ mưu phản, toàn bộ người nhà Diệp gia đều bị nhốt vào tlao. Có người biết chuyện đề cập đến Phương gia liền bị Hoàng Thượng trừng mắt cảnh cáo. Ân oán giữa Diệp gia và Phương gia hắn rõ như lòng bàn tay, huống chi Phương Sở Đình vẫn giúp hắn giám thị Hán Vương cùng Diệp gia, làm sao đồng mưu với bọn họ được?
Chu Chiêm Cơ khép lại quyển tấu chương cuối cùng, hắn đứng lên vặn vẹo thân mình đã cứng ngắc, làm Hoàng Đế quả nhiên không dễ, hiện tại đã là canh ba mà vẫn chưa thể chợp mắt, ngày mai canh năm đã phải lâm triều, hắn đang chuẩn bị bước đến tẩm cung thì bên ngoài chợt có người quát, “Là ai?”
Chu Chiêm Cơ hưng phấn nhướn mi, có người đến! Trong cung này vẫn còn có người của Hán Vương, chỉ là chưa tra ra hết, xem chừng những người rốt cuộc đã nhịn không được.
Thanh âm đao kiếm bên ngoài vang lên không ngừng, thị vệ vẫn ẩn nấp tại một nơi gần đó vẫn chưa xuất đầu lộ diện, xem ra chỉ cần cấm quân đã đủ đối phó người bên ngoài, Chu Chiêm Cơ hứng thú ngồi trước ngự án, chờ bên ngoài áp giải thích khách vào.
Không quá thời gian một tách trà nhỏ, cánh cửa bên ngoài chợt có người gõ, Chu Chiêm Cơ vung tay lên, một tiểu thái giám lập tức chạy ra mở cửa, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, vừa rồi có thích khách đến ám sát, hiện tại đã bị mạt tướng không chế”
Chu Chiêm Cơ nhìn hắn một chút, “Giải vào đây”
“Tuân lệnh”
Một hắc y nữ tử bị giải vào, nàng ngã ngồi trên mặt đất, tuy rằng không thể động đậy nhưng ánh măt vẫn còn hung hăng chìn chằm chẳm phía trước.
Cảm giác được ánh mắt sắc nhọn như lưỡi dao kia, Chu Chiêm Cơ đắc ý nở nụ cười, ám sát như vậy còn có thể thành công sao, “Nói, ai phái ngươi tới?”
Nữ tử kiên cường “hừ” một tiếng.
“Kỳ thật ngươi không nói trẫm cũng biết, là dư nghiệt của Hán Vương mà thôi”, Chu Chiêm Cơ từ trên long ỷ bước xuống rồi tiến đến chỗ nữ tử, “Tên gì?”
“Không nói sao? Trẫm có cách làm ngươi nói, trẫm thấy ngươi rất tốt đùa giỡn, ai bảo một nữ nhân như ngươi chịu khổ làm gì?”
Trong mắt nữ tử có chút sợ hãi, bất quá nàng vẫn cắn chặt răng không chịu mở miệng.
“Người đâu?”, Chu Chiêm Cơ gọi một tiếng, tiểu thái giám dẫn theo hai thị vệ tiến tới, bọn họ buộc nàng vào ghế chuẩn bị hành hình.
“Đợi đã!”, hắc y nữ tử nhìn thấy tình hình này liền biết chính mình không còn đường sống, nàng cắn răng, trong lòng nảy ra một kế.
“Đợi gì? Ngươi muốn nói rồi sao?”
Nữ tử nghĩ ngợi một chút rồi mở miệng, “Hoàng Thượng, nô tì muốn bàn giao dịch với người”
Chu Chiêm Cơ cảm thấy buồn cười, lúc này còn giao dịch gì nữa, “Giao dịch? Nói đi, để xem trẫm có hứng thú không?”
“Nô tỳ là người của Liên Các, nô tỳ biết một bí mật liên quan đến Tiên Hoàng, không biết Hoàng Thượng có hứng thú lắng nghe không?”, người này đúng là Tử Nguyệt, hôm nay vốn dĩ nàng muốn tìm cơ hội lẻn vào khống chế Hoàng Thượng thả Hán Vương, không ngờ kế hoạch của mình thật ấu trĩ.
“Ngươi muốn nói gì?”
“Nô tỳ chỉ cầu Hoàng Thượng buông tha Hán Vương”, Tử Nguyệt biến bản thân khó thoát chết, nàng chỉ hy vọng có thể giúp Hán Vương lần cuối.
“Trước tiên ngươi nói cho ta nghe một chút, xem có đáng giao dịch không?”.
Tử Nguyệt nhìn trái nhìn phải, “Thỉnh Hoàng Thượng cho bọn họ lui xuống”
Chu Chiêm Cơ phối hợp vung tay lên, trong phòng chỉ còn lại hai người, trong góc điện vẫn còn thị vệ ẩn nấp.
“Nói”
“Nguyên nhân cái chết của Tiên Hoàng là gì?”
Nghe nàng đề cập đến Tiên Hoàng, Chu Chiêm Cơ chợt đau lòng, lúc người lâm chung vẫn chưa được gặp mặt một lần, thật là tiếc nuối, “Đừng thừa nước đục thả câu, trẫm không có thời gian dây dưa với ngươi”
“Hoàng Thượng hẳn đã nghe nói đến hoa cà độc dược?”, nói xong, trong mắt Tử Nguyệt hiện lên ý cười.
“Hoa cà độc dược? Có ý gì?”
Tia cười càng lúc càng đậm, máu từ trên trán nàng chảy xuống, “Nô tỳ nghe nói hoa cà độc dược có thể làm người lên cơn đau tim, cũng không biết có đúng như vậy hay không?”
“Nói tiếp”
“Khi Tiên Hoàng còn sống thường lui tới Liên Các, Hoàng Thượng không biết sao?”
Trong đầu Chu Chiêm Cơ lập tức bừng tỉnh, Liên Các là nơi ở của Thái phi, Oánh phi? Phụ hoàng đến chỗ Oánh phi làm gì? Hay là…đột nhiên hắn nhớ lại một chuyện, trước khi mình đến Ứng Thiên phủ đã từng gặp phụ hoàng gần Liên Các, chẳng lẽ khi ấy phụ hoàng từ nơi đó đi ra?
“Nếu Hoàng Thượng không tin thì có thể cho người đến Liên Các điều tra, trong tẩm cung của nương nương vẫn còn mấy chậu hoa cà độc dược”
Tẩm cung? Chu Chiêm Cơ biến sắc nhìn nàng, “Còn có ai biết?”
“Hoàng Thượng không cần lo lắng, nếu ngài thả Hán Vương, bí mật này tự nhiên sẽ biến mất”, Tử Nguyệt có chút khẩn trương, trong lòng bàn tay rịn mồ hôi, chuyện này trước giờ nàng chưa từng nói qua với ai, chỉ mong hắn đừng đa nghi.
Chu Chiêm Cơ híp mắt nhìn nàng, “Được, bất quá…”
“Nô tỳ hiểu, chờ Hoàng Thượng buông tha Hán Vương, nô tỳ tự nhiên sẽ khiến bí mật này biến mất trên cõi đời”
“Được rồi”, Chu Chiêm Cơ gọi ra ngoài, “Người đâu, đem nàng giải xuống dưới”. Nhìn Tử Nguyệt biến mất ngoài cửa, trong mắt Chu Chiêm Cơ lộ ra tia sát ý, hắn vung tay, một thị vệ vốn đang ẩn nấp trong góc tối liền chạy tới, “Ngươi đi điều tra một chút, không được làm kinh động ai. Đợi đã, trước tiên tìm hiểu xem ngoài nàng còn có ai biết chuyện này không, nếu có…ngươi biết phải làm gì rồi”
Cách một ngày, Tử Nguyệt trên trong thiên lao, lúc sắp chết trên người còn bị mất một mảng thịt.
Chu Chiêm Cơ đọc xong báo cáo liền tái mét, nữ nhân chết tiệt! Hắn vỗ một chưởng lên bàn, nhìn đống tấu chương rơi xuống đất, hắn thầm nghĩ phải làm sao đặt một tội danh cho nữ nhân này!
Không đến hai ngày sau, toàn bộ thái giám, cung nữ trong Liên Các đều bị thay đổi, chuyện này khiến Oánh phi cực kỳ kinh ngạc. Trân nương âm thầm hỏi thăm mới biệt được chuyện Tử Nguyệt ý đồ ám sát Hoàng Thượng, những người bị đổi đi là những người có quan hệ với nàng, nghe nói có không ít người đã bị xử tử.
