Vô số những con người muôn hình muôn vẻ ra vào thành, giống như có đại sự gì sẽ xảy ra.
Vào đêm, trăng treo ngọn cây, ánh sao dầy đặc. Gió đêm nhẹ phẩy, hoa cỏ lay động.
Trong dãy phòng chữ ‘Thiên’, ánh đèn sáng tỏ. Cửa sổ gỗ rộng mở, gió tràn vào, cảm giác mát nhè nhẹ.
Lãnh Loan Loan thay hồng bào thành Nguyệt nha trường bào màu xanh ngọc. Áo bào nhẹ nhàng, sắc lam tựa như ở nhảy múa trong gió, trông rất sống động, giống như nghe thấy hương thơm thanh u kia.
Tiểu Chiêu ngồi một bên, đôi mắt sáng ngời nay âm thầm lộ ra mấy phần lo lắng. Đã ba ngày, vẫn không có manh mối gì hết. Chẳng lẽ thật sự không có hy vọng báo thù sao? Tay siết lấy tay áo, nàng hận không thể tự mình đi do la bên ngoài.
Lãnh Loan Loan liếc mắt một cái, thiếu kiên nhẫn vậy sao? Thờ ơ lắc đầu, quả thực định lực còn kém. Nóng vội như thế, nếu để nàng tự báo thù, chỉ sợ thù còn chưa báo, mình đã không còn.
“Cốc cốc cốc….”
Ba tiếng đập cửa thanh thúy từ ngoài cửa, làm vỡ không gian yên lặng.
Tiểu Chiêu cả kinh, đột nhiên ngồi thẳng mình. Đôi mắt to nhìn ra ngoài cửa, lại yên lặng nhìn Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan thờ ơ cười, rốt cục đã tới. Dựa lưng vào ghế dựa, mang theo vài phần uể oải cùng ngạo nghễ.
“Tiểu Chiêu, đi mở cửa.”
“Dạ.” Tiểu Chiêu chần chừ, nghe lệnh đi đến mở cửa.
“Két…”
Cửa phòng mở ra, ánh trăng chiếu nghiêng vào, khiến mọi thứ trở nên mông lung.
Gõ cửa là một nam tử tuấn tú, hắn có một đôi mắt kiên nghị mà yên tĩnh. Quần áo màu xanh tay ngắn, bên hông giắt bảo kiếm, thân kiếm phản xạ hào quang dưới ánh trăng, lộ ra vài phần hàn khí.
Tiểu Chiêu âm thầm đề cao cảnh giác, đôi mắt linh động nhìn hắn.Nam tử này thoạt nhìn cũng là một nhân vật lợi hại, không biết là bạn hay là địch?
Nam tử chỉ nhìn qua Tiểu Chiêu một cái, ánh mắt vượt qua nàng, dừng ở Lãnh Loan Loan. Đôi mắt phẳng lặng dao động, thân hình chợt lóe, xẹt qua Tiểu Chiêu, nửa quỳ ở trước mặt Lãnh Loan Loan:
“Thuộc hạ Lâm Phổ tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Một tiếng ‘Hoàng hậu’, như một tia sét xẹt qua Tiểu Chiêu. Nàng lảo đảo, thân thể ngả nghiêng. Hoàng hậu? Tiểu thư tựa thiên tiên kia chính là Hoàng hậu nương nương? Mà còn Hoàng hậu trong truyền kỳ của dân chúng. Nghe đồn nhiều chuyện tán loạn như mưa, nghe nói Hoàng hậu chín tuổi lên ngôi, tạo ra chuyện xưa nay chưa từng có; Nghe nói người thực sự nhất thống tứ quốc không phải Hoàng Thượng, mà là Hoàng hậu chín tuổi năm ấy; Nghe nói Hoàng Thượng huỷ bỏ ba ngàn hậu cung, độc sủng một người…
Nàng là Hoàng hậu trong truyền kỳ kia sao? Đôi mắt sáng ngời có chút ngơ ngác nhìn Lãnh Loan Loan. Chỉ thấy nàng cả người dưới ngọn đèn sáng ngời, giống như toàn thân đều lóe ra vầng hào quang chói mắt. Nét mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, không thể bỏ qua tôn quý cung khí thế uy nghiêm.
Nàng liếc mắt nhìn Lâm Phổ quỳ trên mặt đất, thờ ơ nói:
“Đứng lên đi.” Uy nghiêm vô cùng.
Tiểu thư quả thật là Hoàng hậu, Tiểu Chiêu đã sáng tỏ. Đôi mắt sáng ngời, mang theo vô cùng sùng bái cùng ngưỡng mộ, không nghĩ tới Tiểu thư chính là truyền kỳ Hoàng hậu. Tâm tình nôn nóng đột nhiên yên tĩnh, nàng tin nhất định có thể tìm được gã kia, bởi vì trước mặt không phải ai, chính là chín tuổi tiểu Hoàng hậu.
“Tạ Hoàng hậu.” Lâm Phổ đứng lên, ánh mắt không dám nhìn thẳng Lãnh Loan Loan. Theo thời gian, Hoàng hậu trổ mã càng xinh đẹp. Cho dù nhìn liếc mắt một cái, hắn đều có cảm giác nàng đang nàng tiết độc.
“Hoàng Thượng bảo ngươi nói cái gì?” Lãnh Loan Loan vân vê sợi tóc, không chút để ý hỏi.
“Hoàng Thượng cho thuộc hạ chuyển một phong thư cho nương nương.” Lâm Phổ đáp, hai tay cung kính trình thư lên.
Lãnh Loan Loan nhận thư, mở ra vừa thấy, nở nụ cười. Chỉ thấy trong lá thư thoảng mùi Long Tiên Hương, chỉ có hai chữ: “Chờ ta”.
“Từ khi nương nương để thư rồi rời cung, Hoàng Thượng hận không thể lập tức đi tìm nương nương. Nhưng bị Thái Hậu, bách quan cản trở, Hoàng Thượng giận dữ, khiến chúng đại thần đều sợ hãi vô cùng. Cũng may cuối cùng Lãnh tướng quân ra mặt nói chuyện với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng mới tiêu đi lửa giận.” Lâm Phổ kể lại chuyện trong cung cho Lãnh Loan Loan, nhớ tới lửa giận của Hoàng Thượng mà lòng còn sợ hãi như cũ.
Lãnh Loan Loan nhếch môi, khóe miệng nở rộ nụ cười hạnh phúc. Sao nàng không biết Hiên Viên Dạ sau khi nhìn thấy phong thư sẽ tức giận thế nào chứ, cho nên nàng đã sớm chuẩn bị, nhờ tướng quân phụ thân truyền đạt lại. Bằng không, chỉ sợ nam nhân kia sẽ khiến Hoàng cung long trời lỡ đất. Tuy nhiên, nghe Lâm Phổ nói như vậy, lòng của nàng vẫn thật ngọt ngào.
“Bản cung đã biết.” Lãnh Loan Loan thu lá thư lại, gữ chiếc vòng bạc trên tay đưa cho Lâm Phổ. “Ngươi giao chiếc vòng này cho này cho Hoàng Thượng.” Ngân liên*, hắn sẽ hiểu ý tứ của nàng.
(Ngân liên (vòng bạc): phát âm giống tưởng luyến – nhung nhớ)
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Lâm Phổ nhận lấy cái vòng, cẩn thận cất đi. “Vậy thuộc hạ cáo lui, hồi cung phục mệnh Hoàng thượng.”
“Ừ, đi xuống đi.” Lãnh Loan Loan phất tay, Lâm Phổ đột nhiên rời đi như khi đến.
“Tiểu thư, không, Hoàng hậu nương nương.” Tiểu Chiêu đi đến trước mặt Lãnh Loan Loan, quỳ xuống. “Dân nữ xin người, người nhất định phải làm chủ cho cả nhà dân nữ.”
“Đứng lên đi.” Lãnh Loan Loan thờ ơ nói, “Khi tìm được kẻ thù của cô, ta tự nhiên sẽ làm chủ.” Không phải đã đồng ý giúp nàng báo thù sao?
“Tạ Hoàng hậu nương nương.” Vạn Oánh Chiêu đứng lên, chân tay đã có chút luống cuống. Nàng cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ tới chuyện Tiểu thư cứu mình lại chính là Hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng, trong lúc nhất thời không thể bình thường đối mặt nàng.
“Nhớ kỹ, nơi này chỉ có Tiểu thư, không có Hoàng hậu.” Lãnh Loan Loan tự cũng hiểu suy nghĩ của Vạn Oánh Chiêu, nhưng hiện tại nàng không ở trong cung, không cần cung nữ.
“Dạ.” Tiểu Chiêu gật đầu, nàng nghĩ rằng Lãnh Loan Loan nhất định là không muốn bại lộ thân phận gây ra phiền toái không cần thiết.
“Tham kiến chủ tử.” Dạ Mị đã trở lại.
“Thế nào rồi?” Lãnh Loan Loan hỏi, Tiểu Chiêu lại vội vàng nhìn hắn.
“Đã tra ra.” Dạ Mị gật đầu, “Nam tử trong bức họa là người của Viêm Nguyệt Cung.” Viêm Nguyệt Cung là tổ chức sát thủ thần bí xuất hiện năm năm trước, nó xuất hiện một cách cực kì đột nhiên, không ai biết chi tiết.
“Vạn Gia Trang căn bản không đắc tội với người của Viêm Nguyệt Cung!” Vạn Oánh Chiêu vừa nghe Viêm Nguyệt Cung đã hoảng sợ, không nghĩ tới những kẻ đã sát hại gia đình nàng lại là tổ chức sát thủ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.
“Các ngươi không cần đắc tội với bọn họ.” Lãnh Loan Loan thờ ơ nhìn Vạn Oánh Chiêu một cái, “Bọn họ nhận tiền giết người.” Chỉ cần có tiền, sát thủ sẽ nhận giao dịch.
“Chẳng lẽ là có người mua bọn họ đến hại Vạn Gia Trang chúng ta?” Vạn Oánh Chiêu bàng hoàng, “Rốt cuộc là ai tàn nhẫn như vậy?” Nàng căn bản không thể biết rốt cục Vạn Gia Trang đã đắc tội với ai? Là ai đã mua sát thủ diệt môn?
“Dạ Thần đâu?” Lãnh Loan Loan hỏi Dạ Mị.
“Lâu chủ đã đi tới Viêm Nguyệt Lâu trước.” Dạ Mị đáp, “Lâu chủ rất hứng thú với Viêm Nguyệt Lâu.” Viêm Nguyệt Lâu, Mãn Nguyệt Lâu, khác một chữ, cùng là những tổ chức sát thủ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, nếu không hứng thú, dường như hơi khó.
“Được.” Lãnh Loan Loan nhếch môi, hiển nhiên cũng sinh ra nồng hậu hứng thú đối với Viêm Nguyệt Lâu.
“Đến Viêm Nguyệt Lâu.”