Một con bồ câu đưa thư lông trắng như tuyết đậu trên cửa sổ của nhã gian.
Mọi người sửng sốt, bồ câu này không phải là bồ câu đưa tin của chủ tử và Hoàng thượng sao?
Dạ Thần xoay người, vươn tay. Bồ câu tự động nhảy vào lòng bàn tay, hiển nhiên đối hắn rất quen thuộc .
Gió nhẹ nhàng thổi, tóc đen tung bay, ánh mặt trời nhỏ vụn rơi trên lòngbàn tay hắn, bồ câu tuyết trắng giống như bị một tầng kim sa mỏng manhche phủ, lông chim trắng lấp lánh ánh vàng. Trên đùi bên phải có cột một cuộn giấy nhỏ, rất bắt mắt.
Dạ Thần lấy giấy viết thư trên đùi bồ câu đưa cho Lãnh Loan Loan, đứng qua một bên.
Lãnh Loan Loan nhíu mi mở ra, vừa đọc thư, khuôn mặt của nàng vốn luôn lạnhlùng nay lại hiện vẻ kinh ngạc. Đôi mắt hắc bạch phân minh nhiễm đậm bithương, tay vo nhẹ giấy viết thư lạ, ngẩng đầu ra sau nhìn Dạ Thần, nói:
“Ta muốn hồi Diệu thành.”
Đám người Dạ Thần thấy sắc mặt nàng bỗng nhiên đại biến, đã hiểu được chắclà có gì đó không tốt phát sinh. Hiện tại lại thấy nàng thay đổi ý địnhđi Mê La quốc mà muốn trở lại Diệu thành, càng thêm khẳng định chắc chắn đã có việc nghiêm trọng xảy ra.
Mấy người hai mặt nhìn nhau,thần sắc lo lắng hiện qua đáy mắt. Bọn họ đã làm tùy tùng bên người chủtử một thời gian không ngắn nhưng cũng chưa bao giờ thấy chủ tử biểu cảm khác thường như bây giờ. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“Được.” Dạ Thần thản nhiên lên tiếng, giọng điệu, ánh mắt lại kiên quyết. Mặc kệ đã xảy ra sự tình gì, hắn đều sẽ đi theo nàng.
“Cái gì?” Minh Thuần Phi từ khi nhìn thấy bồ câu đưa tin lông trắng nhưtuyết, đang ngây ngốc nhìn chăm chú đột nhiên giật mình, ngây người,Lãnh Loan Loan và Dạ Thần không phải đã đpá ứng nàng về Mê La quốc sao?
“Không phải là đã đồng ý đến Mê La thành cùng ta sao? Tại sao lại đổi ý? Saolại như vậy được chứ?” Làm sao bây giờ? Thần ca ca lại không đi, chẳnglẽ hắn thật sự không định gặp cô cô sao? Nhưng tâm bệnh của cô cô cònchờ hắn về giải trừ mà?
Ánh mặt trời hé theo khe cửa rơi vào phòng, ấm áp.
Minh Thuần Phi xoa xoa tay, khẽ cắn răng. Nhìn Dạ Thần, chỉ thấy hắn một câu cũng không nói, chỉ nhìn chăm chú vào Lãnh Loan Loan. Nắng vàng óngánh, quần la lửa đỏ bị một lớp kim tuyến bao phủ, nàng đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào giấy viết thư, trong đôi mắt vốn ngạo nghễ kia có thểnhìn ra bao nhiêu ưu thương.
Nhưng mà hiện tại trong đầu MinhThuần Phi không ngừng lặp lại lời nói của bọn họ, quyết không đi Mê Laquốc, đồng nghĩa với việc bệnh tình của cô cô sẽ ngày càng đi xuống.Nàng không thể, cũng nhìn không thấu biểu tình bất thường của Lãnh LoanLoan, chỉ nghĩ mình phải làm sao để thuyết phục bọn họ đổi ý, vẫn theonàng đi Mê La quốc.
Nhìn Dạ Thần, tầm mắt hắn nãy giờ cũng đềukhông rời khỏi Lãnh Loan Loan. Đầu óc mơ hồ đột nhiên tỉnh táo lại, mấuchốt là ở nữ tử áo đỏ này. Chỉ có nàng đi, Thần ca ca mới đồng ý đi MêLa quốc. Mặc dù có chút không cam lòng vì Thần ca ca cư nhiên lại đemthân nhân thất lạc nhiều năm xếp sau một nữ tử, nhưng hiện tại quantrọng là phải thuyết phục nàng.
“Vị tỷ tỷ này, ta van cầu tỷ cùng Phi nhi đi Mê La đi. Chỉ có tỷ đi, Thần ca ca mới có thể đi. Mà thần ca ca đi, cô cô mới có hy vọng khỏi bệnh.” Đôi mắt đỏ chớp chớp, có chútđiềm đạm đáng yêu nhìn Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú Minh Thuần Phi.
“Không đi.”
Hiện tại tâm tình của nàng thật không tốt, người thức thời sẽ không muốn tới phiền nàng. May mắn người trước mắt này chỉ là một cô bé, lại có diệnmạo giống nàng, nếu không nàng cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Hoàng hậucô cô của Minh Thuần Phi cần Dạ Thần, nhưng hiện tại ở Diệu thành cũngcó người cần nàng. Có khi người đó đã không còn thở nữa, nhưng nàng tintưởng linh hồn người đó vẫn muốn thấy mình, vẫn chờ đợi mình…
“Vì cái gì?” Minh Thuần Phi sửng sốt, sau đó nhìn Lãnh Loan Loan. Vì sao nữ tử này cũng tuyệt tình như vậy? Nàng đã nói là bệnh tình của Hoàng hậucô cô không còn đợi lâu được, hơn nữa nàng ta không hy vọng Thần ca casớm đoàn tụ cùng thân nhân sao?
“Ngươi không phải đã đáp ứng tasẽ đi sao? Vì sao lại đổi ý? Làm người không thể nói không giữ lời .”Quá đnág rồi, đôi mắt đỏ như máu trừng Lãnh Loan Loan. Nếu không phảiThần ca ca vì lời bằng lòng của nàng nên mới đi, mình làm sao lại phảicầu nữ tử lạnh lùng, khó gần này.
“Ngươi thật là phiền, ta nóikhông đi thì sẽ không đi.” Lãnh Loan Loan đứng lên, vóc dáng so với Minh Thuần Phi cao hơn nửa cái đầu, nhìn xuống nàng, lạnh lùng nói. Quần lalửa đỏ kiều diễm, mang theo lãnh ngạo che giấu đáy mắt bi thương. Ngoáiđầu, tóc đen tung bay, nói với Dạ Thần:
“Chúng ta phải trở về ngay.”
“Vâng.” Dạ Thần, bốn thiếu niên, Dạ Mị, Dạ Hồn gật đầu.
Bọn họ mặc dù đều tò mò không biết giấy viết thư kia viết cái gì mà lạikhiến chủ tử quan tâm như vậy. Nhưng bọn hắn cũng hiểu được bổn phận của mình, nếu chủ tử muốn nói thì sẽ nói, còn không thì nhiều chuyện cũngkhông phải ý hay.
“Các ngươi thật sự phải đi?”
Minh ThuầnPhi giang tay ngăn mấy người lại, đôi mắt đỏ như máu tỏ vẻ kinh hoảngcùng lo lắng. Bọn họ cư nhiên nói đi là đi, không đi Mê La quốc vớinàng?
“Thần ca ca, huynh sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ huynh tuyệt không nhớ nhung gì người nhà của mình sao?”
Quay đầu nhìn phía Dạ Thần, thật không chấp nhận nổi một Dạ Thần như vậy.Trong tâm trí nàng hơn mười mấy năm, Thần ca ca hẳn là một người ôn nhu, trầm ổn, là một nam tử vĩ đại mà không phải là người lãnh khốc vô tìnhtrước mắt. Nếu cô cô biết nàng đã tìm được hắn, nhưng hắn một mực khôngchịu đi gặp nàng, không biết sẽ có bao nhiêu thương tâm. Không được,nàng không thể để hắn đi. Nghĩ như vậy, Minh Thuần Phi kiên quyết khôngchịu rời đi.
“Tránh ra…” Lãnh Loan Loan lạnh lùng nói, nàng không muốn động thủ với nàng ta.
“Trừ phi các ngươi theo ta đi Mê La quốc.” Minh Thuần Phi kiên định nói,“Nếu không ta sẽ không đi.” Đôi mắt đỏ không sợ chết nhìn Lãnh Loan Loan,quyết không nhượng bộ.
Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc nàng mộtcái, đột nhiên ngón tay như tia chớp điểm trụ huyệt đạo của nàng. Khôngđể ý ánh mắt không thể tin được của Minh Thuần Phi, quay đầu nói với DạHồn, Dạ Mị: “Mang nàng theo.”
“Vâng, chủ tử.” Dạ Mị, Dạ Hồn một trái một phải đỡ lấy Minh Thuần Phi.
Thân ảnh lửa đỏ đi về phía trước, cách mọi người vài bước chân. Thân ảnhxinh đẹp kinh diễm kia lộ ra vài phần bi thương, chỉ nghe nàng thảnnhiên nói:
“Nhũ mẫu đi rồi.”