Mục lục
Đại Niết Bàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Áng mây được mặt trời chiếu vàng yên tĩnh dừng giữa không trung, từng cơn gió tối nhè nhẹ thổi mang một phiến là úa rụng xuống, không khí phiêu đãng chút tiêu điều của hoàng hồn, buồn thê lương. Photocopy xong xuôi, Đường Vũ cùng Tô Xán sóng vai đi ra, chiếc là kia phơ phất hạ xuống trước mặt, Đường Vũ đưa tay đón lấy, mắt nhìn về phía trường học đã vắng tanh, quay đầu sang nói với Tô Xán:

- Mình muốn vào trường đi dạo một vòng, có lẽ qua hôm nay cơ hội như thế không còn mấy nữa.

Tô Xán ngạc nhiên nhìn ánh mắt Đường Vũ lưu luyến nhìn cổng trưởng, nỗ lực nghĩ lại xem ngày tốt nghiệp Đường Vũ có đi dạo trong trường không, có điều dù y vắt óc thế nào cũng không tìm ra ký ức như vậy.

Thấy Tô Xán tròn mắt nhìn mình, Đường Vũ cố làm ra vẻ tự nhiên nói tiếp:

- Nếu bạn phải về nhà sớm cũng không sao.

- Về nhà sớm thế làm cái gì, cũng đã có cơm ăn đâu, mình đi với bạn vậy.

Cùng Đường Vũ đi dạo sau giờ tan học ư? Ngay cả mộng tưởng lớn nhất thời sơ trung của Tô Xán cũng không hoành tráng như thế này.

Tô Xán và Đường Vũ sóng vai thong thả bước từng bước trong trường, không biết đây là ao ước của bao nhiêu nam sinh, chỉ tiếc rằng Tô Xán không còn là thiếu niên mười sáu tuổi năm nào, ít nhất thì tâm lý không phải. Mặc dù Đường Vũ mười sáu tuổi có dung mạo và khí chất vô song thì chẳng thể khiến Tô Xán đỏ mặt tim đập loạn nhịp như thiếu niên bình thường.

Ngược lại đi dạo trong trường học mười một năm về trước, những nơi chốn quen thuộc lưu trữ bao hồi ức thiếu thời khiến y cảm xúc mênh mông, thao trường trước mặt cỏ dại tùm lum mấy năm sau sẽ có biến đổi lớn, không gian được mở rộng thêm, được láng nền bằng xi măng, rồi dựng một cái khung bóng rổ, còn gì nữa nhỉ, phải rồi đường chạy bộ được trải cặn than, dùng vôi trắng phân luổng rõ ràng, về sau còn trang trí thêm cả bồn hoa thay thế cho lùm cỏ đuôi ngựa nhấp nhô kia.

À chỗ tường bao kia sụt mất một góc, đây chính là nơi đám học sinh hay trốn học đây, Tô Xán cũng có kinh nghiệm này, phía sau xa hơn nữa là ao cá nhỏ, rất nhiều cá, đám học sinh trốn học chỉ lo chạy cho nhanh, không phải ai cũng biết được bí mật đó.

Thò đầu qua tường bao nhìn về phía cái ao cá xa xa, không có gì thay đổi cả, lòng Tô Xán có cảm xúc khó nói, đặc biệt đi tới chỗ chuyên dùng để trốn học này bên cạnh còn có lớp trưởng gương mẫu Đường Vũ làm bạn.

Đường Vũ thấy Tô Xán chẳng mấy để ý tới mình, không mở miệng luyên thuyên suốt gây chú ý với cô như nhiều nam sinh khác, ánh mắt như muốn ghi nhớ từng cái cây ngọn cỏ vào đầu, hiếm có gặp được người tâm hồn đồng điệu với mình, một người bạn như vậy vì sao mình không hiểu rõ sớm hơn chứ, tiếc là sau này e không còn cơ hội gặp lại...

Tô Xán chìm vào thế giới hồi ức riêng không biết tâm tình của Tiểu Đường Vũ lúc này, thành tích của cô sớm vượt xa tiêu chuẩn tuyển sinh của Nhất Trung, khỏi nói tới khi đó còn có ưu đãi, nếu là học sinh mũi nhọn được trường tiến cử, Nhất Trung sẽ thu nhận vô điều kiện, thậm chí thành tích học tập tốt còn miễn học phí. Mà Đường Vũ rõ ràng là đối tượng chiếu cố trọng điểm, cô biết rõ mình sẽ rời khỏi trường học này, nên hôm nay muốn đi dạo quanh trường ôn lại kỷ niệm ba năm sơ trung, ngày sau dù có trở lại trường cũng là cảm xúc khác hẳn rồi.

Đi tới một con dốc, Đường Vũ chẳng ngại đất bẩn ngồi xuống, Tô Xán cũng dừng bước ngồi xuống bên cạnh, gió thổi vi vu, ngọn cỏ lay động giữa bọn họ, tạo nên một bức tranh yên tĩnh.

- Tô Xán, thực ra bạn rất thông minh, nếu như bạn nỗ lực thêm một chút, nhất định sẽ có thành tích rất tốt, không cần phải làm thế.

Đường Vũ chợt lên tiếng:

- Làm thế nào?

Tô Xán miệng ngậm một cọng cỏ, ngơ ngác không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.

- Hôm nay bạn và Đồng Thanh Vân đối chiếu đáp án tập đề kiểm tra số học ấy... Muốn được người khác tôn trọng, không cần dùng phương thức như thế đâu..

Đường Vũ cẩn thận nhìn sắc mặt của Tô Xán, thấy y không bị lời nói của mình làm tổn thương, mới yên tâm nói tiếp:

- Thành tích của bạn so với điểm trúng tuyển của Tam Trung hơi thiếu một chút, có điều nếu bạn giữ tinh thần ôn tập này, mình tin chắc bạn sẽ vượt qua.

Té ra là chuyện này, có điều tâm tư Tô Xán lại liên tưởng với sự kiện khác, trong bài báo y đọc năm 2007, dù oán trách người bạn trai kia thế nào thì nguyên nhân dẫn đến bi kịch của Đường Vũ là vì cô thay lòng đổi dạ, phản bội lại mối tình đầu từ thời đi học, đi theo thương gia giàu có, hình ảnh lớp trưởng hoàn mỹ trong y có phần đổ vỡ. Nhưng từ biểu hiện của Đường Vũ từ hôm qua tới giờ, đặc biệt là những lời nói này, Tô Xán khẳng định Đường Vũ không chỉ có bề ngoài xinh đẹp, đồng thời còn có tấm lòng đẹp.

- Ừ, mình biết mà.

Tô Xán nhe răng cười thật rạng rỡ, câu này của y mang hai ý.

Đường Vũ ngẩn ra, từ ánh mắt nụ cười của Tô Xán, cô thấy một khí chất khác hẳn mọi người, như sâu bên trong y có một linh hồn khác, nụ cười đó rạng ngời hơn cả ánh chiều đỏ rực kia, tim nảy khẽ một cái, làm cô không kìm được quay đầu đi.

Mình làm sao thế này, sao khi Tô Xán mượn mình tập đề đề để sao lại mình đột nhiên nhớ tới sự tồn tại của người bạn này ba năm qua ở bên cạnh mình, sinh ra lưu luyến với trường học. Vừa rồi sao tim mình lại đột nhiên nảy một cái.

Còn Tô Xán nhìn Đường Vũ lúc này, cảm thụ được nội tâm thiện lương của cô dưới vẻ ngoài lạnh nhạt, càng thấy khó tiếp nhận sự thực sau này Đường Vũ bị giết chết vào lúc tuổi hoa rực rỡ nhất.

Nếu mình đã quay trở về, không thể uổng phí, y muốn thay đổi an bài của vận mệnh.

Tô Xán nắm chặt tay thầm hạ quyết tâm.

Khi hai người sóng vai rời trường thì chủ nhiệm lớp Tiểu Chu cùng với một lãnh đạo trường đang thảo luận gì đó ở cổng trường. Tiểu Chu sau khi tốt nghiệp Đại học Sư phạm, chuyển qua vài trường học, cuối cùng phân phối tới Tam Trung, thành giáo viên chủ nhiệm dạy môn tiếng Anh của lớp Trương Khác, nóng tính, mấy học sinh trốn tiết trong lớp bị hắn xử lý, khiến cho đám học sinh này về ra xã hội thành lưu manh, nhớ tới thầy giáo Tiểu Chu vẫn rất kính sợ.

Thầy Tiểu Chu nổi tiếng nghiêm khắc công chính, tới năm 2009 trở thành hiệu trưởng của Tam Trung Hạ Hải, sự nghiệp có thể nói là thuận lợi.

Nhìn thấy đôi tuấn nam mỹ nữ từ trong trường đi ra, Tiểu Chu hơi ngỡ ngàng, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý. Đường Vũ cảm thấy thiếu tự nhiên, dù sao trong ngày tốt nghiệp, mình cùng với Tô Xán sau khi tan học đi dạo trong trường, khó tránh khỏi làm người khác liên tưởng tới chuyện nam nữ, mà lúc này cũng không tiện giải thích.

Hai người cũng mỉnh cười gật đầu, không làm ảnh hưởng tới Tiểu Chu và phó hiệu trưởng nói chuyện.

Có điều lúc rẽ qua cổng trường, Tô Xán rõ ràng nhìn thấy thầy Tiểu Chu giơ ngón cái lên với mình, thầy giáo thường ngày nghiêm khắc tới mức bị đám học sinh lén đặt cho biệt danh bạo quân này hiện giờ nhìn thế nào cũng thấy giống đám đồng nghiệp bỉ ổi trong văn phòng của mình mười một năm sau.

Mà sự chấn động trong lòng của thầy Tiểu Chu thì Tô Xán cũng không biết được.

Đó là lớp trưởng Đường Vũ bảo bối trong lớp mình, sao thường ngày không nhìn ra chứ, ra cô bé và tên nhóc Tô Xán ít nói này lại là một đôi ngầm.

Tới ngã ba đường hai người sẽ đi con đường khác nhau, Tô Xán đưa Đường Vũ qua đường trước rồi mới vẫy tay tạm biệt:

- Học kỳ sau gặp lại nhé.

Đường Vũ có hơi thương cảm, cô nghĩ Tô Xán ngây thơ còn chưa hiểu rằng học kỳ sau mình sẽ không còn học ở Tam Trung nữa, kỳ thi tới sẽ là ranh giới chia cắt cuộc đời họ, từ đó về sau họ sẽ là hai người đi trên hai con đường khác nhau, giống như cái ngã ba này,

Nhưng nhìn thấy đôi mắt trong suốt, nụ cười không có chút tạp chất nào của Tô Xán, cánh môi xinh xắn của Đường Vũ vẫn cong lên, khẽ gật đầu:

- Ừ, hẹn gặp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK