- Cái thằng nhãi này điên mất rồi, mày bị bệnh à? Mày dựa vào cái gì?
Không ít người cười theo, cảm thấy chuyện này quá hoang đường.
- Dựa vào cha tôi.
Tô Xán dõng dạc nói:
- Sẽ mua tập đoàn của các người? Đủ chưa?
Nói xong một câu đầy khí thế này, Tô Xán kéo Ngô Thì Nhuế và Na Na, cùng mấy cô tiếp viên hàng không tính tiền bỏ đi.
Người trong phòng bao rơi vào khoảng thời gian trầm mặc kéo dài.
Một chỗ ngồi tầng hai, qua lan can nhìn thấy được quầy bar tầng một, một MC có thể liệt vào top 10 minh tinh Thượng Hải cười với nam tử béo tròn:
- Tông Nguyên, có lẽ đây là câu ngạo mạn nhất mà tôi nghe được năm nay đấy,
Nam tử béo tròn đó "ừ" một tiếng:
- Cái này phải nói thêm tránh hiểu lầm.... Thằng bé đó là con rể tương lai của tôi đấy.
……….
- Trưởng phòng Bành, tôi vừa ra ngoài xem, đi cả rồi. Hay là để tôi gọi điện cho Ngô Thì Nhuế nghe ngóng một chút?
Tên cơ trưởng trong phòng bao rõ ràng cuống rồi, tay cầm di động, lời vừa xong của Tô Xán đáng suy nghĩ, nếu là trước kia thì bọn họ đơn thuần cười khẩy thôi, nhưng hiện giờ tập đoàn đang trọng tổ, trong thời kỳ mẫn cảm này, câu nói như thế sức uy hiếp không cần nghi ngờ, bọn họ không xét tới khả năng chân thật của nó.
Mấy thành viên tổ bay đưa mặt nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn bị tai bay vạ gió, xuất hiện không đúng nơi đúng thời điểm mà thôi, sự kiện này ở tầm quá xa, chỉ còn biết nhìn vào Bành Lập Tân, nhưng khuôn mặt âm trầm của ông ta không giúp bọn họ có thêm chút lòng tin nào.
Dù có biến, những người khác còn có thể tới nói khó với Ngô Thì Nhuế, không đáng lo lắm, dầu sao bọn họ chỉ không làm gì cả thôi, gặp tình huống như vậy khó có thể làm gì khác.
Viên cơ trưởng thì khác, trước kia thái độ của hắn với Ngô Thì Nhuế không tốt, lần này gần như đảm nhiệm vai trò “dắt gái”, thấy mình tự lo thân trước khi cầu người khác, bắt đầu làm công tác với những người khác:
- Mọi người nhìn thấy đó, trưởng phòng Bành cũng chỉ là quan tâm tới nhân viên phía dưới thôi, cô bé Ngô Thì Nhuế đó hiểu lầm, còn trẻ, xốc nổi quá, nói một câu đã nổi giận đùng đùng, định đại náo thiên cung à?
Thành viên tổ bay vâng dạ.
- Mọi người đều ở cùng nhà khách, trở về khuyên giải cô bé đó, nhiệt tình nên đặt vào công tác, vừa rồi tôi uống hơi niều, thái độ không tốt, xin lỗi hộ tôi, muộn rồi, về nhà khách cả đi.
Sự kiện Tô Xán xuất hiện thì hắn hoàn toàn không nhắc tới, không cần luận thật giả, ít nhất đảm bảo ở vị trí an toàn đã, qua thời gian nếu thằng nhãi kia chỉ mạnh miệng dọa người, lúc đó hắn xử lý Ngô Thì Nhuế chưa muộn.
Thành viên tổ bay lần lượt đứng lên ra về, đều tỏ ý sẽ khuyên nhủ Ngô Thì Nhuế, nhưng ai nấy thầm khinh bỉ trong lòng, lúc nãy còn quát tháo người ta, bây giờ đỏ hết cho rượu gây xung đột nhỏ, loại nam nhân này thực sự không có chút đáng tin cậy nào, uổng cho bộ mặt điển trai.
- Trưởng phòng Bành, tôi thấy thằng nhãi đó chỉ hư trương thanh thế để bỏ đi một cách có thể diện thôi, thằng nhãi không biết trời cao đất dày.
Trước mặt lãnh đạo phải tỏ ra bản lĩnh một chút, bị một tên nhóc lai lịch chưa rõ dọa sợ, sau này ai tin được nữa.
Bành Lập Quân áo vẫn còn hơi ướt, khóe miệng hơi co giật, nhìn ra dưới bề ngoài trầm mặc kia áp ức cơn giận thế nào, xua tay với viên cơ trưởng bảo hắn im lặng lấy di động ra, bấm số gọi:
- Vương Trác, Lập Tân đây, hỏi anh chuyện này.
Đơn giản, ông ta gọi điện cho bên phòng nhân sự, hỏi lai lịch của Ngô Thì Nhuế trước, xác minh thêm một điều, con tổng giám đốc Tô Lý Thành của kiến trúc Đại Dung tên là gì, sau khi biết Ngô Thì Nhuế là con gái cán bộ cao tầng Đại Dung nhờ đưa vào, liền nhận định quan hệ với Tô Xán.
Cúp điện thoại, mặt Bành Lập Tân càng thêm âm trầm, cơ trưởng không cố giữ bình tĩnh được nữa, dù nghe cuộc nói chuyện vẫn đoán ra đại khái, song ôm hi vọng cuối cùng:
- Trưởng phòng Bành, thằng nhóc Tô Xán đó là...?
- Con trai Tô Lý Thành của kiến trúc Đại Dung.
Bành Lập Tân nói ngắn gọn.
Viên cơ trưởng mặt co giật, tính xem mình có nên quay về đích thân xin lỗi Ngô Thì Nhuế không?
Bành Lập Tân thình linh vỗ bàn:
- Bảo tôi làm việc khác? Một thằng nhãi con mà dám lớn lối với tôi, xem xem nó làm thế nào? Cha nó nghe lời nó chắc, mấy thằng hoàn khố như nó ra ngoài vênh váo, về nhà dám kể chuyện với cha mẹ sao.
So với việc bảo Bành Lập Tân bị Tô Xán dọa, chẳng bằng nói ông ta tức giận vì mất con mồi ngon như Ngô Thì Nhuế hơn, Ngô Thì Nhuế là bạn gái của Tô Xán thì ông ta sau này không động chạm vào được rồi.
Viên cơ trưởng nghe thế thì mừng rỡ, đúng vậy, nói Tô Lý Thành nghe lời con trai đuổi việc một trưởng phòng tài vụ thì quá hoang đường, nhưng mừng chẳng được bao lâu, thằng nhãi đó không làm gì được Bành Lập Tân, chẳng phải sẽ trút hết giận lên đầu mình sao?
…..
Ông Đường cũng tạm biệt bạn học cũ trở về, vào trong xe đóng cửa lại, nhìn chiếc Audi của bạn đi trước, bọn họ uống cocktail, cho nên lái xe không thành vấn đề, không bảo lái xe đưa về.
Nghĩ một lúc, ông Đường cầm di động bấm số:
- Vợ ơi, đã ngủ chưa?
- Chuẩn bị ngủ, đang xem sách một chút, sao về sớm thế, không đi tham gia cuộc sống về đêm phong phú à? An Bân không đem mấy tiểu minh tinh ra giới thiệu cho anh sao?
Ông Đường toát mồ hôi:
- Đừng thấy tên đó bây giờ ở ĐTH phong quang lắm, bên cạnh vô vàn mỹ nữ, thực ra vẫn còn tơ tưởng tới vợ anh.
Mục Tuyền ngồi một mình trong phòng ngủ ở Dung Thành, lạnh nhạt nói:
- Ồ, vẫn có người nhớ tới bà già này à?
- Tên đó bây giờ nhìn nhà ba người chúng ta sống hạnh phúc mà hâm mộ, còn ngông cuồng nói nếu năm xưa không phải hắn chủ động rút lui thì cái bánh thơm phưng phức đó đã không có phần của anh. Em nói xem, anh có nên cho hắn một đấm không?
- Không phải cuồng ngôn, so với An Bân, anh đúng là có thua kém.
Mục Tuyền bình thản đáp:
An Bân có thể nói là thái tử đảng, con cháu cách mạng đời ba, không những cao lớn đẹp trai, lại còn ôn nhu lịch sự, thiên văn địa lý không gì không hiểu, được Mục Ngạn Dung rất vừa ý. Còn ông Đường năm xưa chỉ là một trong vô số người chìm nghỉm trong đại quân theo đuổi Mục Tuyền. Khi đó không ít người thấy An Bân có tình cảm với Mục Tuyền mà lòng như tro tàn, cho rằng cơ hội đã hết, ai cũng nghĩ bọn họ sẽ thành một đôi. Kết quả không hiểu sao An Bân đúng lúc theo đuổi Mục Tuyền gắt nhất lại đột nhiên đi lính, ông Đường rất biết tận dụng cơ hội liền giành thắng lợi ôm được mỹ nhân về.
Ông Đường bị vợ đả kích cũng quen rồi, không giận, còn nghiến răng nói:
- Tên đó tuổi không còn ít nữa, bên cạnh mỹ nữ như mây mà không chịu lập gia đình, chẳng lẽ thực sự chưa quên được em? Không được, anh phải canh chừng em cho chặt một chút. Nếu không tiểu phượng hoàng nhà ta bay mất, kim phượng hoàng cũng không còn, thì anh biến thành cô độc rồi.
Mục Tuyền nhìn căn phòng rộng thênh thang chỉ có một mình, đặt cuốn sách xuống, bà miễn dịch với tất cả lời ngon ngọt rồi, chẳng có chân lý nào rõ ràng hơn thực tế trước mắt, ánh mắt vô tình như của Tô Xán còn hơn vô vàn lời sáo rỗng:
- Anh gọi điện chỉ để nói mấy lời thế này à? Vậy em ngủ đây.
- Còn chuyện nữa, đảm bảo em nghe xong sẽ có hứng thú.
- Thứ trên đời này khiến em hứng thú không có nhiều, anh mà không chắc chắn thì đừng có lấy ra.
Mục Tuyền cao ngạo nói:
- Anh làm sao dám quấy nhiễu giấc ngủ của vợ đại nhân, hôm nay anh đi uống rượu với An Bân, không ngờ gặp phải thằng nhóc Tô Xán... Thằng nhóc này rất thú vị, rất vui.
Mục Tuyền ngồi thẳng dậy, chăn đắp trên người tuột xuống, áo ngủ lụa mềm mại như nước ôm lấy bầu vú no tròn chưa có quá nhiều dấu hiệu chảy sệ, hai chấm nhỏ hiện ra lờ mờ, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười quyến rũ, tiếc là phong tình điên đảo đó lại không có ai chứng kiến:
- À, anh nói nghe xem.