Mục lục
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các ngươi muốn làm gì?”

Nha nhi thét chói tai, hai tay liều mạng chống trả hai tên gia đinh, không cho phép bọn họ chạm vào Đế Na công chúa. Chết tiệt, người trên phố đều chết rồi sao? Thấy có người khi dễ hai thiếu nữ, cư nhiên không có một ai chịu ra tay tương trợ.

Dạ Đế Na trắng bệch mặt, người từ nhỏ sinh ra trong Hoàng cung như nàng tựa như một đóa hoa sống trong nhà kính, chưa từng gặp qua ác bá giữa ban ngày ban mặt ức hiếp dân nữ như vậy. Đôi mắt sáng đã sóng sánh lệ, thái độ điềm đạm đáng yêu lại càng làm nam tử áo trắng kia dâng lên ý tưởng biến thái.

Đẹp, quả nhiên là rất đẹp. Nhìn dáng vẻ như hoa lê trong mưa, thật đúng là làm người ta ngứa ngáy trong lòng.

“Mỹ nhân, đừng giãy dụa. Cùng bổn thiếu gia hồi phủ, tuyệt không bạc đãi hai nàng.”

“Ta phi.” Nha nhi nghe thấy câu nói vô sỉ của hắn chỉ thiếu không hộc máu, “Làm càn, ngươi không biết thân phận của tiểu thư nhà ta, nếu dám xằng bậy, chắc chắn ngươi sẽ chịu ngũ mã phanh thây.”

“Ha ha ha…” Nam tử kia nghe vậy ngược lại cười to, giống như nghe thấy chuyện khôi hài nhất trong thiên hạ. “Ngũ mã phanh thây? Chỉ bằng các ngươi?” Ha ha, các nàng tưởng các nàng là ai vậy? Ở Thiên Diệu hoàng triều trừ bỏ hoàng thất, còn ai dám động hắn, phụ thân hắn là Tể tướng quyền khuynh đương triều.

“Bẩm thiếu gia, hai nha đầu này nhất định là bị dọa đến choáng váng.”

“Ha ha ha…”

Hai gia đinh cũng cười ha hả, hai nha đầu này thật sự buồn cười, lại còn nói sẽ ngũ mã phanh thây công tử, quả thực không biết sống chết.

“Ngươi, các ngươi cười cái gì?”

Tiếng cười kiêu ngạo làm Nha nhi cùng Dạ Đế Na càng sợ hãi, chẳng lẽ thân phận người xấu không đơn giản?

“Cười cái gì sao?” Nam tử áo trắng tà tà nhìn các nàng, “Chờ các ngươi đến quý phủ, các ngươi sẽ biết.” Bàn tay to lớn vung lên, hai gia đinh một người kéo một cái, lôi Nha nhi cùng Dạ Đế Na đang giãy dụa đi.

“Vù…”

Đột nhiên một ánh sáng bạc lóe ra, hai gia đinh chỉ cảm thấy bàn tay đau xót, lập tức thả tay.

Nha nhi, Dạ Đế Na nhận được sự viện trợ, lập tức chạy đến một bên.

“Ai làm hỏng chuyện tốt của bổn thiếu gia?” Nam tử áo trắng thấy có người làm hỏng chuyện tốt, giận dữ. Huơ cây quạt, rống to bốn phía.

Mọi người chung quanh sớm đã nhận ra ác bá này là ai, nào dám đối nghịch với gã. Vừa thấy hắn trợn mắt, đều như ong vỡ tổ chạy đi.

“Ông nội ngươi đây.”

Một giọng nói như du côn truyền đến, ngay sau đó một nam tử thân mặc cẩm bào xanh ngọc mạ vàng hiện ra trước mặt bọn họ. Chỉ thấy hắn mày kiếm mắt sáng, làn môi khẽ nhếch, giống như cười mà lại không phải. Mái tóc như thác nước, dùng một cây ngọc trâm búi lên cao. Đôi tay cũng phe phẩy ngọc phiến, gió thổi lơ mơ, y bào tung bay, là một công tử tuấn mĩ lại có phong độ.

Dạ Đế Na đột nhiên thoáng nhìn người tới, một lòng không khống chế được nhảy dựng lên. Khuôn mặt vốn bị dọa đến trắng bệch cũng thoang thoảng như rặng mây tía, ánh màu phấn hồng. Trong đôi mắt to, nước mắt chảy xuôi ở hốc mắt. Nhưng trong mắt lại có một chút ánh sáng như sao, giống như nhìn thấy một bông hoa yêu thích.

Nam tử này thật tuấn tú.

Trong lòng có chút thẹn thùng nghĩ, không giống vẻ tà tứ như Thiên Diệu hoàng đế hôm qua nhìn thấy, cũng không giống Thiên Vương gia ôn nhã, phiêu dật. Nam tử trước mắt mang theo phong lưu không kềm chế được, cặp mắt thâm thúy như màn đêm giống như cuốn hút người ta chìm trong nó…

“Ngươi là ai?” Lâm Viễn Hành nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện thì oán hận hỏi, đáng giận, không phải đây là vẻ ngoài dạng tiểu bạch kiểm* sao? Cư nhiên dám phá hỏng chuyện tốt của gã, nhất định phải giáo huấn.

(*mặt trắng, chỉ người yếu ớp, ẻo lả)

“Ông nội ngươi đó.” Nam tử ‘xoát’ một tiếng khép quạt lại, nhướn mi tà tà nói với Lâm Viễn Hành.

“Thật to gan, cư nhiên dám mắng bổn đại gia.” Nếu hắn là ông nội, mình không phải là cháu sao. “Lên, đánh chết tiểu tử này cho ta.”

Vung tay lên, hắn quát hai gia đinh, còn mình thì trốn một bên. Xem tiểu tử này thân thủ bất phàm, vạn nhất đánh không lại, hắn phải chạy trước. Dù sao giáo huấn hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Hai gia đinh chần chừ, nam nhân này toàn thân tản ra khí thế mãnh liệt. Vừa thấy đã biết hắn là kẻ luyện võ, khó đối phó.

“Thất thần gì thế? Mau lên cho ta.”

Lâm Viễn Hành nhìn thấy gia đinh đứng bất động, không dám xông lên, liền một cước đá gia đinh qua.

Hai gia đinh lảo đảo, thiếu chút nữa nằm ngã sấp trước mặt nam tử.

“A, không cần hành lễ lớn như vậy, gia gia ta nhận là được.” Nam tử vung quạt lên, khiến hai gia đinh bay sang một bên.

Hai gia đinh hoảng sợ, bọn hắn còn chưa ra tay đã bị người ta đánh ngã. Sao còn dám xông lên, dù là lệnh của thiếu gia, nhưng người hành động lại là bọn hắn. Nếu bị đánh chết, mạng của bọn hắn cũng không đáng giá. Hai người nhìn nhau, trong đáy mắt đối phương thấy được tâm tư tương tự. Nhất thời, hai người bắt đầu rên rỉ, giả bộ dáng vẻ bị nam tử này đả thương.

“Hai tên phế vật.” Lâm Viễn Hành nhìn thấy hai gia định không chịu được một kích, nhất thời lửa giận đầy ngập. Gã lại quay lại đầu trừng mắt nhìn nam tử.

“Ngươi cũng biết ta là ai?” Lá gan không nhỏ, cư nhiên ngay cả công tử của Tể tướng cũng dám chọc.

“Biết.”

Lâm Viễn Hành vừa nghe, ý cười rất cao. “Nếu đã biết thân phận bản công tử, còn không thức thời rời đi. Bản công tử đại nhân đại lượng, tha cho ngươi.”

“Chậc, có cách nói chuyện với gia gia ta như vậy sao?” Nam tử nhướn mi, dùng ánh mắt như nhìn con cháu bất hiếu nhìn Lâm Viễn Hành. Hắn khẽ nhếch môi, “Nên là cháu ngoan, hay muốn lãnh nắm đấm của gia gia?”

“Ta phi, ai là cháu nội ngươi? Dám trêu chọc bản công tử, ngươi chờ xem, ta muốn ngươi đợi đấy.” Lâm Viễn Hành nói xong liền xoay người chạy trốn.

“A, cháu ngoan đừng chạy.”

Nam tử nói xong, chỉ thấy hắn giơ tay lên. Lâm Viễn Hành ‘bùm’ một tiếng liền nằm úp sấp, miệng đầy bùn đất thật là chật vật. Mọi người thấy thế đều nhịn không được bịt miệng, vụng trộm cười.

“Ôi, cháu ngoan, đi đường cẩn thận.” Nam tử lại tựa tiếu phi tiếu nói.

Lâm Viễn Hành đứng lên, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sau đó mặt xám xịt bỏ đi.

“Công tử, đợi ta với.”

Hai gia đinh thấy chủ tử đi rồi, cũng không giả vờ bị thương nữa. Đứng lên, chạy đuổi theo.

Mấy người rời đi, người chung quanh cũng tản ra.

Nam tử đi đến trước mặt Dạ Đế Na, Nha nhi, nhẹ nhàng hỏi: “Hai vị cô nương không có việc gì chứ?”

“Đa tạ công tử đã cứu tiểu thư nhà ta cùng nô tỳ.” Nha nhi lắc đầu, cúi người với nam tử.

“Không cần khách khí.” Nam tử lắc đầu, ánh mắt thâm thúy chạm vào ánh mắt của Dạ Đế Na, thấy nàng mặt cười đỏ bừng, ánh mắt né tránh. Lúc này trong lòng khẽ cười, không nghĩ tới vị tiểu thư này lại dễ thẹn thùng như thế, nhưng thấy nàng lại là một cô nương đáng yêu tinh khiết.

“Hai vị cô nương ở đâu? Có không cần tại hạ đưa nhị vị hồi phủ hay không?”

“Đa tạ ý tốt của công tử, chúng ta ở ngay gần đây, không nên làm phiền công tử.” Thân phận của các nàng cũng không thể tùy ý nói cho người lạ biết.

“Vậy hai vị cô nương trên đường cẩn thận, tại hạ có việc đi trước.” Namtử chắp tay chào, xoay người rời đi.

“Công tử xin dừng bước.” Dạ Đế Na vẫn thẹn thùng không nói nên lời thấy hắn phải rời đi, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng, bỗng nhiên thốt ra lời. Chính là lúc mở miệng, khuôn mặt nóng bỏng như bị lửa đốt.

“Tiểu thư có việc gì sao?” Namtử trở lại, nhướn mi nói.

“Công tử đã cứu chủ tớ hai người ta, mong rằng công tử lưu lại danh tính. Ngày khác, chúng ta sẽ báo đáp công tử.” Dạ Đế Na đỏ mặt nói.

Namtử nhếch môi, buồn cười nhìn khuôn mặt bốc hơi nước kia.

“Tại hạ là Sở Ngự hằng.”

Dứt lời, thân ảnh nhanh nhẹn rời đi.

“Sở Ngự hằng.”

Dạ Đế Na nỉ non, đôi mắt sáng ngời si ngốc nhìn thân ảnh đã xa dần. Chỉ sợ trái tim này cũng theo hắn đi mất rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK