Có Đông Phương Triết hỗ trợ,hy vọng may mắn trong chuyện tìm kiếm cậu của hắn nhiều thêm một phần.Sau khi Đông Phương Triết nói ra rõ ràng thói quen của cậu hắn cho LãnhLoan Loan, hiện trường chìm vào trong yên tĩnh.
Gió thổi, vài sợi tóc phất phơ.
Nam nhân trong miệng Đông Phương Triết rõ ràng là một người lương thiện tâm địa Bồ Tát, nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ông ta với hung thủ tànnhẫn diệt Vạn Gia Trang có liên quan đến nhau?
Nhưng thật là như vậy sao?
Lãnh Loan Loan tay chống cằm, mái tóc hơi bay là là, trong mắt lóe ra hàoquang rạng rỡ. Môi anh đào hồng hồng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười tà tà. Trên đời này thực sự có người hoàn mỹ như vậy sao? Nàng không tin.Trong mắt nàng, chỉ cần là người thì sẽ có thất tình lục dục, chỉ cần có ràng buộc thì sẽ không thể có ai gọi là vô tư chân chính. Cái người gọi là lương thiện hoặc là một thằng ngốc, hoặc là che dấu nội tâm thâmtrầm. Xem ra, bây giờ phải tìm ra hắn cấp tốc.
“Thần.”Nàng gọi Dạ Thần.
Dạ Thần đứng dậy, y mặc cẩm bào trắng, trên áo dùng tơ bạc thêu hoa văn.Trên thắt lưng được khảm một viên bảo thạch màu lam. Khuôn mặt tuấn mỹphiêu dật lạnh nhạt, chỉ có cặp mắt tím sâu thẳm lộ ra tâm tình của y.
“Người đến Mê Thành rồi sao?” Lãnh Loan Loan dựa vào Hiên Viên Dạ, hỏi.
Bàn tay đang vuốt ve mái tóc nàng dừng một chút, mọi người trong miệng Loan Loan là ai? Mày kiếm nhếch lên, càng ngày càng hiếu kì trước thế lựccủa tiểu tử này. Chẳng lẽ ngoại trừ Loan Nguyệt Lâu, Loan Loan còn cóthế lực gì mà hắn không biết sao?
Vạn Oánh Chiêu, Đông PhươngTriết cũng hai mặt nhìn nhau, không biết Lãnh Loan Loan muốn liên lạcvới ai? Bên cạnh, Dạ Mị, Dạ Hồn hai tay khoanh trước ngực, thờ ơ, dườngnhư vô cùng hiểu rõ.
“Đều đã đến, chờ chủ tử sai khiến.”
Dạ Thần cúi đầu, đáp. “Tốt lắm.” Lãnh Loan Loan gật đầu, “Bảo họ mau chóng tới gặp ta.” Cũng đến lúc nên dùng đến bọn họ.
“Thuộc hạ đã hiểu.”
Dạ Thần gật đầu, đi tới cửa. Cánh tay giơ lên, một cột ánh sáng màu lambắn lên trời. Chíu một tiếng, nở bung ở trên không, như vô số đóa hoamàu lam bay phất phới, vô cùng xinh đẹp.
Hiện tại chẳng nhữngĐông Phương Triết, Vạn Oánh Chiêu tò mò, ngay cả Hiên Viên Dạ cũng nhịnkhông được tới gần bên tai Lãnh Loan Loan, thì thầm: “Loan Loan, đây làcái gì?” Chưa từng thấy nó, thật đặc biệt.
“Pháo hoa.” Lãnh LoanLoan trả lời. Chẳng những là pháo hoa mà sau khi nó lên đến bầu trời sẽtạo nên cảnh tượng tuyệt đẹp mà còn có thể theo gió phát ra một mùi đặctrưng trong nháy mắt.
“Thơm quá.”
Vạn Oánh Chiêu ngửingửi, đột nhiên cảm thấy có một mùi hương kỳ lạ mùi tràn ngập. Ngay cảvạn vật bên người cũng có mùi thơm mê người, rất thần kỳ.
“Quả nhiên rất thơm, một mùi thơm kì lạ khác hương liệu.”
Hiên Viên Dạ ngửi thấy, tán thưởng. Tuy rằng không biết pháo hoa rốt cụcđược chế như thế nào, nhưng đúng là thứ tốt. Đôi mắt thâm thúy nhìn vẻmặt thản nhiên của Lãnh Loan Loan, càng vừa hiếu kì vừa bội phục. Rốtcục trong cái đầu nhỏ này còn có bao nhiêu chuyện thần kỳ?
“Chủ tử, người đã đến.”
Một lát sau, Dạ Thần xoay người đi đến, báo lại với Lãnh Loan Loan, có ánh sáng như ánh sáng trong đôi mắt tím ấy.
Ai tới?
Vạn Oánh Chiêu, Đông Phương Triết đều nhịn không được dò xét, ngoài phòngrõ ràng yên tĩnh, không phát hiện có ai đến? Sao Dạ Thần lại nói cóngười đến, hơn nữa còn giống như là một đám người.
“Cho vào đi.” Lãnh Loan Loan ngồi ngay ngắn, phất tay.
“Rõ.” Dạ Thần gật đầu, vỗ tay ba cái.
“Tham kiến chủ tử.”
Trong chớp mắt, âm thanh vấn an vang dội liên tiếp. Ước chừng mười hắc y namtử xuất hiện ở trong phòng, người người trên mặt đều đeo mặt nạ trắng,chỉ lộ mắt và miệng.
Vạn Oánh Chiêu, Đông Phương Triết hoảng sợ,những người này quá lợi hại.Vô thanh vô tức xuất hiện, có thể thấy côngphu của bọn họ rất cao.
Hiên Viên Dạ nhìn hơn mười hắc y nhân,trong mắt hiện lên một ánh sáng. Những người này có thân thủ như thế,nếu phục vụ triều đình, Thiên Diệu tất là như hổ thêm cánh. Ngón tay hắn gõ nhẹ trên tay ghế, hắn đang nghĩ có nên để tiểu tử kia cũng giúptriều đình bồi dưỡng một đội quân tài ba hay không.
“Được, đứng lên đi.” Lãnh Loan Loan liếc mắt một cái, thờ ơ mở miệng.
“Tạ chủ tử.” Hắc y nhân cùng nhau đứng dậy, hành động tuyệt đối là được huấn luyện kĩ càng.
“Không biết chủ tử gọi chúng thuộc hạ đến, có gì sai khiến?” Một người giữatrong mười hắc y nhân đứng dậy, hắn có thân thể to lớn, tóc đen như mực, dùng dây cột tóc cao. Đôi mắt lộ ra bên ngoài mặt nạ bình tĩnh mà lạnhnhạt, có khí thế lãnh đạo.
“Có một việc, cần đội Ảnh vệ các ngươi đi làm.” Lãnh Loan Loan nghịch tóc, nhìn hắn.
Hóa ra những người này là ảnh vệ của Lãnh Loan Loan, Vạn Oánh Chiêu, Đông Phương Triết, Hiên Viên Dạ cuối cùng đã hiểu.
Đông Phương Triết nhìn Lãnh Loan Loan, nữ tử tuyệt mỹ rốt cục có bao nhiêumặt, rốt cục có bao nhiêu thần kỳ? Nàng có khí thế phi thường, thủ hạcũng là nhân vật phi thường. Thật là không thể không làm người ta tò mò. Nàng giống như một quyển sách thần bí, làm người ta rất muốn lật xemđến trang cuối cùng.
“Xin chủ tử ra lệnh.” Hắc y nhân khom người.
“Ta muốn các ngươi, trong năm ngày này tìm hiểu tất cả tin tức có liên quan đến nam nhân này.” Lãnh Loan Loan ném ra bức họa cậu của Đông PhươngTriết, trang giấy theo gió bay bay.
Hắc y nhân bóng dáng chợt lóe, mọi người nhìn lần nữa, trên tay hắn đã cầm bức họa, đứng trên mặt đất.
Công phu thật tuyệt!
Vạn Oánh Chiêu nhịn không được khen, có nhóm người này tìm kiếm, có lẽ rất nhanh có thể tìm ra cậu của Đông Phương Triết.
“Rõ, thuộc hạ lĩnh mệnh.” Hắc y nhân đáp.
“Được rồi. Tốt lắm, các ngươi trước đi xuống đi.” Lãnh Loan Loan phất tay.
“Thuộc hạ xin cáo lui.”
Mười hắc y nhân biến mất trước mặt mọi người.
“Các ngươi cũng đi xuống đi.” Hiên Viên Dạ phất tay với mọi người nói.
Dạ Thần nhìn Lãnh Loan Loan, theo mọi người rời đi.
“Chàng muốn hỏi cái gì?” Lãnh Loan Loan nhìn Hiên Viên Dạ, dựa người vào tayghế. Nhìn vẻ mặt nam nhân này là biết hắn chắc chắn vấn đề đầy mình muốn hỏi.
“Họ là ảnh vệ của nàng?” Hiên Viên Dạ hỏi.
“Ừm.” Lãnh Loan Loan gật đầu, “Năm năm trước ta đã bắt đầu huấn luyện họ.”
“Bọn họ ngoại trừ thân thủ bất phàm, còn có thể làm gì?” Hiên Viên Dạ vuốt cằm, đôi mắt sâu thẳm.
“Điều tra, truy tìm, bày trận, binh pháp, cũng có thể chế độc giải độc.”
Ánh mắt Hiên Viên Dạ sáng lên, những thứ đó không phải rất hợp để hành quân đánh giặc sao?
“Tiểu tử, sau này cho ta mượn dùng được không?”
Lãnh Loan Loan nhìn hắn một cái, hóa ra là đang tính toán cái này.
“Được.”