- Vừa rồi Đường Vũ chỉ đi một lèo tới nơi không phạm lỗi nào, không thể để người ta nói chúng ta thua một cô gái! Này nhìn đường vào...
Vương Uy Uy ngồi ở ghế phụ lái, không ngừng gây áp lực với Lâm Trứu Vũ ở bên cạnh:
Lâm Trứu Vũ chay tay luống cuống, đầu toán mồ hôi, nhìn gương quay xe, bực tức nói:
- Câm mồm đi, tôi đang cuống đây này.
Vương Bạc không can thiệp vào chuyện Vương Uy Uy đi học lái xe, từ báo danh cũng do ba người Vương Uy Uy tự làm, cho nên không ai biết con trai bí thư thành ủy ở đây. Được chia vào một xe cũng là do bọn họ tập thể xin phép, phía trường học thấy đám học sinh này muốn ở cùng nhau nên đồng ý, dù sao không phải trường chính quy, rất thoải mái.
- Này, uống chút nước đi.
Tô Xán ho một tiếng, đưa cho Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên hai chai nước khoáng, y chỉ kiếm việc mà làm thôi, vì không khí giữa ba người quá ngượng ngập.
Lâm Lạc Nhiên nói một tiếng cám ơn nhận lấy, đang vặn nắp thì một chiếc xe phóng vèo qua, sau đó bẻ tay lai dừng trước mặt bọn họ, thò đầu ra chính là nhóm thanh niên lúc nãy trong lớp lý thuyết, mới đầu nhìn Lâm Lạc Nhiên, sau đó thấy cả Đường Vũ thì mắt sáng rực, huýt sáo nói:
- Mỹ nữ, đi trước nhé.
Sau đó khởi động máy phóng vút đi, tốc độ gần đạt tới mức cao nhất của xe, khoe khoang kỹ thuật của mình.
Tô Xán nhìn giáo viên của mình, chỉ đối phương:
- Giáo viên của bọn họ để mặc cho họ làm thế sao?
Giáo viên hướng dẫn của họ tên Lý Cương, tuổi chừng ba mươi, thời này trường dạy lái xe còn chưa quá bẩn thỉu, chuyện giáo viên ám thị học sinh mua thuốc lá, mời cơm mình khá ít, hơn nữa đám Tô Xán là học sinh vừa tốt nghiệp xong, còn đang tiêu tiền cha mẹ, lấy đâu ra tiền mà bóp.
Lý Cương lắc đầu ngao ngán:
- Đám nhãi đó không chọc vào nổi, hiệu trưởng đích thân gọi điện đánh tiếng cho chúng tôi, trong đó có một đứa con trai của chủ nhiệm ủy ban kế hoạch tỉnh, một đứa là cháu ngoại đoàn trưởng quân khu 56005, khi lên xe còn cãi nhau với giáo viên, nên không lên xe, mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm. Nhịn chúng một chút đi, bây giờ ra đường đâu cũng gặp loại này.
- Được rồi, chúng ta luyện tập đi, không chấp với bọn chúng làm gì.
Lâm Trứu Vũ làu bàu mấy câu tiếp tục khởi động xe lên đường, sau đó tiếp tục cãi vã với Vương Uy Uy.
Mùa hè nóng bức, lúc này xung quanh sân huấn luyện toàn là những nhà trệt tường đỏ, cái trường này vốn là công xưởng, sau đó cải tạo đi, dọn ra không gian ở giữa, một số nhà mái ngói cũng giữ lại, xa hơn nữa là sân huấn luyện mới đang mở rộng, trồng cây cối chính quy hơn nhiều.
Những người không lên xe thì ngối dựa vào tường những căn nhà ngói, tìm bóng mát dưới mái nhà, tránh ánh mặt trời gay gắt.
Lúc nãy Tô Xán đột nhiên phát hiện, bên trái mình là Đường Vũ, bên phải mình là Lâm Lạc Nhiên, nãy giờ không chú ý chẳng sao, phát hiện ra lại thấy rờn rợn, bên trái là Lâm Lạc Nhiên ăn mặc mát mẻ, quần short áo phông, bên phải Đường Vũ chính quy hơn, giống như đi học ở trường.. Tô Xán tất nhiên chẳng tâm trạng nào chú ý cách ăn mặc hai cô gái, y chỉ thấy mùa hè đã nóng càng thêm nóng.
Quan hệ giữa hai cô gái này xưa nay luôn có chút vi diệu, kể cả không phải vì Tô Xán, tác dụng duy nhất của Tô Xán là biến sự vi diệu đó thành lung túng mà thôi.
Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên không muốn ngồi với nhau, thành ra Tô Xán bị kẹp vào giữa, nhưng đã không được tích sự gì, tình hình lại càng thêm trầm trọng.
Lâm Lạc Nhiên chủ động đánh vỡ sự im lặng:
- Mấy ngày nữa có vài người bạn ở Thượng Hải lái xe tới, Đường Vũ, bạn tham gia cùng bọn này nhé.
Đường Vũ lắc đầu:
- Mình không tham gia đâu, các bạn chơi vui là được.
Cô là thế, không thích không đi, chẳng cần nói thừa những lời mình bận việc này việc nọ.
Lâm Lạc Nhiên nhìn sang Tô Xán:
- Vậy thì cậu đi đi, mấy người bạn tôi nhất định bắt tôi phải mời khách, sau này chúng ta còn tới Thượng Hải, khi ấy lột da họ báo đáp. Đây gọi là đầu tư thấp, hồi báo cao đấy.
Tô Xán không kịp suy nghĩ gì chỉ gật đầu.
Đường Vũ mặc dù làm ra vẻ lãnh đạm theo dõi xe tập lái, nhưng nghe rõ ràng, hơi hối hận vì vữa nãy trở lời quá chắc chắn làm không có cơ xoay chuyển. Nghe Lâm Lạc Nhiên dùng từ "chúng ta", khiến cô có hơi ghen.
Thi thoảng lại có những người bạn ở xa tới tìm Lâm Lạc Nhiên, Đường Vũ thấy ít nhất ở phương diện này mình không so được với Lâm Lạc Nhiên, mạng lưới quan hệ của Lâm Lạc Nhiên rất rộng.
Giống quan điểm một số bạn bè cha mẹ cô, cho dù thích tích ưu tú, môn nào cũng đạt 100 điểm, cũng chẳng có ý nghĩa gì, bao năm nỗ lực không bằng một câu nói của lãnh đạo, chỉ có các mối quan hệ mới quyết định tất cả.
Người như Lâm Lạc Nhiên, trong mắt những người kia, chắc chắn là quý giá, có không gian tiềm lực cực lớn.
Mặc dù mẹ cô luôn đề cao chỗ dựa vững chắc nhất là chính bản thân mỗi người, nhắc nhở Đường Vũ tăng cường năng lực của mình.
Nhưng nghe nhìn những việc mẹ mình làm, Đường Vũ biết, mạng lưới quan hệ của mẹ mình rất rộng.
Trước kia cô không dám nghĩ nhiều tới tương lai, vì tốt nghiệp rồi mỗi người một phương, tương lai với hai bọn họ mà nói, tương lai quá xa xôi, thời gian và khoảng cách khiến người ta bỏ quên nhiều thứ.
Hiện giờ, Đường Vũ bắt đầu suy nghĩ tới tương lai rồi.
Cô biết bối cảnh gia đình ba người Vương Uy Uy không tầm thường, người bạn như vậy với Tô Xán mà nói là rất quý trọng, cùng với sự trưởng thành của họ, có thể mang lại nhiều trợ giúp cho Tô Xán, bất kể là ở sự nghiệp hay phương diện khác.
Thua kém không khiến Đường Vũ sinh tự ti hay ghen tỵ, cô hiểu mỗi người đều có cực hạn của mình.
Đường Vũ nghĩ, dù cô không thể như Lâm Lạc Nhiên giới thiệu những người bạn có bối cảnh không tệ cho Tô Xán, nhưng cô sẽ có phương thức khác, giúp đỡ và hỗ trợ Tô Xán.
…..
Lâm Trứu Vũ hôm nay tâm trạng không tốt, cau có lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa rít mấy hơi, khoan khoái nói:
- Hút thuốc ở nơi sơn thanh thủy tú này, cho làm thần tiên cũng không đổi.
Đây là một mảnh rừng tới khu du lịch Thanh Sơn, gần có những căn nhà cổ đắp bằng đất trông như cái lò, vòng quanh nó là khối nham thạch hình thù kỳ quái, một dòng suối nhỏ quanh có chảy róc rách xuyên qua chân bọn họ, chim hót véo von, phong cảnh hữu tình.
Đường Vũ, Lâm Lạc Nhiên cùng với cô nữ sinh ĐH Dung Thành nhân kỳ nghỉ hè đi học xe cùng đi tham quan căn nhà cổ rồi.
Vương Uy Uy trèo lên một tảng đá, cởi giày cho chân xuống nước, rên một tiếng rất không thuần khiết, hai tay chống sau lưng, ngả người ra hỏi:
- Cậu quen Tiêu Triệu Húc à?
- Sao hỏi thế?
Tô Xán ngạc nhiên, hình như mình đã bao giờ nhắc tới cái tên này đâu.
Lâm Trứu Vũ lúc này đã hút xong điều thuốc thần tiên của hắn, cũng treo lên tảng đá nói:
- Má nó, Tô Xán, cậu chơi với loại đó à, tôi không thích cái thằng ấy, ăn nói rất ngông.
Đám hoàn khố tên nào tên nấy ăn nói ngông nghênh, lại ghét người giống mình, chẳng biết soi gương có ghét luôn bản thân hay không?
Vương Uy Uy giải thích:
- Mấy ngày trước gặp hắn, hắn tỏ ra quan hệ rất thân thiết với cậu, hi vọng mọi người tiến thêm một bước hợp tác với nhau.
Tô Xán hơi nhíu mày, thoáng cái hiểu ra, mình sơ xuất bị người ta lợi dụng rồi.