Mục lục
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng tươi sáng, hoa thơm chim hót.

Hoàng cung Thiên Diệu bị bao phủ trong một không khí âm trầm, giống như mùa đông đến sớm, tất cả mọi người đều co lại, như đang đi miếng băng mỏng.

“Rầm rầm rầm…”

Ngự Thư Phòng lại truyền đến một tiếng vang lớn khiên thái giám ngoài cửa co rúm lại. Quả nhiên, trong chốc lát lại truyền đến tiếng gầm gừ quen thuộc của Hoàng Thượng:

“Chết tiệt, Thiên vương còn chưa đến sao?”

Thái giám cúi đầu, không ai dám lên tiếng trả lời.

“Rầm rầm rầm…”

Tấu chương trên chiếc bàn rồng va vào nhau, nghiên mực vỡ đôi thành hai nửa, mực văng khắp nơi, một đống hỗn độn.

Hiên Viên Dạ đứng ở sau bàn, Hoàng bào cũng dính mực, mái tóc tung bay theo cơn gió ùa vào từ ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm thúy mang theo ngùn ngụt tức giận. Tiểu tử kia rời đi đã nửa tháng, mỗi đêm khi hắn đi vào giấc ngủ, chạm vào bên giường trống trơn, cảm giác lành lạnh khiến hắn trỗi lên nỗi nhớ nhung vô hạn. Hắn nhớ vẻ mặt ngạo ngạo của nàng, nhớ mái tóc mềm mại đã dài đến thắt lưng, nhớ thân thể ấm áp, nhớ, nhớ, vẫn là nhớ, hận không thể lập tức chắp thêm đôi cánh bay đến nơi có nàng. Nhưng, chết tiệt, một đống công sự chưa xử lý còn chờ hắn. Hắn có thể không hề băn khoăn mà gác chuyện triều đình chạy đi tìm nàng, nhưng nàng lại đã nhắn lại trước cho tướng quân nhạc phụ, bảo hắn phải cam đoan không để ba nước đã xưng thần kia không thừa dịp hắn không ở Thiên Diệu mà nhân cơ hội tác loạn, làm hỏng tâm tình đi du ngoạn của nàng. Vì lý do chết tiệt này, hắn dồn nén lại những mong muốn vượt Hoàng cung đuổi theo vợ. Cả ngày ở trong cung mà giận dữ, khiến tất cả mọi người đều phải cách xa hắn ba thước.

“Còn chưa tới sao?”

Rầm, một chưởng đánh xuống mặt bàn. Không phải đã sớm truyền tin cho Thiên sao? Sao còn chưa trở về? Lúc trước đáng nhẽ không nên đồng ý để hắn cùng thê tử rời khỏi Diệu thành, chạy đến Đàm thành kia.

“Hoàng Thượng.” Giọng nói của Hứa Mậu truyền đến từ ngoài cửa.

“Còn không mau vào.” Hiên Viên Dạ đang nổi nóng, đối với ai cùng không hoà nhã nổi.

“Vâng.” Hứa Mậu chạy nhanh vào, trải qua bảy năm, ông đã bắt đầu già rồi.

“Có chuyện gì nói mau, Trẫm không có thừa thời gian nghe ngươi dài dòng.” Hiên Viên Dạ không kiên nhẫn phất ống tay áo, tốt nhất đừng bảo là những lão già kia đến phiền hắn. Nói cái gì mà không có Hoàng hậu, phải chiêu tú nữ tiến cung kéo dài huyết mạch Hoàng gia. Hắn phi, huyết mạch của hắn chỉ có thể do Loan Loan sinh. Đám nữ nhân kia tất cả đi gặp quỷ đi.

“Bẩm báo Hoàng Thượng, Lâm thống lĩnh đã trở lại.” Hứa Mậu cúi đầu, nhanh chóng hồi báo.

“Sao ngươi không nói sớm?” Hiên Viên Dạ rống, “Còn không mau truyền hắn vào.”

“Dạ, dạ.” Hứa Mậu lau mồ hôi, chạy nhanh ra ngoài. Hoàng hậu ơi, sao người lại bỏ đi? Hiện tại Hoàng Thượng sắp biến thành bạo long biết phun lửa rồi.

“Tham kiến Hoàng Thượng.” Lâm Phổ một thân phong trần mệt mỏi đi đến, hắn đã chạy suốt đêm để trở về kịp. Chỉ biết Hoàng Thượng nhớ thương Hoàng hậu nương nương, nhưng không nghĩ tới vừa mới đến bên ngoài chợt nghe tiếng gầm của hắn.

“Mau đứng lên đi.” Hiên Viên Dạ vội vàng phất phất tay, “Gặp được Hoàng hậu không?” Đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng hắn, không còn vẻ thô bạo vừa rồi, trở nên lo lắng vạn phần.

“Không phụ ơn Hoàng Thượng, thuộc hạ đã gặp được Hoàng hậu nương nương, cũng đã đưa phong thư cho người.” Lâm Phổ ngẩng đầu, cao giọng đáp.

“Hoàng hậu đã đọc?” Hiên Viên Dạ hận không thể lập tức thấy Loan Loan.

“Dạ vâng.” Lâm Phổ nghĩ rồi nói, “Bên người nương nương có thêm một cô gái.” Nhớ tới khoảnh khắc mở cửa, ánh mắt cảnh giác của Tiểu Chiêu, hắn biết an nguy của nương nương là không cần lo lắng, trên thực tế chỉ bằng thân thủ của nương nương cũng khó có người địch nổi.

