Ngọn đèn đã tắt, cung điện lâm vào mảnh hắc ám.
Gió đêm nhè nhẹ, hắc bào nhẹ nhàng lay động, tựa như một bàn tay đang đàn một khúc than. Mặt nạ màu vàng sáng tỏ dưới ánh trăng, lóe ra hào quang, cặp mắt tím thâm thúy kia xẹt qua một đạo ánh sáng, rồi sau đó lại chìm trong bóng tối nó vốn có.
Ngừng bước, trong lòng nặng nề. Nàng không chỉ là chủ tử của một mình y? Có lẽ đã sớm đã không phải, y lại tự lừa mình dối người, cho rằng làm cái bóng của nàng thì sẽ có thể vĩnh viễn bảo vệ nàng. Nhưng y đã quên, nàng đã thành thân, có vị hôn phu của mình, vị hôn phu của nàng thậm chí còn là Thiên tử cao cao tại thượng, mà mình ngay cả làm một cái bóng của nàng cũng phải lựa chọn thời gian…
Thật sâu nhìn vào gian phòng kia, trở lại. Bóng người màu đen giống như khi đột nhiên xuất hiện, biến mất trong bóng đêm.
Ngoài cung, đường cái.
Một tửu quán đặt tại ngã tư đường trong ngõ nhỏ, bên ngoài tửu quán lộ hai ngọn đèn lồng. Ánh đèn mông lung chiếu sáng, thấy hai chữ đen viết rõ trên mặt đèn: Diêu Ký.
Tửu quán không lớn, ít bụi bặm. Bàn bốn cạnh, ghế dài, trên bàn đặt ấm trà màu đen, xếp quanh có vài cái chén.
Ở phía quầy, chưởng quầy béo mập gảy gảy ngón tay thô béo ở bàn tính, ông ta đang tính nhập hôm nay. Một tiểu nhị vắt khăn trên cổ đứng ở một bên, ngáp ngủ.
“Tiểu nhị, mang rượu đến.”
Một nam tử đi vào cửa, quần áo cẩm bào màu lam, thân hình cao, khuôn mặt tuấn tú không có vẻ mặt gì, vừa tiến vào đã ngồi vào bàn bên cạnh.
Chưởng quầy thấy khách dáng vẻ lớn, dùng bàn tay lớn vỗ đầu tiểu nhị, kéo tiểu nhị đang ngồi chơi cờ với Chu công lại, trừng mắt khiến gã tỉnh táo hẳn.
“Còn không mau đi lấy rượu cho khách quan.” Chưởng quầy tức giận nói.
Tiểu nhị chạy nhanh đi lau mặt, đi đến chỗ lam bào nam tử.
“Khách quan, xin hỏi ngài cần gì?” Sắp đóng cửa rồi mà còn tới nữa, thật sự là đáng ghét. Bên ngoài tiểu nhị cười êm thấm, trong lòng lại nói thầm.
“Mang vài bầu rượu lên.”Nam tử lạnh lùng nói, hắn cần rượu để đuổi những thứ không thoải mái trong lòng đi.
“Khách quan muốn rượu gì? Nữ Nhi Hồng, Trúc Vị Thanh, hay là Mai Tửu?”
“Ta muốn rượu nặng nhất.” Tốt nhất có thể lập tức uống rượu, như vậy có thể quên đi phiền não.
“Dạ, tiểu nhân mang lên cho khách quan.” Tiểu nhị thấy khách quan này đầy bụng tâm tư, lại là một người mượn rượu tiêu sầu đây.
Nam tử phất tay, lại lâm vào một mảnh trầm tĩnh.
“Khách quan, rượu tới rồi!” Một lát, tiểu nhị dùng khay bưng một bầu rượu đến.
“Khách quan, uống thong thả.” Tiểu nhị đặt rượu xuống, rời đi.
Sở Ngự Hằng mở bầu rượu ra, ngửa đầu uống một ngụm lớn. Vị rượu cay đắng đổ vào dạ dày, cảm giác nóng bừng tràn ra. Hắn thiếu chút nữa bị sặc, ho khan vài tiếng. Chút ít rượu tràn ra, làm ướt vạt áo hắn.
Chưởng quầy và tiểu nhị nhìn hắn uống mạnh như vậy, đều nhịn không được lắc lắc đầu.
Sở Ngự Hằng ngừng ho khan, dùng tay thô lỗ lau miệng, lại uống tiếp hai ngụm lớn nữa. Rượu ban đầu cay đắng rất khó chịu, dạ dày hắn như sắp bốc cháy, hắn vẫn không ngừng uống như cũ, nhưng vì sao rượu vào, lại không giải được ưu sầu, ngược lại lòng thêm đau vậy?
Một mình, hắn lẳng lặng nốc rượu. Bên tai, tiếng bàn tính của chưởng quầy vang lên, rõ ràng. Nhưng không thể xua đi những lời nói vang lên trong đầu hắn…
Loan Loan nói nàng không yêu mình, còn chúc mình sớm ngày tìm được chân ái, thậm chí trước mặt mình thẳng thắn bày tỏ tình yêu với Hiên Viên Dạ. Lòng này, rất đau, nàng sốt ruột muốn mình cách xa như vậy sao? Hay nàng căn bản rất ghét mình?
Hai mươi năm qua, chưa bao giờ đau lòng như hiện tại. Tất cả kiêu ngạo trước mặt nàng cũng không giá trị nhắc tới, thậm chí bị cự tuyệt vô tình. Biết rằng nàng không yêu ta, biết rằng không có cơ hội, vì sao vẫn cảm thấy không cam lòng, không muốn buông tay như cũ?
“Tiểu nhị, mang thêm một bầu rượu.” “Rầm”, hắn đặt bầu rượu hết nhẵn lên bàn, la hét gọi tiểu nhị.
“Dạ, lập tức có ngay.” Tiểu nhị vội vàng chạy vào hầm rượu, lấy một bầu đặt trước mặt hắn.
Sở Ngự Hằng lại uống ừng ực, uống quá nhanh khiến hắn ho khan, còn không ngừng chảy ra nước mắt. Hành động như vậy hoàn toàn muốn tự ngược mình.
Chưởng quầy cùng tiểu nhị hai mặt nhìn nhau, có chút lo lắng, lát nữa khách quan này say rượu, có thể hóa điên hay không?
Nghe thấy cửa “kẹt” một tiếng, lại thêm một vị khách.
Người tới mặc áo bào trắng, y bào tung bay. Trên gương mặt khuôn mặt thanh dật tuấn mỹ không có biểu tình gì, thản nhiên tiêu sái ngồi một bên.
“Khách quan, ngài cần gì?” Tiểu nhị cẩn thận nghênh đón, cười hỏi. Trong lòng lại thầm than, hôm nay là có chuyện gì xảy ra vậy? Sao mà gã toàn thấy những công tử đẹp đẽ quý giá nhưng tâm trạng chán nản thế?
“Một bầu rượu.”Nam tử ma mặc áo bào trắng này là Thiên vương, hắn vốn đã nên về phủ, nhưng tới trước cửa phủ lại đi vòng vo một hồi. Trong lòng rối bời, đột nhiên không muốn trở lại tòa nhà im lặng tịch mịch kia. Dọc theo ngã tư đường, bất tri bất giác bước vào một tửu điếm thoang thoảng hương rượu trong ngõ nhỏ này.
“Dạ, lập tức sẽ có liền.” Tiểu nhị chạy đi, chốc lát sau liền bưng rượu tới. “Khách quan, rượu của ngài đầy, mời uống thong thả.” Quả nhiên lại là một người mượn rượu tiêu sầu.
Hiên Viên Thiên cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng cầm rượu mà uống. Ánh mắt chạm vào Sở Ngự Hằng đối diện, liền sửng sốt. Xem ra người muốn tự chuốc say mình đêm nay không chỉ có hắn.
Sở Ngự Hằng cũng thấy Hiên Viên Thiên, ảo não trong lòng, nghĩ rằng không bằng cùng hắn uống làm bạn. Vì thế liền cầm bầu rượu đi qua:
“Huynh đài, không ngại cho ta ngồi xuống chứ.”
Hiên Viên Thiên gật đầu, ý bảo hắn ngồi xuống.
Sở Ngự Hằng ngồi xuống, một người tu rượu, một người yên lặng uống rượu. Ai cũng không nói một câu, không khí rất bình tĩnh, lại lộ ra vẻ cổ quái.
Tiếng mở cửa lại vang lên, lại thêm một người một mình tiến vào. Hắn đeo một chiếc mặt nạ màu vàng, lộ ra đôi mắt tím thâm thúy.
Chưởng quầy, tiểu nhị bị hắn nhìn, đều có chút run run. Người này thật lạnh lùng, có phải là sát thủ hay không?
“Tiểu nhị, mang rượu lên.” Dạ Thần nhìn lướt qua bàn của Sở Ngự Hằng, đoạn lạnh lùng nói với tiểu nhị.
“Có ngay.” Tiểu nhị ngay chóng mang rượu lên, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Huynh đài.” Sở Ngự Hằng xoay người nhìn Dạ Thần, “Khó có dịp chúng ta gặp nhau, không bằng cùng nhau ngồi đi.”
Dạ Thần nghĩ nghĩ, rồi đi qua.
Ba người làm thành hình tam giác, đánh giá lẫn nhau một lúc, liền tự yên lặng uống rượu.
“Các ngươi nói xem, nữ nhân sao mà khó như vậy? Người yêu nàng thì nàng không cần, lại muốn cùng một đống nữ nhân khác tranh một nam nhân?” Tuy rằng Hiên Viên Dạ nói sẽ vì Loan Loan mà giải trừ hậu cung, nhưng nói giải là giải được sao? Hậu cung ba ngàn là quy củ của Hoàng gia từ xưa tới nay, há có thể tùy tiện phá bỏ? Sở Ngự Hằng lại dốc một ngụm rượu, cảm giác nóng bỏng, trong lòng ngược lại lại thoải mái đi không ít.
Hiên Viên Thiên nhớ tới nữ oa lãnh lệ làm hắn đau lòng kia, con mắt thâm thúy ảm đạm, hắn không nói gì, chỉ yên lặng uống rượu.
“Muốn bên nàng, bảo vệ nàng, tưởng rằng lúc nào cũng có thể nhìn nàng, một lòng giúp nàng tiêu tan phiền não, đó là yêu sao?” Dạ Thần cũng vừa uống rượu vừa nói ra nghi hoặc trong lòng, y vốn cho rằng nàng sẽ mãi là chủ tử, nhưng vì sao hiện tại mình lại có nhiều suy nghĩ với nàng như vậy?
“Vô nghĩa.” Sở Ngự Hằng uống rượu nói lớn, “Lúc trước ta cũng giống huynh, mơ mơ màng màng. Nhưng sau này hiểu được, thì lại chậm mất rồi, nàng đã lập gia đình.” Đó chính là nỗi đau sâu nhất.
“Đúng, chậm mất rồi.” Đôi mắt tím tối sầm lại, sao hắn không biết chứ.
“Nào nào nào, uống rượu thôi. Không nói mấy chuyện phiền lòng này nữa.” Cảm thấy ba người đều là đồng bệnh tương liên, Sở Ngự Hằng cầm lấy bầu rượu giơ lên. Ba người chạm cốc, dốc ngược vào cổ họng.
Đêm đã muộn, ba người dần dần có men say. Mơ mơ màng màng la hét mê sảng, nhưng mà, ba người lại không biết người đã khiến ba người họ phải mượn rượu tiêu sầu vốn là cùng một người.
Cơn gió đêm thổi tới, ba người vốn được cho là tình địch nay lại cùng nhau uống rượu đến say mèm trong đêm trăng.
Chuyện này, có lẽ cũng là vận mệnh!