Bốn căn phòng Thiên, Ất, Đinh, Bính giáp nhau. Lãnh Loan Loan và Tiểu Chiêu hai nữ tử ở hai gian giữa Đinh, Ất. Dạ Hồn, Dạ Mị ở phòng bên trái. Dạ Thần ở Bính phòng bên phải.
Khi gần đến giờ tý*, Lãnh Loan Loan vẫn chưa ngủ. Từ cửa sổ mở rộng, gió đêm tràn vào. Tấm rèm giường tung bay, nàng càng tỉnh. Đôi mắt như nước mở thật to, không thể không nói thói quen là thứ thật đáng sợ. Thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã qua bảy năm. Bảy năm qua, nàng quen với khi ngủ có hắn bên cạnh, quen mùi Long Tiên Hương quen thuộc kia. Nhưng là hiện tại không quá mấy ngày ngắn ngủn, nàng đã cảm thấy cô độc, thậm chí bắt đầu nhớ hắn. Không biết hiện tại hắn có phải cũng giống mình, nằm ở trên giường mà không thể ngủ hay không, có phải sẽ nhớ mình hay không?
(* 11h đêm – 1h sáng)
Nam nhân, chàng có nhớ ta không?
Cánh hoa không tô mà đỏ nhẹ nhàng mím lại, mang theo buồn bã chưa bao giờ có. Bàn tay cũng quen đặt ngang qua, lại chỉ chạm đến nơi trống rỗng. Mái tóc dài đến thắt lưng rơi ở trên giường, dày mà mị hoặc. Miễn cưỡng ngồi dậy, nội y màu trắng buông lỏng ở trên người, lộ ra vai, ngực, hương diễm động lòng người. Nàng bước xuống giường, chân trần dẫm lên sàn nhà lạnh như băng, có chút không thoải mái mà nhíu mi. Có lẽ thật sự là sống đến xa hoa rồi, cho dù là căn phòng tốt nhất, nàng vẫn cảm thấy kém cỏi như cũ.
Đẩy cửa sổ, bầu trời đêm phồn hoa giống như cảnh ngã tư đường, im lặng dị thường. Màn đêm tối đen hoàn toàn bao phủ dãy phố xa xa, trong trẻo nhưng lạnh lùng, càng làm người ta cảm thấy cô tịch…
Xuy, một tiếng động rất nhỏ truyền đến từ hành lang ngoài cửa.
Lãnh Loan Loan hai tai giật giật, trên mặt cũng bất động thanh sắc. Xem ra đêm nay có khách tới bái phòng? Nhếch môi, lạnh lùng cười. Con mắt sáng híp lại, nhìn một ống trúc đâm thủng giấy cửa sổ.
Khói mê? Thủ pháp tầm thường.
Cười nhẹ một cái, nhẹ nhàng đóng cửa sổ, nàng xoay người trở lại trên giường. Buông màn, chậm rãi đợi vị khách không mời mà đến kia.
“Cạch”
Chốt cửa bị thân đao mỏng manh chặt đứt, thân ảnh màu trắng nhẹ nhàng đi đến. Ánh mắt xuyên qua màn giường, đôi mắt hẹp dài toát ra nụ cười tà ác dâm đãng.
“Mỹ nhân, ta đến đây.” Nhẹ nhàng nỉ non một câu, nhanh chóng vồ đến trên giường. Một phen nhấc tấm màn lên, lại sửng sốt. “Sao…sao ngươi không bị hôn mê?” Không thể nào, mê dược của gã là hạng nặng. Tuyệt đối bách phát bách trúng, nàng không thể tỉnh được.
Lãnh Loan Loan nhíu mày, muốn dùng mê dược khiến nàng hôn mê, kiếp sau đi.
“Nhưng mà, tỉnh cũng tốt.” Ánh mắt nam tử sáng lên, làm việc với mỹ nhân tỉnh không phải tốt sao? Hai tay bắt đầu cởi quần áo mình, cho dù tỉnh cũng không chạy được, mọi người trong quán trọ đều bị bọn họ khiến hôn mê cả rồi. Kêu rách họng, cũng không có người đến quấy rầy.
Lãnh Loan Loan lạnh lùng nhìn động tác của nam tử dâm loạn, phảng phất như nàng là người ngoài cuộc. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, giống như nhìn một con trâu đực làm nam tử cứng đờ, lưng thấy lành lạnh. Sao nữ tử này bình tĩnh như thế? Chẳng lẽ mình sơ sót cái gì? Tự giác thấy một điều nguy hiểm ở phía sau, gã ngừng cởi áo, nhanh chóng xoay người đào tẩu.
“Phải đi sao?” Lãnh Loan Loan đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói như tiếng chim ca, làm nam tử ngừng cước bộ. Má ơi, giọng nói của nữ nhân này thật dễ nghe, hắn cư nhiên có một xúc động muốn ở lại.
“Rầm…”
Ngay tại lúc hắn lưỡng lự, cửa bị người ta một cước đá văng. Gió lạnh tiến vào, làm rèm lụa trong phòng tung bay.
Tiểu Chiêu nắm kiếm, mái tóc buông thõng, đôi mắt linh động đâm về đôi mắt hẹp dài dâm loạn của nam tử. Sửng sốt, về sau quát:
“Tặc tử lớn mật, xem chiêu đi!”
Cổ tay mềm mại linh hoạt, hàn khí từ kiếm đâm thẳng tới hái hoa tặc.
Hái hoa tặc sửng sốt, nha đầu kia vì sao cũng không hôn mê? Vốn còn tính trộm tuyệt sắc mỹ nữ, ăn sạch một hôm, không ngờ chẳng bắt được thứ gì. Gia gia, vì không muốn cả sự nghiệp chấm dứt trong đêm nay, bằng bất cứ giá nào, nếu không chạm được tuyệt sắc mỹ nữ, tiểu nha đầu này nhất định phải tới tay. Trong lòng nghĩ vậy, thân hình rồi đột nhiên chợt lóe, tránh thoát khỏi công kích của Tiểu Chiêu. Hắn đưa tay, bóp cổ họng của Tiểu Chiêu.
Tiểu Chiêu nhìn thấy võ công của hắn mà cả kinh, nàng mặc dù võ nghệ bất phàm, nhưng dù sao đối kinh nghiệm đánh địch quá ít, trong lúc nhất thời có chút tay chân bối rối.
Lãnh Loan Loan ngồi ở mép giường, ngón tay vân vê sợi tóc của mình. Hai mắt nhìn chăm chú vào hai người đánh kiếm, giống như chẳng có chút nào lo lắng cả. Gió đêm thổi, mái tóc đen tung bay, theo gió nhảy múa.
Ngón tay Lãnh Loan Loan bắn ra, chỉ nghe ‘vù’ một tiếng rất nhỏ, ngọn đèn trên bàn được thắp lên, ánh sáng mông cũng đủ chiếu căn phòng lên có chút mờ nhạt.
“Tặc nam.”
Ngay lúc hái hoa tặc sắp bắt được Tiểu Chiêu, thì giọng nói của nữ hái hoa tặc truyền đến.Namhái hoa tặc sửng sốt, nhờ ánh nến thì thấy ả còn nhỏ dãi thì bị ba nam nhân áp tới cửa.
“Cục cưng, sao mụ…?” Hái hoa tặc quả thực không thể tin được hai mắt của mình, không nghĩ tới kế hoạch hái hoa vốn không có sơ hở nhưng lại lộ, đây chính là lần đầu thất bại với uyên ương hái hoa đã tung hoành đại giang nam bắc bọn họ, trở thành nỗi sỉ nhục suốt đời.
“Bọn họ thật giảo hoạt.” Nữ tặc trừng mắt nhìn ba nam tử, hận nghiến răng. Rõ ràng đều không bị nhiễm khói mê lại giả vờ hôn mê, đột nhiên ngã xuống đất. Làm hại ả trong lòng một trận vui mừng, kết quả vừa ra tay đã bị nắt. Nếu lần này bọn họ may mắn đào thoát, ả nhất định sẽ trở về tìm này những nam nhân này báo thù.
Lãnh Loan Loan ở trong lòng ‘chậc chậc’ cảm thán hai tiếng, đã gặp qua kẻ da mặt dày, nhưng chưa từng thấy loại người đã ghê tởm lại da mặt dày giống bọn họ. Rõ ràng mình tâm địa bẩn thỉu, lại nói ai giảo hoạt. Càng làm người ta ghê tởm chính là, hai người này gọi nhau là ‘cục cưng’, ‘tặc nam’, khiến nàng phải nổi da gà.
Hái hoa tặc lắc mình một cái, hai tay bắt được Tiểu Chiêu, hung hăng bóp cổ nàng. Đôi mắt hẹp dài nhìn Dạ Thần nói, “Các ngươi mau thả cục cưng của ta, bằng không ta bóp chết ả.” Gã bóp cổ Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu lập tức cảm giác khó thở. Mặt bắt đầu trắng bệch, thanh kiếm từ lúc đột nhiên bị tóm đã rơi mất, nàng bị sự đột nhiên này khiến ngây ngẩn cả người, mới có thể thất thần bị bắt.
“Đúng rồi, mau thả ta, tay bị các ngươi làm đau rồi.” Tặc nữ nhìn thấy hái hoa tặc cũng không ở chỗ hạ phong, lập tức khôi phục xinh đẹp như ngày thường.
Lúc nãy Dạ Hồn, Dạ Mị lại cũng không thèm nhìn ả một cái, lạnh lùng siết chặt dây trói.
Gió đêm ngừng lại, mùi hoa tràn ngập.
“Nếu không thả thì như thế nào?”