“Vậy à?” Hiên Viên Dạ cười khổ, con người không lương tâm ấy chẳng lẽ không nhớ mình sao? “Hoàng hậu có giao cho ngươi cái gì không?” Nhìn Lâm Phổ có chút chờ mong, Loan Loan đọc xong thư có dặn dò gì không?

“Thưa, có.” Lâm Phổ giao chiếc vòng bạc cho Hiên Viên Dạ.

“Một cái vòng bạc?” Hiên Viên Dạ cầm chiếc vòng bạc lên, nhìn trái nhìn phải. Đột nhiên trong đầu lóe lên một ánh sáng, ngân liên, tưởng niệm, tuy rằng viết khác, nhưng rất hòa âm. Ý của nàng là đây sao? Nàng cũng nhớ mình? Đôi mắt thâm thúy như màn đêm xẹt qua một ánh sáng vui mừng, ngón tay thon dài nắm chắc chiếc vòng trong tay.

Ánh dương nhỏ vụn hắt vào từ ngoài cửa sổ, rơi xuống một dải vàng rực. Căn phòng bừa bãi nay giống như được phủ thêm một tầng ánh sáng ấm áp, trở nên thuận mắt.

Sự vui mừng của Hiên Viên Dạ ánh vào mắt Lâm Phổ, một sự xúc động không hiểu. Chẳng lẽ đây là niềm vui khi yêu một người sao?

“Thiên Vương gia giá lâm.”

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng hô cao vút của thái giám, Hiên Viên Dạ đột nhiên ngẩng đầu, không ngờ thời điểm này cảm thấy âm thanh chói tai ấy hóa ra cũng tuyệt vời như thế.

“Hoàng Thượng, thuộc hạ cáo lui trước.” Lâm Phổ khom người hành lễ với Hiên Viên Dạ rồi lui ra, ở cửa gặp Hiên Viên Thiên.

“Tham kiến Vương gia.”

“Ừ.” Hiên Viên Thiên nhẹ nhìn Lâm Phổ, nhưng nụ cười không dịu dàng ấm áp như bảy năm trước, giống như nhạt nhòa hơn, mang theo một sự xa cách, làm người ta không thể tới gần.

Lâm Phổ rời đi, lắc đầu. Cảm thấy dường như Vương gia đã xảy ra chuyện gì? Nhưng là chuyện gì? Hắn không biết, cũng không dùng biết.

“Hoàng huynh.” Hiên Viên Thiên đi đến, hành lễ với Hiên Viên Dạ. Bảy năm đã trôi qua, khí chất tuấn tú phiêu dật của Hiên Viên Thiên vẫn như cũ, thời gian dường như không lưu lại dấu vết trên người hắn.

“Thiên, cuối cùng đệ đã đến.” Tuy rằng bảy năm trước khi Hiên Viên Thiên thành thân, hắn đã biết cảm tình của Thiên với Loan Loan. Nhưng đối với người huynh đệ cùng mẹ duy nhất này, cảm tình của Hiên Viên Dạ càng thâm trầm. Nếu Loan Loan không có tình yêu với Thiên, nếu Thiên cũng đã lựa chọn buông tay, hắn cần gì phải canh cánh trong lòng? Huống chi thời gian bảy năm đã làm rất nhiều thứ thay đổi. Tình cảm của hắn cùng Loan Loan từ từ vững chắc, Thiên cùng Thu Tứ Dung cũng chậm rãi sinh ra tình cảm.

“Hoàng huynh, vì sao vội vàng triệu thần đệ về như thế?” Hiên Viên Thiên cười nhẹ, nhìn vẻ mặt vội vàng của Hoàng huynh.

“Ta cần đệ chủ trì đại cục.” Hiên Viên không dài dòng, trực tiếp nói. “Loan Loan ở trong cung chán, rời cung rồi. Ta muốn đi tìm nàng, ta thật sự lo lắng.” Hơn nữa Loan Loan hiện tại đã trổ mã xinh đẹp như thế, sao mà không khiến hắn lo lắng được chứ?

Nghe được cái tên Lãnh Loan Loan, Hiên Viên Thiên sửng sốt. Trong lòng vẫn có phản ứng với cái tên này như cũ, nhưng hiện tại hắn đã có Tứ Dung. Nàng lại là Hoàng tẩu của mình, có lẽ thật sự nên buông tay. Vẻ mặt chợt tắt, lại khôi phục nụ cười nhẹ:

“Hóa ra là chuyện của tiểu Hoàng tẩu, trách không được.” Hắn thử lấy cách vui đùa để nói chuyện, cho mình học được cách dũng cảm đối mặt.

“Aiz, đúng vậy. Cho nên Thiên à, trong khoảng thời gian ta không ở đây, mọi sự phải nhờ vào đệ.” Hiên Viên Dạ cấp bách nói xong, đi xuống.

“Hoàng huynh không sợ thần đệ đoạt vị sao?” Hiên Viên Thiên nhướn mày.

Hiên Viên Dạ sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy. Tuy nhiên rất nhanh hắn đã khôi phục vẻ mặt, nghiêm túc nhìn hắn:

“Nếu đệ muốn ngôi Hoàng đế này, đệ cứ lấy. Có lẽ Loan Loan ước gì ta không làm Hoàng đế.” Vậy mới có thể cùng nàng du sơn ngoạn thủy.

“Yên tâm, trước khi Hoàng huynh cùng Hoàng tẩu trở về, đệ nhất định sẽ thay huynh bảo vệ giang sơn này.” Hiên Viên Thiên cười khổ, Hoàng huynh thật hào phóng. Nhưng cho dù vì nàng, mình cũng sẽ không cướp đi ngôi vị này. Huống chi hắn kính trọng Hoàng huynh như thế, vẫn không thay đổi.

“Được, chờ chúng ta trở về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK