Chiếc ngọc bội bằng phỉ thuý trong suốt rơi trên nền đất, phát ra âm vang nhỏ.
Vạn Oánh Chiêu nhanh chóng cúi người cẩn thận nhặt ngọc bội lên, xem xét kĩ càng, may quá, ngọc bội không sứt mẻ gì. Đôi mắt dần thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lãnh Loan Loan lẳng lặng nhìn nàng một cái, xem nàng quý chiếc ngọc bội kia như bảo bối vậy. Nó đối với nàng nhất định có ý nghĩa quan trọng, chắc là di vật mà cha mẹ nàng trên thiên đường để lại.
Bàn tay trong vô thức đưa lên cổ, chạm được mảnh ngọc hình trăng lưỡi liềm màu trắng. Đôi mắt hắc bạch phân minh xẹt qua cảm xúc mất mát, môi anh đào nở nụ cười khổ, thiếu chút nữa quên rằng mình đã sống trong một cơ thể khác, nào có thể còn sợi dây chuyền bạc của mẹ? Ánh mắt xa xăm, mang theo nỗi nhớ không thể vượt qua thời không. Không biết thiên đường thật sự có tồn tại hay không, mẹ thiện lương như vậy, hẳn bà đang ở trên thiên đường hóa thành thiên sứ. Như vậy, bà có biết con gái bà luôn một lòng bảo vệ cuối cùng vẫn không thể sống ở thế giới kia không? Bà có đau lòng lắm không?
Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi, mái tóc đen dài đến thắt lưng nhẹ nhàng tung bay. Khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo đau thương, làm người ta nhịn không được tâm sinh thương tiếc.
Vạn Oánh Chiêu quay đầu lại trông thấy Loan Loan như vậy. Nàng có chút kinh ngạc, cho tới bây giờ chưa từng thấy chủ tử bi thương như thế. Nàng đứng ở đó, không biết làm sao, an ủi, hay là lẳng lặng cùng nàng? Với tính tình của chủ tử chỉ sợ không cho phép để mình lộ vẻ yếu ớt ra trước mặt người khác, có lẽ nàng nên rời đi, để không gian lại cho người.
Lãnh Loan Loan thu đi vẻ đau xót. Mặc kệ thế nào, nàng đã ở dị thế, hơn nữa đã mười mấy năm. Chuyện trước kia tất cả đều đã qua, qua cùng nỗi nhớ, không bằng nắm chắc hạnh phúc hiện tại còn hơn. Ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm vạn dặm không một bóng mây, môi anh đào nhếch lên, cười nhẹ: Mẹ, nếu mẹ có thể thấy, hãy chúc phúc cho con gái.
“Phu nhân, gia mời người qua đó.”
Ảnh đột nhiên xuất hiện phía sau nàng, cúi đầu bẩm báo.
“Đã biết.” Lãnh Loan Loan gật đầu, nhìn Tiểu Chiêu một cái, ý bảo nàng đi theo sau.
Bóng dáng mấy người biến mất ở trong khu vườn hoa cỏ xanh um, thái dương lấp ló, ấm áp chiếu rọi vạn vật.
Khi Lãnh Loan Loan cùng Tiểu Chiêu đi vào đại sảnh, đã thấy Dạ Thần, Dạ Hồn, Dạ Mị cũng đã ở bên trong.
“Chủ tử.”
Ba người gật đầu thỉnh an với Lãnh Loan Loan.
Khoảnh khắc Lãnh Loan Loan khom người xuất hiện ở cạnh cửa, đôi mắt tím của Dạ Thần đã nhìn nàng thật sâu, mang theo gần như là tham lam. Xa nàng ba ngày, nỗi nhớ nàng tưởng như đã ba thu. Đến khi nàng chân thật đứng trước mắt, y mới có một cảm giác kiên định.
Ngồi ở phía trên, Hiên Viên Dạ không bỏ qua ánh mắt si mê của Dạ Thần nhìn chăm chú vào Lãnh Loan Loan, ấn đường cau lại. Tình cảm của Dạ Thần với Loan Loan, hắn đều biết. Nhưng điều duy nhất hắn không ngờ là trải qua bảy năm, tình cảm của y đối với nàng vẫn chấp nhất như lúc ban đầu, thậm chí càng thêm yêu say đắm. Nhìn một nam nhân dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn chăm chú vào nữ nhân của mình, là ai cũng sẽ không vui vẻ. Nhưng hắn cũng hiểu Dạ Thần mặc dù ái mộ Loan Loan, nhưng lựa chọn yên lặng chờ đợi. Còn nếu mình ngay cả quyền lợi chờ đợi của y cũng tước đoạt, chỉ sợ Loan Loan cũng sẽ mất hứng. Dù sao Dạ Thần quen Loan Loan trước, hơn nữa ở trong lòng nàng, Dạ Thần không chỉ là thủ hạ, còn là bạn. Che đi cảm xúc, hắn cười nhẹ với Lãnh Loan Loan, vươn bàn tay to.
Lãnh Loan Loan đi tới, vươn tay đặt trong bàn tay hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Các ngươi tra thế nào?” Nhìn lướt qua Dạ Thần, phát hiện cả ba người đều có chút mỏi mệt, ấn đường nàng vô ý cau lại, nhẹ giọng hỏi.
Vạn Oánh Chiêu đứng bên người Lãnh Loan Loan cũng hồi hộp nhìn họ chằm chằm. Lần này ba người được Lãnh Loan Loan phái ra ngoài điều tra thảm án diệt môn Vạn Gia Trang, không biết có kết quả hay không? Bàn tay mềm siết vào nhau, đôi mắt trong suốt nóng vội.
Dạ Thần nhìn vẻ mặt vội vàng của Vạn Oánh Chiêu, mới ngoái đầu nhìn Lãnh Loan Loan, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không tra được thân phận hung thủ.” Hung thủ rất thần bí, chỉ là biết hắn có giọng Mê Thành thì có ích gì? Dân cư tại Mê Thành nhiều như vậy, muốn tìm ra hung thủ, chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Nghe Dạ Thần nói như vậy, Vạn Oánh Chiêu thất vọng hạ mí mắt. Không tra được? Rốt cục là ai? Là ai điên như vậy, mua sát thủ diệt cả nhà nàng? Nàng cố gắng nhớ lại, vẫn không biết rốt cục đã đắc tội với ai? Vạn Gia Trang chỉ áp tiêu, bình thường tiếp xúc với đủ hạng người, nhưng chưa từng xảy ra tranh chấp với ai.
“Nhưng chúng ta tra được một chuyện khác.” Dạ Hồn tiếp lời.
“Chuyện gì?”
Lãnh Loan Loan hỏi, Vạn Oánh Chiêu cũng giương mắt ngẩng đầu, nhìn thẳng Dạ Hồn.
“Chúng ta tra được Tiểu Chiêu cô nương có một vị hôn phu.” Dạ Mị đáp.
“Vị hôn phu?”
Lãnh Loan Loan, Hiên Viên Dạ đều nhịn không được nhíu mày, nhìn quét qua Vạn Oánh Chiêu.
“Vị hôn phu?” Vạn Oánh Chiêu cũng lắp bắp kinh hãi, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc. Đôi mắt trong suốt nhìn họ, “Các huynh có thể tra nhầm hay không?” Nàng không vị hôn phu, ở đâu lại nhảy ra vậy?
Mọi người thấy nàng cũng kinh ngạc vạn phần, nghĩ rằng hẳn nàng cũng là lần đầu nghe tới.
“Không sai.” Dạ Thần nhìn nàng, giải thích. “Chúng ta tra ra đúng rằng cô có một vị hôn phu, là từ cha mẹ cô ước định cùng một phu nhân họ Tăng, cũng chính là cái gọi là hôn ước định sẵn. Nghe nói sau này phu nhân đó rời đi, cha mẹ của cô không thể liên hệ lại với người nọ. Cho nên mới không nói cho cô.” Nhưng hôn ước này thật sự tồn tại.
Hôn ước định sẵn?
Vạn Oánh Chiêu nghĩ ngợi, hình như có chuyện như vậy thật. Hình như khi nàng nhỏ xíu, từng nghe cha mẹ đề cập qua. Nhưng nếu không biết hành tung đối phương, có phải hôn ước không được thành lập hay không? Hoặc giả dụ là cái chết của cha mẹ có liên quan đến hôn ước này? Mặt cười trắng bệch, ngẩng đầu giật mình nhìn Dạ Thần:
“Lâu chủ, chẳng lẽ Vạn Gia Trang ta bị diệt môn có liên quan đến hôn ước này?”
“Liên quan hay không, hiện tại chưa thể xác định.” Dạ Thần lắc đầu.
“Tiểu Chiêu cô nương, cha mẹ cô có để lại vật gì đặc biệt cho cô không?” Dạ Hồn đột nhiên hỏi.
Tiểu Chiêu sửng sốt, dường như nhớ tới cái gì, bèn lấy xuống một chiếc ngọc bội cột bằng dây thừng hồng, nói:
“Ngọc bội này là cha mẹ ta để lại cho ta, mặt trên có khắc một chữ Ngọc.” Nàng cũng từng hỏi qua cha mẹ, nhưng bọn họ cũng không có cấp cho nàng một câu trả lời thuyết phục.
“Có lẽ đây là tín vật cha mẹ cô trao đổi với đối phương, cũng là tín vật để cô và vị hôn phu nhận nhau.” Lãnh Loan Loan nói.
Tín vật?
Vạn Oánh Chiêu nhìn ngọc bội trên tay, sững sờ. Đây là thật sự?