Mục lục
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hóa ra là các ngươi.”

Ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Triết tràn ngập thù hận, mấy người này là cao thủ số một số hai của Đông Phương Bảo. Hắn tự hỏi Đông Phương Bảo trước kia chưa từng bạc đãi họ, không ngờ họ chẳng những đi theo Chu Nghiêm Chính cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng phản bội Đông Phương Bảo, còn đuổi giết hắn, lúc trước đó vì họ tỏ ra đau khổ, hắn mới có thể ngã xuống vách núi đen.

“Ngươi quen chúng?”

Lãnh Loan Loan nhíu mày, Hiên Viên Dạ cũng lạnh lùng nhìn chăm chú vào Đông Phương Triết. Sớm biết rằng sẽ có chuyện đêm nay, hắn sẽ không đồng ý cho gã ở lại.

Vạn Oánh Chiêu cũng cắn môi, nàng vừa mới còn xin chủ tử giúp Đông Phương Triết báo thù, nhưng hiện tại kẻ đến ám sát chủ tử lại có liên quan đến hắn, nói không chừng chủ tử sẽ mệt mỏi. Nếu chủ tử báo thù giúp hắn mà gặp phải phiền toái lớn hơn, nàng sẽ gánh không khỏi trách nhiệm.

Chẳng những nàng, Dạ Thần, Dạ Hồn, Dạ Mị, Ảnh đều lạnh lùng nhìn chăm chú vào Đông Phương Triết. Hiển nhiên cũng có bất mãn với hắn, chỉ cần những gì nguy hiểm đến chủ tử, ai cũng không tha.

Đông Phương Triết bị ánh mắt lạnh lùng của mọi người nhìn đến áy náy, ngoái đầu nhìn bốn người quỳ đè xuống nền đất. Thu đi xúc cảm, ánh mắt lợi hại, lạnh lùng truy vấn: “Nói, vì sao các ngươi lại tới đây?” Chẳng lẽ thật sự là vì mình?

“Ta, chúng ta…”

Bốn người ấp a ấp úng, lúc trước phản bội Đông Phương Triết dù không đối xử tệ với họ cũng bởi vì bị Chu Nghiêm Chính chiêu dụ, mới nhất thời bị ma quỷ ám ảnh. Hiện tại thấy Đông Phương Triết ở trước mắt, trong lòng có bao nhiêu áy náy cùng sợ hãi. Nhưng đã tới nước này, họ không thể lên trở lại được, đành phải sai vẫn tiếp tục sai.

“Có phải Chu Nghiêm Chính cho các ngươi đến đuổi giết ta hay không?”

Đông Phương Triết lạnh lùng hỏi, hắn đứng nơi đó, trong bóng tối lạnh lùng, lộ ra vẻ cô tịch. Việc Chu Nghiêm Chính phản bội vẫn luôn đâm vào lòng hắn. Dù sao lão từng là trưởng bối mình tin tưởng, tôn kính nhất, muốn lập tức gạt bỏ trí nhớ rất khó khăn. Nắm tay siết chặt, mu bàn tay ứa ra gân xanh, hắn không thể tin được nếu thật sự bọn họ đến đuổi giết mình, hắn có thể lập tức quay về Đông Phương Bảo tìm Chu Nghiêm Chính chấm dứt mọi ân oán hay không.

Hắc y nhân nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào. Cuối cùng một nam tử có khuôn mặt gầy, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Triết:

“Không phải, căn bản chúng ta không biết thiếu chủ còn sống”. Ngày đó, hắn ngã xuống vách núi đen rất sâu, bọn họ đều nghĩ hắn đã không giữ nổi mạng.

Đông Phương Triết mím môi, đáng tiếc rằng hắn chưa chết, có phải như vậy làm họ thất bại, sợ hãi hay không?

“Vậy các ngươi quả thật là đến vì ta.” Lãnh Loan Loan đứng lên, bạch y phập phồng theo cơn gió đêm ùa vào từ ngoài cửa sổ, làm mái tóc ngang đến thắt lưng của nàng tung bay, tựa như tiên nữ đến từ thiên cung.

Bốn người bị mê hoặc trong nháy mắt, nhưng vừa thấy sự lãnh liệt trong đôi mắt nàng thì đều rùng mình, không dám lên tiếng nữa.

“Nói, vì sao lại tới đây?”

Đông Phương Triết thấy chuyện này liên lụy đến ân nhân cứu mạng của mình, đôi mắt giận trừng, đặt ân oán cá nhân của mình sang một bên.

“Thiếu chủ, người hãy hiểu cho. Chúng ta sẽ không nói.” Không nói có lẽ khó thoát khỏi ăn đòn, nhưng chỉ sợ nói rồi sẽ chết thảm hại hơn.

“Các ngươi…!”

Đông Phương Triết oán hận trừng mắt, còn dám bao che đầu sỏ sao? Chẳng lẽ lại là Chu Nghiêm Chính? Nhưng lão có ân oán gì với Lãnh Loan Loan?

“Không nói?” Lãnh Loan Loan nhếch môi, cười tà. “Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, nói hay không?” Hai tay nắm ngón tay mình, không chút để ý, đã có cảm giác làm người ta sợ hãi.

Bốn Hắc y nhân run lên, lại cắn răng cứng rắn: “Không nói.”

“Tốt.” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt dần dần dày lên. “Có khí phách đấy, nhưng ta muốn xem rốt cục các người có xương cốt cứng rắn đến đâu?”

“Dạ Hồn, Dạ Mị, Ảnh.” Quay đầu nhìn ba người Dạ Hồn.

“Có thuộc hạ.”

Ba người đứng dậy, họ đều mặc hắc bào, chắp tay, phát ra ánh sáng lạnh lùng nơi đáy mắt.

“Giao chúng cho các ngươi đấy.”

Lãnh Loan Loan ngồi trở lại bên người Hiên Viên Dạ, gật đầu với bốn Hắc y nhân.

Bốn Hắc y nhân cả kinh, có lẽ nữ tử này đẹp như thiên tiên, nhưng họ lại nhìn thấy tính chất đặc biệt của ác ma từ nàng, tuyệt đối không phải người có thiện tâm.

“Dạ.”

Trăm miệng một lời, ba người bước lên kéo bốn Hắc y nhân ra ngoài.

“Chủ tử, người muốn xử lí như thế nào?”

Vạn Oánh Chiêu tò mò, nhưng nàng tuyệt đối không đồng tình với bốn tên kia, nếu chủ tử không giao cho nhóm Dạ Hồn, nàng cũng sẽ giáo huấn chúng, dám đến ám sát chủ tử, quả thực là tự tìm đường chết.

“Nên hỏi Dạ Hồn sẽ xử chúng như thế nào mới đúng?”

Lãnh Loan Loan thờ ơ nhìn Vạn Oánh Chiêu. Dù không biết thế nào, nhưng nàng tin nhất định là chúng sẽ ngoan ngoãn nói ra đáp án.

“Có lẽ là chút đòn hiểm.” Vạn Oánh Chiêu thì thầm.

Đông Phương Triết đứng đó, vẻ mặt có chút phức tạp. Có lẽ những người này không đến vì hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy có cảm giác thất bại. Hắn cảm thấy tất cả mọi người ở đây trừ Vạn Oánh Chiêu ra thì đều có thành kiến rất sâu với hắn, có lẽ hắn nên đi, để không thật sự mang đến phiền toái cho họ.

“A a a a!”

Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng kêu thê thảm của Hắc y nhân, cắt xẹt qua màn đêm yên tĩnh.

Vạn Oánh Chiêu đứng bên cửa sổ, nhìn thấy bốn Hắc y nhân đều bị cột vào cọc. Dạ Hồn không quất roi, nhưng không biết từ đâu có những lò lửa đỏ rực đặt quanh bốn Hắc y nhân. Bốn người bị ánh lửa rọi đến đỏ bừng, chỉ sợ chân cũng sắp bị nướng cháy rồi. Chậc chậc, thật là cách tổn hại, nhưng là tổn hại có thể dùng được.

Quả nhiên, một lát sau, Dạ Hồn đi đến, y bào màu đen lay động trong ánh trăng mông lung.

“Chủ tử, chúng đã khai.”

“Là ai?” Lần này không phải Lãnh Loan Loan, mà là Hiên Viên Dạ hỏi. Rốt cục bình phục bất mãn sau khi bị Lãnh Loan Loan điểm huyệt, hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm Dạ Hồn, sợ bỏ qua một nét mặt nào.

“Diêu Phỉ Phỉ.”

Dạ Hồn nói ra một đáp án ngoài dự liệu của mọi người, không ngờ lại là Tiểu thư Diêu gia vẫn chưa từ bỏ ý định với Hiên Viên Dạ kia. Nhưng xét lại, ngoại trừ nàng ta, bọn họ không kết oán với ai nữa ở Mê Thành.

Đôi mắt Hiên Viên Dạ híp lại, toát ra ánh sáng nguy hiểm. Lại là nữ nhân kia, giỏi, giỏi lắm, hắn chẳng buồn để ý đến cô ả, ngược lại cổ vũ khí thế của ả, xem ra hiện tại nếu mình không ra mặt sợ là chuyện này vĩnh viễn không giải quyết nổi.

“Tiểu thư Diêu gia?” Đông Phương Triết nhíu mi, bừng tỉnh đại ngộ. Trách không được Chu Nghiêm Chính có thể âm thầm mua sản nghiệp Đông Phương Bảo nhanh như vậy, hóa ra là có thiên kim Thủ phủ đang âm thầm trợ giúp. Nhưng vì sao mục tiêu của Diêu Phỉ Phỉ lại là Lãnh Loan Loan?

Nhìn ra nghi vấn của Đông Phương Triết, nhưng không ai lên tiếng.

“Ảnh.” Hiên Viên Dạ gọi ra ngoài, gương mặt tuấn mỹ lạnh như băng sương.

“Có thuộc hạ.” Ảnh xuất hiện.

“Toàn bộ xử quyết bốn gã này, cầm lệnh bài của ta đi tìm thành chủ Mê Thành, bảo hắn đánh Diêu phủ cho ta.” Đập rầm tay một tiếng ở mặt bàn, Hiên Viên Dạ lạnh lùng nói.

“Rõ.”

Ảnh nhận lệnh, lập tức đi làm.

Mọi người nhìn Hiên Viên Dạ đang giận dữ, nghĩ rằng lần này Diêu phủ sẽ đổ vỡ hoàn toàn. Tuy nhiên, rất xứng đáng? Chọc ai không chọc, lại đi chọc vào chủ tử…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK