Theo truyền thống gia đình, cả nhà lại sang nhà cậu cả ăn Tết, so với năm đầu lên Dung Thành vắng vẻ quạnh quẽ, năm nay vui hơn nhiều, cái không khí Tết ở Hạ Hải lại tràn về.
Tô Xán chẳng lúc nào nhàn rỗi, khi thì bị mẹ gọi:
- Tô Xán, con mang bát ra bàn này.
Lát sau thì giọng chị cả từ bếp truyền ra:
- Chủ tịch Tô, chưa có đồ uống này, đi mua đi, mua bia thôi không mua rượu đâu, gọi Viên Viên theo, nó chỉ ngồi chơi chẳng làm gì cả.
Còn Tằng Viên vì học ở Dung Thành, nên thường xuyên chạy tới nhà chị cả, quen được một đám bạn của ủy ban kế hoạch, năm nay đã 15 tuổi, vẫn trắng tròn đẹp đẽ, rất thân với Trâu Tiểu Chường 16 tuổi, con trai chủ nhiệm ủy ban kế hoạch.
Nhà Trâu Tiểu Cường và Tằng Toàn Minh quan hệ khá tốt, thường xuyên sang chơi, tự nhiên như ở nhà, đương nhiên một phần là vì thiện cảm mông lung của thiếu niên với chị gái nhà bên, cứ tới ngày lễ Tết, chỉ cần Tằng Na ở nhà là hắn sẽ tới ăn chực, Tằng Toàn Minh không coi hắn là người ngoài.
Có điều hôm nay Doãn Thục Anh thấy Trâu Tiểu Cường là lạ, thằng bé này trước kia sang nhà mình, mồm ngọt sớt chạy ra chạy vào giúp việc nọ việc kia, hôm nay lại câu nệ khách khí.
Trâu Tiểu Cường và Tằng Viên ngồi trên ghế sô pha ăn long nhãn khô và hạnh nhân, mắt cứ len lén nhìn Tô Xán, mãi mới hạ thấp giọng hỏi:
- Tằng Viên, anh ấy tên là Tô Xán à?
Tằng Viên mắt nhìn chằm chằm xem TV, vừa rồi Tô Xán gọi đi mua đồ cũng mặc kế, lấy cớ bận tiếp khác, gần đây hắn rất bất mãn với Tô Xán vì cướp vị trí của mình trong lòng chị:
- Ừ, có vấn đề gì sao?
- Anh ấy chính là Tô Xán!?
Tằng Viên kỳ quái hỏi lại:
- Anh trai em, chả lẽ em không biết, đúng anh ấy là Tô Xán, con trai cô em là Tằng Kha.
Hiện giờ nhìn Tô Xán chạy ra chạy vào bê bát dọn đũa, bị sai như sai vặt, thi thoảng căm tức trừng mắt với Tằng Viên, Tằng Viên cứ lờ đi, so với lời đồn thật khác biệt quá lớn, nhưng mà hắn không dám kể với Tằng Viên, nếu không Tô Xán biết do hắn kể chuyện "xấu" của mình bên ngoài, dám xách chai bia đập vỡ đầu hắn giống đập xe của người ta lắm, đám nha nội ở ngoài hung hăng bao nhiêu, về nhà ngoan ngoãn bấy nhiêu, bởi vì chúng biết bên ngoài mình có thể làm vương làm tướng đều là nhờ trong nhà.
Trước bữa cơm, Tằng Toàn Minh gọi Tô Xán vào thư phòng, bên trong có cả cha, Tô Xán cẩn thận đóng cửa lại.
Tằng Toàn Minh và Tô Lý Thành đang giao lưu.
- Tháng 8 năm ngoài, kỷ yếu 178 của cuộc họp chính phủ ghi, yêu cầu cục quy hoạch xác định quy hoạch dài Phủ Hà trước ngày 24 tháng 12, sau đó do trung tâm dự trữ đất đi thực thi công tác, cuộc họp do Đào Xương Binh chủ trì, tham dự có viện trưởng viện kiểm sát, tòa án.
- Chuyện này sang năm sẽ mang ra tòa xét xử, ở cuộc họp thường ủy, bí thư Vương chỉ ra cụ quy hoạch đưa ra công văn "công tác tiền kỳ triển khai quy hoạch đường Phủ Hà" là vượt quyền, không được lấy làm chỗ dựa để giải tỏa.
Tô Lý Thành gật đầu:
- Em nghe nói đó là trò đục nước béo cò của Đào Xương Bình, cái gọi là công tác tiền kỳ kia định nghĩa rất rộng rãi, dự trữ đất đai cũng có thể coi là công tác tiền kỳ, cho nên có thể đẩy cho hành vi tự tiện chủ trương của trung tâm dự trữ đất đi, không mò được tới ông ta.
Lúc này Tô Xán ngồi một bên chờ đợi, Tằng Toàn Minh nhìn sang, vừa lên tiếng đã mắng:
- Thằng bé này, đây là chuyện người lớn, đời thùa nào cậu cần cháu ra mặt, đã thế cháu lại còn kéo cả con trai bí thư Vương đi đập xe của người ta, chuyện này đồn ra, người ta nhìn cậu thế nào? Người ta cho rằng cậu hẹp hòi báo thù biết không hả?
What!?? Đồn đại kiểu gì mà lại thành mình và Vương Uy Uy đi đập xe của người ta rồi? Từ một chuyện trí kế vô song của mình, bị biến thành một tên lưu manh, mình mà biết tên mất dạy nào hủy thanh danh của minh, thì mình bóp cổ nó.
Tô Xán giải thích:
- Cậu, làm gì có chuyện đó, là Đào Chử Hồng tự đập xe của hắn mà, cháu có thể kể tên hàng chục người có mặt khi đó làm chức, sao đổ lên đầu cháu.
- Đừng tưởng cậu không biết, chính cháu bảo người ta lái xe tới dưới lầu, nếu không sao nó lại tự đập xe mình.
Ặc, sao cậu biết rõ thế, như tận mắt nhìn thấy vậy?
Tằng Toàn Minh hừ một tiếng:
- Nếu cậu muốn truy cứu chuyện của Đào Chử Hồng thì gọi điện cho Triệu Lập Quân một tiếng, có kẻ không dám khai sao? Những chuyện này rất phức tạp, cháu không rõ thì đừng dính vào, không đơn giản như cháu nghĩ đâu.
Tô Xán vỗ đầu, tại sao lại quên mất Triệu Lập Quân rồi, có điều y đập xe còn do một nguyên cớ khác cho nên cũng không giải thích, ngồi nghe cậu cả mắng mỏ gần nửa tiếng, thấy cậu cả nguôi giận rồi, Tô Xán mới dè dặt hỏi:
- Đào Xương Bình giảo hoạt như thế, vậy vị chủ nhiệm Chương kia thành dê thế tội rồi? Còn nhà đầu tư, chắc cũng không phải là tập đoàn Nam Ninh nốt ạ?
- Thu lưới quá sớm, tất nhiên là không có gì hết, nhưng ít nhất cũng ngăn được đám người kia cắt xẻo lợi ích quốc gia.
Tô Xán lòng trầm xuống, thế là bọn chúng phủi sạch sẽ liên quan rồi, đoán chừng tin đồn kia do đám Đào Chử Hồng bóp méo tung ta, dù sao tin đồn lan đi luôn có nhiều bản, con người ta luôn chọn lấy điều mình muốn tin. Có lẽ với không ít người nghe đủ phiên bản lẫn lộn nhau sẽ tự đưa ra kết luận câu chuyện là cháu trai Tằng Toàn Minh ỷ thế quen biết con bí thư thành ủy đập xe Đào Chử Hồng, với người dân thường mà nói, chẳng qua là chó cắn chó, cho họ thêm đề tài nữa chửi bới con cái nhà giàu và đám hoàn khố nha nội thôi, Tô Xán hiểu rõ tâm lý tiểu dân này.
Trước kia lên mạng cứ có đề tài thế này là mình hùa vào chửi, bất cần biết, tóm lại đám con ông cháu cha luôn khốn kiếp, giờ chuyện rơi vào đầu mình mới thấy khó chịu.
Ít nhất cho dù bị gọi là chó cắn chó thì Tô Xán cũng muốn làm con chó khôn hơn, không phải là chó điên cắn càn.
…….
Tiếp đó mợ cả gọi mọi người ra ăn cơm, trước khi ăn tất cả tập trung chụp bức ảnh gia đình.
- Tôi đã xem báo cáo công tác của Đại Dung, chẳng nhẹ nhàng hơn báo cáo chính phủ là bao, cái gì cũng có, cả công trình quân sự cũng dính dáng vào.
Trong bữa cơm, Tằng Toàn Minh nói:
Gần đây báo tài chính Dung Thành cho đăng đánh giá về phương thức kinh doanh Đại Dung xưa nay luôn là "tăng", bọn họ gần như xuất kích bốn phương, đầu tư khắp mười mấy thành phố, bắc lên Trầm Dương, nam hạ Hải Nam, đông tới Thượng Hải, tây tiến Lạp Tát. Ngành nghề cũng có mười mấy cái, mậu dịch, chế tạo, văn hóa, in ấn, bán lẻ, lợi thuế là 300 triệu.
Năm ngoái Tô Lý Thành lên làm tổng giám đốc, vị trí này tuy hiển hách, nhưng phong ba áp lực lớn, bao nhiêu người nhòm ngó, năm nay thành phố ra chỉ tiêu phải giữ được giá trị tài sản quốc hữu.
Trong mắt người ngoài Đại Dung trải qua bến cố cực lớn, thời gian điều chỉnh giá trị cổ phiếu mất 24%, đó là lần mất giá cổ phiếu kỷ lục của mười năm qua, nói lên lòng tin bên ngoài với Đại Dung đã mất rất nhiều, không đánh giá cao tân chủ tịch Tôn Gia Dũng và tân tổng giám đốc Tô Lý Thành, không có bàn tay cứng rắn của Từ Trưng, muốn chiếc hàng không mẫu hạm này thuận buồm xuôi gió, giữ được giá trị tài sản, tuy là yêu cầu thấp nhất của quốc tư ủy, song khó làm được.
Năm ngoái tuy đã gồng mình vượt qua khó khăn, nhưng năm nay mới là khảo nghiệm thực sự.
- Em cũng nhìn ra vấn đề này, mặc dù nói là đầu tư đa nguyên hóa theo lý thuyết không bao giờ để toàn bộ trứng trong một cái giỏ, khiến tập đoàn phát triển ổn thỏa hơn, nhưng lại làm tài nguyên phân tán, trói buộc sự phát triển, từ căn bản mà nói cơ cấu này không hợp lý. Trước kia chủ tịch Từ còn thì nhờ uy tín lớn đỡ hơn, bây giờ nhiều nơi em phát hiện không động vào được nữa... Em thấy cây cối quá um tùm, đến lúc cắt tỉa cành lá để phát triển vững mạnh hơn.
- Tôi cũng nghĩ như thế.
Tằng Toàn Minh và Tô Lý Thành cùng cụng chén:
Mợ cả trách hai bọn họ bữa giao thừa mà còn đem công việc vào, Tằng Kha và Tô Lý Thành đành phải ngừng thảo luận, không khí bữa cơm vui vẻ, nhưng những điều nghe được lại in sâu vào đầu Tô Xán. Tối hôm đó ngủ lại nhà cậu cả, Tô Xán một mình đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm, đằng xa có một quả pháo hoa bắn lên nửa tầng không, sau đó bùng nửa ánh lửa sáng lạn nhất.
Tô Xán còn nhớ năm thứ nhất học đại học, chính là thời gian này về nhà, cha mẹ đang lo lắng chuyện tổng công ty trọng tổ, không bao lâu sau Cty công trình số 4 vì thế bị vứt bỏ như đứa con không cha không mẹ, từ đó đi xuống không còn gì vực dậy được nữa. Rất nhiều người bị cho thôi việc, cây cỏ trong tiểu khu khô héo, sân thượng đầy cỏ hoang, đại bộ phận phải đi tìm lối thoát khác, như cha mẹ Tiết Dịch Dương, Lưu Duệ, cha mình bám vào công ty, làm chức bảo vệ lương lúc có lúc không...
Bây giờ cha vì muốn tăng cường chỉnh hợp tài nguyên, tất nhiên sẽ cắt bỏ cành lá, công ty công trình số bốn hẳn sẽ một trong những công ty gặp vận mệnh bi thảm, tiếp theo đây cuộc đời rất nhiều người sẽ biến đổi hoàn toàn.
Gia đình mình từng là một trong số đó.
Bằng cách này hay cách khác, lịch sử lại kéo mọi thứ về đúng quỹ tích của nó.
Lần trước cha là nạn nhân, lần này sẽ là tội đồ trong mắt vô số người, cha làm thế là đúng hay sai? Mọi thứ đâu phải phân rõ đúng sai như vậy?
Thành phố trong bóng đêm bị liên tục tiếng pháo hoa nổ đì đùng làm rực sáng.
Di động vang lên, là tin nhắn của Đường Vũ:” Tô Xán, năm mới vui vẻ.”
"Năm mới vui vẻ."
Trả lời tin nhắn, bỗng nhiên Tô Xán muốn rơi nước mắt.