Tin tức này khiến Oanh phi đổ mồ hôi lạnh, thích khách đến từ Liên Các, tại sao bản thân mình lại không sao? Tuy nói không phải do mình sai sử nhưng nàng vẫn không thoát được hiềm nghi, vậy thì tại sao lại không có người đến tra hỏi?
Mỗi ngày nàng đều bị ác mộng đánh thức, xiêm y của Oánh phi đến sáng liền phải thay mới, Trân Nương nhìn xiêm y ướt đẫm trên tay cũng cảm thấy hoảng sợ trong lòng. Tử Nguyệt này, không biết nàng là người của ai? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Hán Vương là có khả năng nhất, lúc trước nương nương là người của Hán Vương, Tử Nguyệt nói không chừng là tai mắt của Hán Vương cài vào. Còn tưởng Oánh phi đã tìm được chỗ dựa vững chắc, nào ngờ còn chưa đến một năm Tân hoàng lại băng hà chính mình e là khó tránh khỏi một kiếp.
Thời tiết dần trở nên lạnh giá, Oánh phi còn chưa kịp thay quần áo mùa đông đã bị mang vào Tông Nhân phủ, nàng vừa bị mang đi thì Trân Nương cũng cùng cảnh ngộ.
Cánh cửa sắt sau khi Oánh phi tiến vào liền “rầm rập” đóng lại, Oánh phi nhìn nhà tù u tối liền trở nên mềm nhũn, nàng ngã ngồi trên mặt đất, xem ra bản thân mình khó thoát chết, không biết phụ thân có đến kịp để cứu nàng không. Diệp đại nhân đã bị bỏ tù, phụ thân vì có quan hệ với mình nên mới may mắn thoát khỏi, hiện tại chỉ sợ chính phụ thân cũng khó bảo toàn, mình còn có thể dựa vào ai?
Đại lao hình bộ, Chu Chiêm Cơ ngồi ngay ngắn ở ghế thủ vị, quỳ phía dưới chính là nguyên lão Diệp Duy Vũ, lúc trước hắn vẫn đi theo Hoàng Thái Thượng, cuối cùng cư nhiên tạo phản với Hán Vương. Sở Đình nói hắn là người của Hán Vương, bản thân hắn còn chưa tin, không nghĩ hắn lại là lão hồ ly, nếu không nhờ Hán Vương khai ra, chỉ sợ khó có thể bắt lấy nhược điểm của hắn.
“Diệp Duy Vũ, ngươi còn gì để nói?”
“Tội thần không còn lời nào để nói, tội thần biết mình khó thoát khỏi tử tội, nhưng những người khác trong Diệp gia là vô tội, thỉnh Hoàng Thượng khai ân buông tha cho bọn họ”
“Vốn mưu phản là tử tôi, phải bị tru di cửu tộc, nhưng trẫm nể tình Thừa Nghệ nên quyết định buông tha bọn họ, dù sao Thừa Nghệ cũng là vì trẫm mà chết, huống chi nếu tru di cửu tộc thì Phương gia cũng sẽ bị ảnh hưởng. Bất quá, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, trừ Phương gia, những người có liên can đến Diệp gia sẽ bị sung quân biên ải”, Chu Chiêm Cơ từ trong miệng Hán Vương biết được ngày đó Thừa Nghệ vì không phản bội chính mình nên lựa chọn rượu độc, điều này khiến hắn vô cùng đau lòng. Thừa Nghệ từ nhỏ tài hoa hơn người, nếu hắn còn sống thì nhất định sẽ là một nhân tài.
Diệp Duy Vũ nghe được lời này liền dập đầu ba cái, “Hoàng Thượng, tội thần còn một việc muốn thỉnh cầu?”
“Việc gì?”
“Tội thần muốn gặp tiểu nữ, thỉnh Hoàng Thượng khai ân cho tội thần được gặp mặt Hải Đường lần cuối”
“Diệp Hải Đường?”, trong đầu Chu Chiêm Cơ hiện lên ánh mắt quật cường kia, miệng hắn không khỏi cười khẽ, “Diệp Duy Vũ a, nữ nhi của ngươi thật không giống thường nhân. Được rồi, trẫm sẽ thành toàn cho ngươi. Qua vài ngày ta sẽ bảo Phương Sở Đình đưa nàng vào kinh để phụ tử các ngươi gặp nhau”