Mục lục
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mặt trời làm bầu trời sáng lạn, vạn vật sáng lạn. Cơn gió nặng nề thổi.

Đệ nhất đại tửu lâu dưới chân Thiên tử Thiên Diệu hoàng triều, mọi người uống rượu, bên người còn có gã sai vặt chuyên phục vụ quạt mát của tửu lâu. Trên đài chính giữa tửu lâu, người kể chuyện nước bọt bay tứ tung, gã đang kể chuyện Thiên Diệu Hoàng đế bỏ qua Hậu cung ba ngàn phi tần như hoa, độc sủng tiểu Hoàng Hậu chín tuổi.

Mọi người uống rượu nghe chuyện, hưởng thụ, còn nói chuyện với nhau vài câu, tám nhảm đôi lời hôm nay.

Một góc của tửu lâu, lam bào nam tử nắm chặt hai tay, móng tay siết sâu vào lòng bàn tay nổi lên từng vết máu. Người kể chuyện cùng những tiếng bàn tán bên ngoài càng làm hắn kích thích, ôm vò rượu mạnh mẽ đưa lên miệng. Rượu chảy xuống theo khóe miệng làm ướt một khoảng cẩm bào hoa lệ, hắn không để ý chút nào. Rượu vừa cay vừa nóng vào trong miệng hắn giống như biến thành nước, trong nháy mắt, thêm một vò rượu trống rỗng.

Gã sai vặt nhìn vị khách này như vậy, lặng lẽ lui đi. Chỉ sợ chốc lát sau nếu hắn say rượu nổi điên, mình bị liên lụy.

“Ngươi đi đâu? Không thấy ta nóng đổ mồ hôi sao? Mau quạt cho bổn thiếu gia.” Nam tử cảm giác sức gió giảm bớt, quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn gã sai vặt.

Gã sai vặt sợ tới mức run run, lại cầm lấy cây quạt. Má ơi, công tử này thoạt nhìn tuấn mỹ vô trù, không nghĩ tới lại hung hăng như vậy, giống như ác thú muốn ăn thịt người.

“Vậy mới tốt.” Nam tử nói, lại xoay người ôm lấy vò rượu uống.

“Tiểu nhị, mang thêm một vò rượu.” Chốc lát, vò rượu đã cạn sạch. Nam tử đưa lên miệng uống không còn, lại gọi tiểu nhị.

Mọi người trong tửu lâu nhìn, kinh thật, đã bốn, năm vò rồi.

Tiểu nhị vẻ mặt đau khổ nhìn chưởng quầy, chưởng quầy gật gật đầu. Chỉ cần không uống chết, muốn uống bao nhiêu thì cho hắn uống. Dù sao không thiếu tiền thưởng.

“Khách quan, rượu đến đây.” Tiểu nhị đem rượu đến, dùng ánh mắt đồng tình nhìn gã sai vặt.

Có lẽ tiểu nhị thực sự dự kiến trước, nam tử này đã uống rượu hai canh giờ, vẫn hăng. Nhưng đáng thương nhất chính là gã sai vặt, sợ lúc này tay đã không còn chút lực.

Khi nam tử đi ra khỏi tửu lâu, ánh dương đã không còn gay gắt. Thân thể loạng choạng, đặt ánh mắt của mọi người ở sau đầu, ánh mắt không có định hướng, dáng vẻ tiêu sái.

“Ngươi, ngươi mau thả ta ra!.”

“Thả tiểu thư của chúng ta ra!.”

Đi đến một ngõ nhỏ yên lặng, nam tử đột nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng hô sợ hãi của hai nữ tử. Nhướn mày, vừa lúc bổn thiếu gia hiện tại tâm tình cực kì không tốt, kẻ nào không sợ chết cứ xông lên.

“Buông ngươi ra?” Bên trong truyền đến giọng nói dâm loạn, “Thiếu gia ta không dễ dàng như vậy đâu. Lần trước thả các ngươi, lần này sao còn dễ dàng như vậy, xem ai còn có thể cứu được các ngươi.”

“Lớn mật, ngươi, ngươi có biết Tiểu thư chúng ta có thân phận gì hay không?” Tuy rằng Dạ Liêu đã xưng thần với Thiên Diệu, nhưng hiện tại Tiểu thư vẫn là thân phận quận chúa như cũ. Dám mạo phạm quận chúa, chết chắc rồi.

“Ái chà, sợ quá đi.” Nam tử ra vẻ sợ hãi, giọng nói cũng rất khinh thường.

“Thiếu gia, chúng ta cũng sợ quá.”

“Ha ha…”

Mấy tên nô bộc cũng làm theo, cười rộ lên.

“Mau bắt lấy nha đầu kia, để bổn thiếu gia thu thập tiểu thư này.” Nam tử dâm loạn giao cho đám tùy tùng.

“A, đừng…” Nữ tử thét chói tai.

“Rầm…”

Ôm đầu, áp lực trên người lại bỗng nhiên nhẹ hẫng. Ngẩng đầu, sửng sốt, con mắt sáng tràn đầy kinh hỉ, “Công tử, lại là người cứu ta.” Vẫn là Sở Ngự Hằng lần trước cứu các nàng sao?

Mấy tên kia thấy lại là nam nhân lần trước xuất hiện, sợ tới mức buông nha đầu ra. Chạy tới đỡ thiếu gia ngã xuống đất lên

“Thiếu gia, người có sao không?”

“Mẹ nó, ngươi nói ta không sao được à?” Tên thiếu gia kia ngẩng đầu, trán sưng lên một cục, mũi cũng bị bị đâm cho hồng đỏ lên, như một con trâu, khiến đám tùy tùng cũng nhịn không được mà cười.

“Cười cái rắm.” Thiếu gia đánh tên tùy tùng, lại xoay người nhìn nam tử. “Lại là ngươi!.” Con mẹ nó, sao hắn luôn làm hỏng chuyện tốt của hắn. Cẩn thận nhìn hắn, đã thấy hôm nay nam nhân này đã uống say rượu. Con mắt đảo quanh, không có ý tốt gì nhìn chằm chằm nam tử áo lam. Đây không phải cơ hội ông trời đưa tới sao? Thừa dịp hắn uống rượu, nói không chừng võ công yếu đi không ít, đúng lúc báo thù.

“Hắn uống rượu , các ngươi mau xông lên thu thập hắn.”

Tên tùy tùng nhìn lên, cũng đúng, chúng xoa tay đi lên, ha ha, lần này phải thu thập thật tốt. Đều là hắn, làm hại lần trước bọn họ bị thiếu gia mắng.

“Công tử, ngươi không sao chứ?” Hai nữ tử cũng nhìn ra nam tử có chút say, cũng không dấu được người đầy mùi rượu. Nhìn đám tùy tùng đến, các nàng cũng nhịn không được lo.

Sở Ngự Hằng không nói gì, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng nhìn chăm chú vào mấy người. Ánh mắt lợi hại, tựa như một con hổ đang vận sức chờ xông lên.

Nhóm tùy tùng run lên, sau đó lại trấn định. Hắn đã là kẻ say, còn có gì phải sợ. Khuôn mặt mấy người hầm hầm, ‘xoát’ một tiếng, giơ đao chém tới Sở Ngự Hằng.

Sở Ngự Hằng đợi bọn hắn tới gần, rút ra nhuyễn kiếm bên hông đâm trúng mấy người.

“A, ta chảy máu.”

“…”

Tên tùy tùng kêu to, ‘keng’ một tiếng đại đao rơi xuống đất, che chỗ bị thương, liên tục kêu thảm thiết.

Lâm Viễn Hành thấy như vậy, trong lòng biết hôm nay không thắng được, quay người, chuẩn bị bỏ chạy.

Sở Ngự Hằng còn nguyên cơn tức, sao lại để hắn trốn được chứ. Một bước đi lên, một kiếm chém đứt cánh tay trái của Lâm Viễn Hành. Máu tươi văng khắp nơi, Lâm Viễn Hành mở to hai mắt, ngay sau đó hôn mê bất tỉnh.

“Công tử, công tử.” Bọn gia đinh nhìn thấy, sợ tới mức bóp mạnh vào chỗ bị thương. Mấy người chạy đến bên người Lâm Viễn Hành, đưa hắn chạy thoát.

“Ông trời ơi, cánh tay hắn bị chặt. Có thể gặp phiền toái hay không?” Nha nhi nhìn cánh tay vẫn máu chảy đầm đìa thiếu chút nữa nôn, mà Dạ Đế Na sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Tuy nhiên sợ nhất chính là thiếu chút nữa bị người ta vũ nhục, hai người nhìn Sở Ngự Hằng, ánh mắt cảm kích:

“Sở công tử, cám ơn ngươi lại cứu chúng ta.”

Dạ Đế Na vốn đã nên về Dạ Liêu, nhưng lần đó được Sở Ngự Hằng cứu, trái tim khuynh đảo, sợ sau khi quay về Dạ Liêu sẽ không còn được gặp hắn nữa. Lần đầu tiên tự yêu cầu ở lại thêm mấy ngày, không ngờ hôm nay gặp người xấu, mà lại được Sở Ngự Hằng cứu, chẳng lẽ đây chính là duyên phận sao? Hai má hồng đỏ, trái tim đập thình thịch.

Sở Ngự Hằng vốn đã không ý thức được gì, chính là làm việc bằng cảm giác. Hiện tại rượu đã phát huy tác dụng, lập tức cảm thấy đầu choáng váng. Chỉ nghe như có một tiếng trống vang lên, hắn lập tức té xỉu.

“Công tử, công tử.”

Thấy hắn đột nhiên ngã xuống đất, Dạ Đế Na cùng Nha nhi hoảng sợ, liền chạy lên, mới biết hắn là say rượu .

“Tiểu thư, hiện tại phải làm sao bây giờ?” Nha nhi nhìn Sở Ngự Hằng, nhíu đôi mi thanh tú.

“Đưa hắn về quán trọ của chúng ta.”

Trong ánh mắt Dạ Đế Na hiện lên một ánh hào quang, có lẽ gặp nhau là vận mệnh, là một câu chuyện mới…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK