Mục lục
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con người có hai tay, thứ nhất, cụt một tay khó làm việc; thứ hai, không có tay không có đức hạnh.

Bóng đêm sáng ngời, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng sáng tỏ, khắp nơi được trải một màu sáng bạc. Gió đêm lành lạnh, hoa cỏ lay động. Trong màn đêm im lặng, lộ ra một hơi thở không tầm thường.

Dạ Liêu, Bắc Bang, giờ tý.

Hơn mười thân ảnh màu đen võ nghệ cao cường vượt khỏi biên giới Thiên Diệu quốc trong đêm trăng, dẫn đầu là nam tử mắt tím có chiếc mặt nạ màu vàng. Ánh trăng sáng ngời, y lấy ra hai bản vẽ, thì thầm thảo luận với người khác. Một lát sau, tất cả Hắc y nhân phân tán thành hai đội, xuất phát đến Dạ Liêu cùng Bắc Bang.

Gió đêm lạnh người, lá cây sàn sạt rung động. Giống như một tiếng kinh hô, sau lại bình tĩnh lại.

Giờ tý, mọi người đang ngủ. Mùi máu tươi lén lút hòa vào trong bóng đêm, sặc sụa…

Hắc y nhân băng qua những ngôi nhà khác nhau, hoặc hoa lệ, hoặc đổ nát. Ánh bạc lóe ra, rút ra đao kiếm, hàn quang chớp ảnh, càng phát ra vẻ âm trầm.

Cuồng sát…

Lẻn vào phủ Binh bộ Thượng Thư Dạ Liêu, Hắc y nhân gỡ một tấm mái ngói ra, làm kinh động hộ viện tuần tra ban đêm thông minh của phủ.

“Ai?”

Hộ viện bỗng nhiên hét lớn một tiếng, ‘xoát’, mọi người đều rút đao ra, cảnh giới nhìn chằm chằm bốn phía.

“Mau đi ra.”

“Gâu gâu gâu…”

Giọng nói của hộ viện làm mọi thứ bừng tỉnh, tiếng chó sủa nhốn nháo. Màn đêm yên lặng bị lột ra, không ít phòng đều sáng đèn.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Thượng Thư Bộ binh khoác một chiếc áo dài, miệng ngáp đi ra. Không ít người hầu gia đinh cũng mặc quần áo theo ra.

“Lão gia, vừa rồi chúng ta nghe được điều khác thường.” Hộ viện chắp tay hồi bẩm.

“Vậy sao?” Thượng Thư Bộ binh ngẩn ra, mày rậm lập tức nhíu lại. “Có phát hiện ra cái gì không?”

“Không có.” Hộ viện lắc đầu, “Nhưng thuộc hạ tin nhất định có kẻ xông vào.”

Có kẻ xông vào?

Mọi người nghe xong đều hoảng hốt, khe khẽ bàn tán.

“Im lặng.” Thượng Thư Bộ binh vung tay lên, chúng người hầu lập tức yên tĩnh lại. “Có thể là có đạo chích xông vào phủ, mọi người phải cẩn thận. Còn nữa, phái người đi bảo vệ các thiếu gia, tiểu thư.”

“Dạ.” Mọi người đáp.

“Ngươi, ngươi, ở lại đây bảo vệ phu nhân.” Thượng Thư Bộ binh chỉ vào hai người, “Ngươi theo ta đến thư phòng.” Lại chỉ vào tên còn lại, nói.

“Dạ.”

Thượng Thư Bộ binh mang theo thủ hạ, đi đến thư phòng.

Hắc y nhân ẩn mình trên nóc nhà cẩn thận đứng lên, đi theo.

“Ngươi canh ở bên ngoài.” Thượng Thư Bộ binh đi vào thư phòng nói với hộ vệ, mình đẩy cửa ra rồi đi vào.

“Két…”

Cửa được đẩy ra, hắn thắp một ngọn đèn nhỏ. Ngọn đèn mông lung sáng lên ở trong phòng, chiếu sáng bốn phía.

Thượng Thư Bộ binh quay đầu nhìn bên ngoài trừ hộ vệ thì không có người khác, mới thả lỏng đi đến giá sách. Tay xoay một chốt được giấu kĩ trong giá sách, chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng, giá sách mở ra hai bên, lộ ra một gian mật thất, hắn cầm theo ngọn đèn rồi đi vào mật thất. Từ trên vách tường trong mật thất lấy ra một cái hộp, mở ra, thấy bên trong rõ ràng là một phần binh đồ. Hắn thấy bức binh đồ còn đầy đủ không tổn hao gì, nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Đột nhiên, lại phát hiện trên vách tường ngoại trừ mình còn có một bóng dáng màu đen khác. Tâm cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, ‘vút’ một tiếng, một cây đao đã găm ở cổ hắn, máu tươi phun ra tung toé như một bông hoa xinh đẹp, thân ảnh ngả nghiêng rồi ngã xuống, bộ binh đồ bị người ta lấy đi.

Hộ vệ canh giữ ở ngoài phòng thấy lão gia không đi ra, cũng không nghe thấy tiếng. Trong lòng có cảm giác không tốt, bất chấp mệnh lệnh không được vào thư phòng, gã chạy vào. Kết quả phát hiện ra lão gia đã chết trong mật thất, dòng máu chói mắt chảy xuôi trên mặt đất…

“A, lão gia bị giết!.”

Đồng thời, mấy phủ quan trong nội thành Dạ Liêu đèn đuốc đột nhiên sáng tỏ. Một tiếng thét chói tai vang lên: Đại nhân bị giết!!!.

Gió đêm vẫn như cũ, nồng đậm mùi máu tươi tràn ngập ở trong gió.

Ngày 13 tháng 5, Dạ Liêu quốc.

Mười mấy tên quan viên bị giết, máu tươi đầy vách tường, tất cả tín hàm, họa đồ quan trọng đã không cánh mà bay, trên dưới Dạ Liêu cả kinh.

Ảnh Diệu Cung, Bắc Bang.

Tọa trên vách núi đen, Ảnh Diệu Cung giống như một tòa thành nguy hiểm vô cùng. Bốn phía bóng cây loang lổ, con đường thu hẹp. Vài đại hán tay cầm đao ở khắp bốn phía cung điện, ánh mắt cảnh giới.

Hơn mười thân ảnh màu đen bay vút lên theo đường núi, giống như tia chớp phi thân tới phía sau đại hán, ‘hự’ một tiếng, giải quyết các đại hán. Mấy người nhìn nhau, nhanh chóng đi vào trong điện.

Trong cung gấp khúc quanh co, hơn mười bóng đen chia làm mấy đội, đều tự rời đi. Vào đến phòng nào, thừa dịp bóng đêm liền giết người không một tiếng động. Không đến một lát, mùi máu tươi bắt đầu tràn ra…

Có lẽ là im lặng không tầm thường, có lẽ là ngửi được mùi máu tươi trong không khí, mọi người trong cung đều bừng tỉnh, châm đèn, một mảnh ánh sáng. Hắc y nhân bị phát hiện, người của Ảnh Diệu Cung một bên binh khí liền bắt đầu đánh nhau. ‘Keng keng choang choang’, đao quang kiếm ảnh, hỗn độn.

Cung chủ Diệu Ánh cung phủ thêm ngoại bào màu đỏ, có thêu hoa đào quyến rũ, hắn híp mắt lại, hiện lên một ánh sáng nguy hiểm.

“Cung chủ, có kẻ xông vào Ảnh Diệu Cung.” ‘Két’ một tiếng, một thiếu niên đẩy cửa vào. Hắn một thân bạch y bị máu tươi nhuộm đỏ, thở hào hển, rất chật vật.

Cung chủ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, tay cầm bảo kiếm của mình, thân mặc hồng y, tóc đen như thác buông trên vai. Xẹt qua thiếu niên, bộ pháp nhẹ hẫng đi ra ngoài.

Đi ra ngoài điện, một tay vung kiếm chặn mặt Hắc y nhân ở trước dùng một chiêu đã giải quyết xong. Sau mấy chiêu, đã có ba người bị chết.

Đột nhiên, Dạ Thần đeo mặt nạ màu vàng lao ra. Đôi mắt tím và đôi mắt màu hoa đào, giống như băng sơn gặp băng sơn. Hai người giằng co, giống như đều đang đánh giá thực lực của đối phương.

Một lát sau, hai người đồng thời rút kiếm phi thân đâm tới đối phương. Tựa như hai con giao long bay lên trên không trung, một đỏ một trắng, tay áo tung bay. Kiếm khí va vào nhau, bốn phía bàn thì bay mất, ghế thì bị phá nát, những mảnh vỡ bắn ra khắp nơi.

Hai người kịch liệt đánh nhau, chẳng phân biệt được thắng thua, đến khi người người càng đến nhiều rồi ngã xuống. Mùi máu như ác ma dụ hoặc người ta, đôi mắt tím kia, giống như là rơi vào ma đạo, lộ ra tàn khốc lạnh như băng. Dạ Thần ra một hư chiêu, rồi lại đâm tới. Chỉ nghe ‘vút’ một tiếng, hàn quang lóe ra, lưỡi kiếm đâm sâu vào trước ngực cung chủ Ảnh Diệu Cung.

“Phụt…”

Miệng đầy máu tươi phun ra, bắn vào y bào trắng như tuyết của Dạ Thần. Như một đóa huyết hoa nở rộ, xinh đẹp mà quỷ dị. Thân ảnh màu lửa đỏ ngã xuống, mang theo không thể tin, trừng lớn mắt, không còn thấy rõ nữa.

Đôi mắt tím của Dạ Thần biến sắc, cuối cùng khôi phục bình tĩnh, y quay đầu, vẫy tay. Những Hắc y nhân đang giải quyết người của Ảnh Diệu Cung rời đi theo hắn.

Sau nửa canh giờ, Hồng Tự Bối trưởng lão cứu Bạch Mị Nương từ Thiên Diệu Lãnh cung ra đã xuất hiện ở Ảnh Diệu Cung. Chờ đợi bọn họ, ngoại trừ tiếng gió, chính là thi thể đầy đất…

Ai nói cho bọn họ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK