Thu Tứ Dung mặc y phục màu trắng, cúi người, tư thái tao nhã. Tóc cài trâm giản dị, vẻ mặt đạm mạc. Đôi mắt thoáng sương, dung mạo tuyệt luân.
Hiên Viên Dạ nháy mắt kinh ngạc, không nghĩ tới Thu Tứ Dung thần sắc có bệnh, một thân nhu nhược lúc trước hóa ra lại xinh đẹp như thế. Càng khó tin là nàng tuy rằng trang dung đạm mạc, lại có một loại hơi thở tươi mát xuất trần như hương sen.
Lãnh Loan Loan nhìn thấy Thu Tứ Dung, đôi mắt vừa lòng cong lên sáng như ánh sao. Đúng là một đóa sen gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn. Tại chốn Hậu cung đục ngầu này còn có thể giữ tâm hồn trong trẻo như nước, cũng là khó có. Một người tươi mát thanh nhã, một người phiêu dật xuất trần, Thu Tứ Dung rất hợp với Hiên Viên Thiên.
“Bình thân.” Hiên Viên Dạ qua cơn kinh ngạc, chớp mắt khôi phục bình tĩnh, vô cùng thân thiết nắm tay Lãnh Loan Loan, ngồi ở ghế trên.
“Tạ Hoàng Thượng, nương nương.” Hơi hơi đứng dậy, cười yếu ớt như đóa lê hoa nở rộ giữa mùa xuân. Giọng nói như tiếng chim kiều oanh, nhanh nhẹn thánh thót. Đôi mắt như mùa thu thấy Hiên Viên Dạ cùng Lãnh Loan Loan thân mật, trong lòng có chút kinh ngạc. Nhưng là hâm mộ, mà không phải là vui sướng khi thấy phu quân thường có.
“Không biết Hoàng Thượng, nương nương triệu nô tì đến có chuyện gì?” Hoàng Thượng đột nhiên hạ chỉ huỷ bỏ Hậu cung, cả nước khiếp sợ. Nàng tự nhiên cũng rất kỳ quái, vốn nghĩ phải chôn vùi thanh xuân tại bốn bức tường cao này, hiện tại có thể đi, có thể nào không sợ hãi. Ngay lúc lòng đầy hưng phấn thu thập hành lý, chính là lúc có chỉ của Hoàng Thượng, nương nương muốn gặp nàng, thực nghi hoặc, trong lòng bất an không yên, không biết rốt cuộc đã có chuyện gì?
Hiên Viên Dạ ngẩn người trước câu hỏi của nàng, hắn cũng không biết Loan Loan muốn làm gì? Ngoái đầu, đôi mắt đen huyền hơi nghi hoặc nhìn Lãnh Loan Loan, hy vọng nàng có thể cởi bỏ câu hỏi này.
Lãnh Loan Loan khẽ nhếch môi, nhìn Thu Tứ Dung thản nhiên mở miệng: “Mấy ngày trước đây trên đường đi, bổn cung đột nghe thấy có người tấu “Phượng Cầu Hoàng”, âm điệu tuyệt đẹp êm tai…”
Lãnh Loan Loan chưa nói xong, Hiên Viên Dạ khó hiểu. Tấu “Phượng Cầu Hoàng” thì như thế nào?
Khuôn mặt Thu Tứ Dung trắng bệch, con mắt sáng có chút giật mình nhìn Lãnh Loan Loan. Nàng tấu “Phượng Cầu Hoàng”, chỉ sợ cuộc đối thoại của mình và Liên nhi cũng bị nghe được mất rồi? Nhưng các nàng ở trong rừng trúc, rốt cuộc vì sao Hoàng Hậu lại nghe được ?
“ Khúc “Phượng Cầu Hoàng” kia, là ai tấu, vì ai mà tấu?” Lãnh Loan Loan có thâm ý nhìn Thu Tứ Dung một cái, thản nhiên nói, “Hoàng Thượng biết điển cố “Phượng Cầu Hoàng” không?”
“Tất nhiên.” Hiên Viên Dạ gật đầu, “Tương truyền “Phượng Cầu Hoàng” nguyên là do danh nhân Tư Mã Tương Như vì muốn chiếm lòng giai nhân Trác Văn Quân mà tấu, sau đó, Trác Văn Quân quả thực ái mộ người, sợ bị thế gian cản trở tình yêu, bỏ trốn cùng Tư Mã Tương Như.” Nói tới đây Hiên Viên Dạ dường như đã hiểu nguyên nhân Lãnh Loan Loan triệu Thu Tứ Dung đến, chỉ sợ nguyên thân này, trong lòng Tư chiêu nghi nghĩ gì, còn hắn chính là phu quân trên danh nghĩa. Ánh mắt Hiên Viên Dạ ảm đạm, dù hắn với Thu Tứ Dung không phải là vợ chồng thực, nhưng nghe nghe thấy trong lòng nữ nhân vốn là của mình lại nhớ nhung người khác, vẫn có cảm giác bị đeo nón xanh…
Lãnh Loan Loan liếc Hiên Viên Dạ một cái, chỉ biết nam nhân đều có một dục vọng biến thái thích khống chế người khác. Rõ ràng chẳng qua chính là ham danh mà thôi, hắn còn để ý, nhưng lại dám thể hiện trước mặt lão bà này. Nàng khó chịu cấu mạnh vào mu bàn tay của Hiên Viên Dạ một chút. Xú nam nhân, nếu dám ăn trong bát nhìn trong nồi, xem nàng thu thập hắn thế nào.
Hiên Viên Dạ bị Lãnh Loan Loan cấu, tức khắc lấy lại tinh thần. Lắc lắc đầu, hắn đã huỷ bỏ Hậu cung, các nàng tự nhiên cũng không còn quan hệ gì với mình. Chỉ có điều tiểu gia hỏa này đang ghen sao? Cúi đầu nhìn Loan Loan hung hăng trừng mắt, môi gợi lê, lộ ra nụ cười vui mừng.
Lãnh Loan Loan liếc trắng mắt, quay đầu nhìn Thu Tứ Dung không nói lời nào.
Thu Tứ Dung cả kinh, biết Hoàng Hậu quả thật là nghe được cuộc đối thoại ngày ấy của nàng và Liên nhi, chính là không biết nàng đã nghe được bao nhiêu? Sợ rằng cảm tình đơn phương của mình sẽ làm liên lụy đến Hiên Viên Thiên, nàng quỳ xuống đất.
“Xin Hoàng Thượng, nương nương trị tội.”
Vài sợi tóc hai bên má, theo động của nàng mà tung bay, tựa như trái tim lắc lư bất an của nàng vào giờ phút này. Hai đầu gối quỳ trên mặt đất, cúi xuống đầu không dám nhiều lời. Chỉ sợ nói nhiều, sai càng nhiều.
“Tư chiêu nghi, ngươi cũng biết tội?”
Lãnh Loan Loan lạnh lùng nói, một cỗ khí thế bắt cảm làm Thu Tứ Dung càng sợ hãi, nhưng mà chỉ biết cúi đầu nàng không dám nhìn nụ cười nhạt của Lãnh Loan Loan.
Hiên Viên Dạ không rõ Lãnh Loan Loan rốt cuộc có ý gì? Nhưng hắn ở một bên xem diễn vậy.
“Nô tì biết tội, xin Hoàng Thượng, nương nương trừng phạt nô tì, tha cho người nhà nô tì.” Thu Tứ Dung khẩn cầu nói, thân là nữ nhân của Hoàng đế, trong tim lại nhớ thương một người khác là không tuân thủ phụ đức, phạm vào tội. Nàng tự nguyện bị phạt, nhưng không muốn làm liên lụy đến y, lại càng không muốn làm liên lụy đến người nhà.
“Bổn cung có nói nói trừng trị ngươi sao?”
Một câu đơn giản của Lãnh Loan Loan lại làm Thu Tứ Dung tròn mắt, thu mâu tràn đầy khó hiểu. Nàng vừa nói không trừng trị mình sao? Vì sao? Hành vi của nàng đủ để liệt vào trọng tội mà?
Hiên Viên Dạ cũng không rõ ý của Lãnh Loan Loan, bàn tay vuốt ve sợi tóc mềm mại như tơ lụa của nàng, yên lặng đợi động tác kế tiếp.
“Hứa công công, Thiên Vương gia đến chưa?” Lãnh Loan Loan hỏi Hứa Mậu ôm phất trần đứng một bên.
“Nô tài đi xem sao.” Hứa Mậu luiđi ra ngoài.
“Thiên Vương gia giá lâm.” Vừa mới tới cửa liền nghe tiểu thái giám bẩm báo, người tới là Hiên Viên Thiên.
Thu Tứ Dung vừa nghe Hiên Viên Thiên cũng đến đây, trong lòng càng bối rối. Đôi mắt như làn thu thủy mơ hồ, lại có chút chờ mong.
“Hoàng huynh, Hoàng Hậu.” Hiên Viên Thiên đi đến, quần áo bào trắng, theo gió lay động. Mái tóc vãn cao, chỉ cắm một chiếc ngọc trâm. Mái tóc ấy tung bay theo từng động tác, ngọc thụ lâm phong, phiêu dật xuất trần. Thật không ngờ Lãnh Loan Loan tìm hắn đến Phượng Nghi cung, rốt cuộc là có chuyện gì? Đôi mắt trong suốt đôi mắt nhìn quét qua Thu Tứ Dung một bên lại càng không đoán được.
“Vương gia.” Thu Tứ Dung không đứng dậy, ôn nhu gật đầu với Hiên Viên Thiên.
Hiên Viên Thiên cũng gật đầu, ánh mắt dừng ở trên người Hiên Viên Dạ: “Hoàng huynh, Thu Tứ Dung này là…?” Không phải giải tán Hậu cung sao? Nàng sao còn quỳ gối ở đây? Đáy lòng rất nhiều nghi hoặc, ánh mắt nhưng không đưa đến phía Lãnh Loan Loan, hắn sợ mình không thể khắc chế nổi tình cảm sẽ bị Hoàng huynh phát hiện, mang đến phiền toái cho Loan Loan. Hơn nữa Hoàng huynh dám phản đối ý kiến của văn võ bá quan, kiên quyết huỷ bỏ Hậu cung, có thể thấy tình cảm của hắn đối với Loan Loan chỉ sợ cao hơn mình. Có lẽ kiếp này mình chỉ có thể yên lặng bảo vệ nàng…
“Tư chiêu nghi…”
“Vương gia.” Lãnh Loan Loan đoạt lấy lời của Hiên Viên Dạ, cười nhẹ với Hiên Viên Thiên, như lê hoa nở rộ. “Ngươi cảm thấy Tư chiêu nghi như thế nào?”
Hiên Viên Thiên thiếu chút nữa say trong nụ cười của nàng, lại đúng lúc thanh tỉnh.