Tô Xán nói câu này làm Tiêu Húc đang ngồi gặm bánh mì giương đôi mắt chuột của hắn lên, khoa trương hỏi:
- Lão đại, bọn này có đại tẩu rồi sao? Là ai thế?
Lý Hàn từ trên giường bật dậy, bò tới giường Tô Xán:
- Lão đại, không nghĩa khí, đã có nha đầu rồi sao? Nha đầu nhà cậu ở quê à? Sống hai nơi không tốt, không chỉ thương tâm còn hại thân nữa.
Trương Tiều Kiều vốn không chú ý lắm, nghe Lý Hàn nói vậy không kiềm được tham gia vào:
- Lão đại, cậu nghĩ cái gì vậy, mối quan hệ như thế mà còn duy trì à, thời đại nào rồi, mong con gái nhà người ta ở nơi khác chung tình với mình sao, trói buộc cả hai bên, chia tay đi.
Tên này cứ lên tiếng là không khí trong phòng trùng xuống, đem u ám tích lũy trong lòng lan tỏa tới người xung quanh.
Tô Xán nhìn Lý Hàn thở ngắn than dài có vẻ rất tán đồng với lời Trương Tiểu Kiều, cười nói:
- Các cậu cũng thấy nha đầu nhà tôi rồi đấy, ở buổi dạ tiệc không phải tôi đã tặng hoa cho cô ấy sao?
Tiêu Húc đang định tới khuyên nhủ Tô Xán trượt chân, mông nện phịch xuống đất, lắc đầu:
- Lão đại đặt mục tiêu thật cao.
Lý Hàn vỗ vỗ vai Tô Xán tỏ vẻ thông cảm rồi leo trở lại giường, Trương Tiểu Kiều thở dài một tiếng thật lớn, tiếp tục đọc sách.
Tại sao không ai tin cả? Tô Xán tức điên, chỉ muốn rống thật to.
….
- Tô Xán, cậu có biết chơi bóng chày không vậy?
Trong phòng 602, bàn của Lý Hàn được trưng dụng làm hòng hội nghị tác chiến khẩn cấp, quây quanh bàn là nam sinh các phòng xung quanh, có người rời đi, lại có người thêm vào.
Nơi này gần đây thành trạm trung chuyển, liên lạc của cả tầng rồi.
Trịnh Dung, đội trưởng đội bóng chày buông lời muốn ngày mai Tô Xán ra sân tiếp của hắn một cú ném bóng, hắn dám nói vậy tất nhiên có lý do tự tin của mình.
Tô Xán vừa rời cao trung, lên đại học chưa ngồi nóng đít dám từ chối Trịnh Dung sao? Sau này còn muốn sống yên ổn ở trường nữa thôi.
- Hôm qua trường vừa mới công bố động viên toàn trường tham gia rèn luyện buổi sáng đã có chuyện náo nhiệt để xem rồi, hiện giờ người ta đang bàn tán đấy, có người nói cậu không biết tự lượng sức, có người nói Trịnh Dung mất phong độ, năm thứ ba lại thị uy với sinh viên mới vào trường.
Có người “căm phẫn” nói:
- Thằng Tiền Trọng Viễn đó quá tố chất quá kém, lại đi kiếm người ra mặt cho mình, sao nó không về khóc lóc mách mẹ luôn cho xong?
- Chỉ tiếp anh ta một ván thôi, chắc không có gì đâu, tôi tận lực là được. Cám ơn mọi người tới đây bày mưu tính kế cho tôi, mai toàn thể sinh viên mới rèn luyện buổi sáng, ngày đầu không thể tới muốn, mọi người về ngủ sớm đi.
Đám người "nghĩa khí" trở về, để lại đống chai lọ, vỏ lạc, gói quà vặt rỗng ruột vứt đầy phòng 602, bốn người Tô Xán ôm đầu vì sự "nổi tiếng" của mình.
Tiêu Húc lo lắng nói:
- Hay cứ kể hắn đi lão đại, hắn dám làm gì chứ?
Tô Xán không trả lời mà quay sang hỏi Trương Tiểu Kiều nằm trên giường:
- Cậu thấy sao?
- Đi chứ, giải quyết một lần cho đỡ phiền. Thằng đó năm thứ ba rồi, là đội trưởng đội bóng chày, rất có tiếng, không phải loại quá ngu, hắn không dại gì làm chuyện quá đáng để ảnh hưởng tới tương lai vì Tiền Trọng Viễn đâu.
Đó cũng là suy nghĩ của Tô Xán, từ hôm chơi xỏ Tiền Trọng Viễn thì y đã chuẩn bị đợi thằng đó trả thù rồi.
Chuyện thi tài giải quyết xung đột kiểu như thế ở ĐH Thượng Hải chẳng phải là cái gì mới lạ, xem cái áp phích dán sát khí đằng đằng dán ở KTX nam là biết:" Thề báo huyết thù, ngày trở lại của khoa khoa học cao phân tử, là ngày tàn của khoa kỹ công, quyết chiến bóng rổ, X giờ chiều ngày X tháng X năm X ở nhà thi đấu khu nam, chống mắt mà xem!"
Ai cũng có chuyện phải làm, nếu không phải đây là một phần trong chuỗi xung đột liên tiếp, càng ngày càng nóng của phòng 602 nổi tiếng, lại được Tiền Trọng Viễn cố ý tuyên truyền thì chẳng mấy người thèm để ý.
Sinh hoạt tiểu tư sản thời thượng nhất ở trong trường là ôm một cuốn sách ngồi trên bãi cỏ ngoài cổng khoa văn bác, lười nhác ngằm nhìn trời cao mây trắng, xa xa là sân tennis, có thể nhìn cặp đùi thon dài nõn nà dưới chiếc váy thể thao ngắn, cái mông tròn căng lắc lưa, với nam sinh mà nói đó là hưởng thụ tối cao.
Các nữ sinh không cần ghen tỵ, thành viên các câu lạc bộ thể thao thường xuyên chạy qua đây, không thiếu bắp tay rắn chắc, sáu múi cơ ẩn hiện dưới áo ba lỗ dán sát người bởi mồ hôi.
Còn chuyện ngán ngẩm nhất là toàn thể sinh viên tham gia rèn luyện buổi sáng, sáu giờ sáng, sương còn chưa tan hết đang giờ ngủ say nhất phải thức dậy, mang cái bộ mặt ngái ngủ chạy ba vòng xung quanh sân thể dục, sau đó đưa phiếu có tên mình cho giáo viên ở điểm kiểm tra.
Đó là kinh nghiệm của các tiền bối đi trước truyền lại.
Hôm nay là ngày bắt đầu cho hoạt động đáng chán đó, từ sáng sớm giáo viên phụ trách đứng đợi ở cửa sân điền kinh rồi.
Chẳng mấy chốc sân điền kinh đã chật kín người.
Giáo viên phụ trách đưa mắt nhìn đám sinh viên mới, ở cái buổi sáng mùa thu đìu hìu lành lạnh này, đám nghé non mặt mang đầy hưng phấn, kích động, thậm chí có thể nói là phấn khởi.
Trước khi thi vào đại học không phải chưa bao giờ tham gia rèn luyện buổi sáng, chẳng qua là chưa bao giờ thấy nhiều người như thế oanh liệt tham gia rèn luyện, nhiều người, tất nhiên mỹ nữ cũng nhiều.
Những nữ sinh sáng sớm thức dậy vẻ mặt còn mang theo chúi lười nhác vô cùng khơi gợi sức tưởng tượng, mặc áo mỏng manh, quần ngắn, giày thể thao, đứng đó từng đám từng đám, làm đám sói đói chú ý ngay tới cặp đùi trắng trẻo làm lòng người ngứa ngáy.
Tâm tình Tô Xán cũng kích động giống hệt đám đồng loại xung quanh, quang cảnh này trước lúc trùng sinh hay là sau với y mà nói đều là mỹ cảnh tuyệt vời.
Đúng vậy, Tô Xán thích nhất là ngắm đùi nữ sinh.
Tiếc nuối nho nhỏ là đông người quá, Tô Xán căng mắt tìm Đường Vũ nhưng uổng công vô ích, không biết cô đang ở đâu.
Lý Hàn và Tiêu Húc nuốt nước bọt ừng ực, Trương Tiểu Kiều mắt khép hờ bộ dạng khinh bỉ.
Tô Xán tưởng tượng nếu lát nữa gặp được Đường Vũ, mình nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, để mấy tên trong phòng nhìn cho rõ mình không nói chơi, không phải muốn chứng minh sao? Đây là cách chứng minh đơn giản máu chó nhất.
Càng nghĩ hai mắt càng sáng, khao khát muốn gặp Đường Vũ như lũ vỡ đê, không gì kiềm lại được.
Đường Vũ đứng trong đám đông, xung quanh là những nữ sinh trong KTX, thường ngày những cô gái thói quen dậy vào 8 giờ, sớm một phút cũng làm ầm ĩ " thiếu ngủ là kẻ thù lớn nhất của phụ nữ", hôm nay lại tinh thần lai láng, chẳng có mấy vẻ mệt mỏi.
Điều thảo luận chẳng qua là nam sinh kia đã thấy ở dạ hội, kia là người múa gợi cảm, nữ sinh kia không mặc áo lót, đáng ghét cái đồ vú bự, có cần làm cả thế giới phải ghen tỵ như thế không?
Đường Vũ lặng lẽ làm những động tác ấm người đơn giản, mắt nhìn phía trước, bắt mắt nhất là cầu thủ bóng chày mặc đồng phục đen đỏ, những nam sinh đội bóng chày thu hút ánh mắt rất nhiều cô gái, Trịnh Dung là người nổi bật nhất trong số đó.
Trịnh Dung đẹp trai, nước da màu mạch nha khỏe khoắn, cơ bắp rõ ràng, ngoại hình cực ngầu, là đội trưởng đội bóng chày, nói thế nào cũng là dân bán chuyên.
Trịnh Dung được cha Tiền Trọng Viễn chiếu cố cho làm trợ lý phòng nghiên cứu, điều này có nghĩa là tốt nghiệp xong có thể ở lại trường rồi.
Quan hệ giữa hắn và Tiền Trọng Viễn không tệ, hắn không biết thì thôi, nghe Tiền Trọng Viễn kể rồi, sao có thể khoanh tay ngồi nhìn? Chuyện liên quan tới tiền đồ của mình thật đấy nhưng chẳng thể thấy đối phương một cái là xông lên đấm đá túi bụi.
Vì thế Trịnh Dung chỉ đành dùng cách này, thực sự là bất đắc dĩ mà thôi, ai muốn đi bắt nạt một thằng nhãi mới vào trường để bị mắng chửi ỷ lớn hiếp nhỏ.
Có điều chẳng thể để Tiền Trọng Viễn sinh oán hận.