Mục lục
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngài là tô sư bá đi.”

Lãnh Địch U vừa nói xong, mọi người đều thất kinh.

Vân môn chỉ có một đệ tử họ Tô, đó là người mà bốn mươi năm trước rong đuổi trên giang hồ nổi tiếng là cuồng hiệp Tô Viễn Hành. Năm đó Tô ViễnHành mặc dù không có gương mặt như Phan An, nhưng lại là một nhân vật mà không ai không biết. Đáng tiếc tính tình cổ quái, ngôn hành( lời nói+hành động) không kềm chế được, không coi trọng lễ giáo , cuối cùng bịđuổi ra khỏi Vân môn. Bốn mươi năm qua mai danh ẩn tích, tất cả mọingười đều đã quên đi hắn, không ngờ hôm nay hắn cư nhiên lại xuất hiện

“Tiểu tử, ngươi là ai?”

Tô Viễn Hành nhìn Lãnh Địch U, tiểu tử này là một mỹ thiếu niên.Ánh mắttrong sáng,tươi cười ôn nhu, cũng là một nhân vật không tầm thường.Chính là không nghĩ tới hắn cư nhiên lại biết mình?

“Ngươi là đồ đệ của người nào trong Vân môn?”

Vân môn toàn là những lão đầu khô khan làm sao có thể có một đồ đệ xuất sắc như thế này? Bĩu môi, hắn ở trong lòng thầm nghĩ nói.

“Hồi Tô sư bá, sư phụ ta là chương môn Vân môn Lâm Tuyền Tố.” Lãnh Địch U vẫn nhưcũ ý cười không giảm, giống như tuyệt không để ý thái độ của Tô ViễnHành

“Lâm sư đệ cư nhiên làm chưởng môn ?” Tô Viễn Hành đang nghe thấy Lãnh Địch U cư nhiên là đồ đệ của Lâm Tuyền Tố,thấy vậy biểu tìnhnhu hòa không ít. Trong trí nhớ cũng chỉ có sư đệ ôn nhã kia đối vớichính mình tốt nhất, mặc kệ khi nào đều luôn ôn hòa nhìn mình, tựa hồkhông có ý kiến gì. Không nghĩ tới sư đệ luôn không có tâm tranh đấu cưnhiên làm chưởng môn Vân môn. Bốn mươi năm không thấy, hắn có chút cảmthán.

“Vâng.” Lãnh Địch U gật gật đầu,“Sư phụ thường nhắc với tavề Tô sư bá.” Nhắc tới Tô Viễn Hành từng hăng hái, cuồng tứ không kềmchế được, tới nay phân tiêu sái kia, đều là thứ mà Lãnh Địch U mình hâmhộ và bội phục

“Phải không?” Tô Viễn Hành lắc lắc đầu,“Bốn mươi năm không gặp , hắn có khỏe không?”

“Nhờ phúc của Tô sư bá, gia sư vẫn kiện khang như cũ .” Chính là ngẫu nhiênnói đến sư bá, có chút cảm khái. Có lẽ nội tâm của sư phụ kỳ thật vẫnluôn theo đuổi phần tiêu sái này của sư bá.

“Ha ha ha, vậy là tốt rồi, chờ khi nào rảnh, lão phu trở về nhìn hắn một cái.” Tô Viễn Hànhcao giọng cười to, lộ ra vài phần cuồng tứ không kềm chế được.

“Sư phụ nhất định sẽ thực vui vẻ .” Lãnh Địch U cũng cười nói,“Không biếtsư bá như thế nào lại ở chỗ này?” Bốn mươi năm không thấy tung tích, hôm nay lại xuất hiện ở võ lâm minh, đến tột cùng là trùng hợp? Hay là cónguyên nhân gì?

Tô Viễn Hành nhìn võ nhân sĩ đều đang cảnh giớinhìn hắn, sợi tóc màu trắng theo gió tung bay, đôi mắt thâm thúy hiệnlên một đạo không tiễu:

“Lão phu chính là nghe nói hôm nay quầnhùng tụ tập ở võ lâm minh tham gia tiệc đầy tháng của thiên kim minhchủ, mới cố ý đến xem. Không nghĩ tới a --” Ánh mắt thật đảo qua mọingười, ngân tu nhất thổi,“Bất quá là một đám ô hợp.” Bằng những ngườinày sao có thể xưng là hiệp sĩ, đúng là cười chết người.

“Ngươi --”

Bị Tô Viễn Hành nói thành là một đám ô hợp, người võ lâm các phái trợn mắt trừng mắt nhìn hắn.

“Ha ha......” Sở Ngự Hằng lãng cười, đi ra hoà giải.“Nếu tiền bối có thểđến võ lâm minh đó là duyên phận, không bằng cùng chúng ta cùng nhau chè chén một phen, như thế nào?”

“Đúng vậy, sư bá, ngài liền cùngchúng ta cùng nhau đi.” Lãnh Địch U cũng khuyên nhủ, nếu chờ một chút có thể đưa hắn cùng nhau mang về Vân môn, sư phụ nhất định sẽ thực vui vẻ .

“Không cần.” Tô Viễn Hành không cảm kích khoát tay áo, bàn tay to chỉ hướngLãnh Loan Loan,“Nha đầu, ngươi tên gì ?” Hai tròng mắt nhìn Lãnh LoanLoan, hiển nhiên đối với nàng có hứng thú vượt xa người khác.

“Lớn mật, cư nhiên ngay cả hoàng hậu cũng dám mạo phạm.” Bị Tô Viễn Hành lần nữa khinh thường vũ lâm nhân sĩ nắm lấy cơ hội, lại là một tiếng xíchrống. Tuy rằng bọn họ cũng lo lắng rơi vào kết cục của người trẻ tuổi,nhưng nghĩ đến bọn họ là vì hoàng hậu ra tiếng, có triều đình làm chỗdựa hẳn là sẽ không rơi vào kết cục như vậy.

“Hoàng hậu?” TôViễn Hành ninh mi, đối với Lãnh Loan Loan hứng thú càng đậm . Không nghĩ tới nha đầu này cư nhiên là hoàng hậu, hắn còn tưởng rằng hoàng hậu,phi tần đều chỉ biết làm nũng, là nữ nhân ngoan độc, không nghĩ tớihoàng hậu này lại là ngoại lệ. Chẳng những xinh đẹp tuyệt luân, còn khíđộ phi phàm, nếu trên đời có nữ hoàng, nói nàng là nữ hoàng cũng khôngngoa.

“Vâng, sư bá, Loan Loan cũng là muội muội của sư điệt.”Lãnh Địch U thấy Tô Viễn Hành đối với Lãnh Loan Loan cảm thấy hứng thú,vì hắn giới thiệu nói.

“Nga?” Tiếp tục nhíu mày, khó trách. Hai huynh muội đều bất phàm.

Dạ Thần cùng Hiên Viên Dạ liếc nhau, Tô Viễn Hành này đối với Loan Loan như thế nào cảm thấy hứng thú? Đến tột cùng là vì sao?

Ánh mắt của hai người đều gắt gao theo dõi hắn, người này tác phong làmviệc độc đáo quái dị, khó bảo toàn không có cái cử chỉ kinh người gì.Bọn họ vẫn là cẩn thận thì hơn.

“Loan Loan, hắn là sư bá của ta” Lãnh Địch U vì Lãnh Loan Loan giới thiệu nói.

Lãnh Loan Loan gật gật đầu, xem như tiếp đón.

Đôi mắt Tô Viễn Hành lướt qua một đạo thưởng thức, quả nhiên đủ ngạo khí, không sai, hắn thích.

“Nha đầu, làm đồ đệ của lão phu đi.”

Một đôi mắt thẳng tắp nhìn Lãnh Loan Loan, mang theo chờ mong, hắn thật sựthưởng thức tiểu cô nương này, xem khí chất kia, ánh mắt kia, tuyệt đốilà một cái lãnh cuồng, không phải là người quan trọng lễ giáo. Nếu cónàng làm đồ đệ, danh hào cuồng hiệp của hắn tuyệt đối sẽ không thấttruyền.

“Lão đầu , ngươi không bị điên đi?”

Mọi người vừanghe hắn cư nhiên muốn thu đương kim hoàng hậu nương nương làm đồ đệ đều giống như đang nằm mơ , kế đến mọi người đều cười to. Dúng là ngườikhông biết mặt ngựa dài, cư nhiên dám mở miệng thu hoàng hậu làm đồđệ......

Hiên Viên Dạ, Dạ Thần cũng sửng sốt, không nghĩ tới TôViễn Hành cư nhiên là có chủ ý này. Nhưng là Loan Loan cần làm đồ đệ hắn sao? Hai người nhìn về phía Lãnh Loan Loan, một đôi mắt tím và một đôimắt đen, đều mang theo tình yêu. Một nữ tử lợi hại bất phàm như vậy,người có thể làm sư phó của nàng nhất định là cao nhân thế gian khó tìm

Lãnh Loan Loan ngoéo một cái thần, đôi mắt đen nhìn đôi mắt chờ mong của Tô Viễn Hành, lắc lắc đầu:

“Không được.”

“Vì cái gì?” Tô Viễn Hành vừa nghe thấy Lãnh Loan Loan cự tuyệt rõ rang như vậy , râu dựng đứng lên, hai tròng mắt trừng rất lớn nhìn nàng.“Có thểlàm đồ đệ của ta là người khác cầu đều cầu không được ?” Tiểu nha đầu,cư nhiên dám từ chối

“Vậy ngươi đi kiếm người muốn cầu đi.” LãnhLoan Loan liếc hắn một cái, nàng cần sư phó sao? Người Có thể làm sư phó của nàng còn chưa có xuất hiện đâu.

“Ngươi nha đầu kia --”

Nghe được lời nói không khách khí của Lãnh Loan Loan , Tô Viễn Hành đầu tiên là trừng mắt. Về sau lại ha ha ha cười ha hả, tuyệt không sinh khí, ainhìn xem cũng sửng sốt .

“Lão phu liền thưởng thức ngươi . Mặc kệ như thế nào, ngươi cũng phải làm, không làm cũng phải làm. Đồ đệ của Tô vViễn Hành ta liền chỉ có thể là ngươi .”

“Đa tạ ý tốt của tiềnbối.” Hiên Viên Dạ đi ra,con ngươi thâm thúy như hồ nước tĩnh mịch nhìnvề phía Tô Viễn Hành. Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại cómột cỗ ngạo nghễ .“Nhưng hoàng hậu không thể làm đồ đệ của ngươi.”

“Ngươi là người nào?” Tô Viễn Hành đánh giá Hiên Viên Dạ, nam tử này trên người cũng có khí phách giống Lãnh Loan Loan .

“Sư bá, vị này là Hoàng Thượng.” Lãnh Địch U nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK