Nhưng lúc này đây dưới ánh mắt tất cả mọi người đang chờ đợi Trần Linh San cô có hành động, cô vứt bỏ tất cả mà thể hiện tình cảm với Tô Xán sao? Trong mắt mọi người mình ắt thành công chúa vì anh hùng mà xuất hiện, cô không thích làm loại công chúa đó.
Cho nên cô chỉ nói một tiếng "cám ơn bạn" rồi dắt tay Lý Lộ Mai rời đi, cô không biết tại sao lại như thế, vì sao khoảng cách giữa mình và Tô Xán ngày càng xa.
Tô Xán nhìn theo bóng Trần Linh San đi xuống con dốc theo ánh hoàng hôn tắt dần, cô gái này tự tôn quá cao, chẳng trách ngày hôm đó vì mình đùa cợt một chút mà bật khóc, lời xin lỗi sau ngày hôm nay càng trở nên khó nói rồi...
Dù thế nào Tô Xán càng nhìn nhận sâu hơn về Trần Linh San, hình bóng Trần Linh San trong lòng y càng thêm đậm nét.
Trần Linh San đi ra tới đường thì một nam sinh người tầm thước, khá điển trai, ăn mặc chải chuốt vẫy tay, đứng bên cạnh một chiếc xe Ford:
- Linh San, bên này.
- Tiêu Vũ, làm gì vậy?
Trần Linh San nhìn vào trong xe, cúi đầu chào lễ phép:
- Cháu chào chú Hải.
Đó là lái xe của nhà Hạ Tiêu Vũ, nhà cô và nhà họ Hạ cực kỳ thân thiết, hai người bọn họ là đôi bạn thanh mai trúc mã.
- Thấy đám người kia chặn đường bạn, mình gọi điện bảo người nhà tới đón, để ra đây bạn có cớ thoát khỏi bọn chúng.
Hạ Tiêu Vũ giơ di động lên, nói tới đó hơi ngại ngùng bổ xung:
- Mình thấy rồi, xin lỗi, mình không được dũng cảm như Tô Xán.
Trần Linh San cười khẽ, ôm vai Hạ Tiêu Vũ nói:
- Không đâu, bạn làm thế là đúng rồi đấy, chúng ta về thôi.
….
Cuối tuần ba tên đồng đảng tụ tập ở sân khu tập thể đơn vị, Lưu Duệ kể khổ với Tô Xan:
- Nhờ phúc của mày đấy, thằng chó Vương Hạo Nhiên ra tay quá nặng, Dương Mộc mấy ngày liền mặt mày bầm tím, mày nói xem cái mặt như thế làm sao phơi ra ở trường học được, chuyện này không thể kể ra, thế là ruyền đi truyền lại thế nào mà thành Tô Xán mày ra tay, hay rồi tao và hắn đã hoàn toàn quyết liệt, hắn còn mấy lần tuyên bố cho người đánh tao.
Tô Xán bật cười, không ngờ Nhị Trung lại lan truyền như vậy, có khi trong mắt một số học sinh, hắn thuộc về thành phần cá biệt thích đánh đấm giống Vương Hạo Nhiên rồi,
- Khoảng thời gian này mày tốt nhất đừng đi nhà vệ sinh một mình, cũng đừng ở trong nhà vệ sinh quá lâu.
- Vì sao?
Lưu Duệ giật nảy:
- Chẳng lẽ mày cho rằng hắn sẽ chặn tao trong nhà vệ sinh? Không vô đạo đức tới thế chứ! Đừng dùng thứ tư tưởng u ám của mày dọa tao.
- Chỉ nhắc mày một chút thôi.
Tô Xán bĩu môi, bị Dương Mộc chặn trong nhà vệ sinh, đó là sau này học đại học mày về nhà ăn tết, tối hôm đó uống say mày kể cho tao, giờ tao báo đáp lại mày, về phần mày có đề phòng hay là lại muốn bêu mặt lần nữa thì cứ tự nhiên.
Đương nhiên hắn bị Dương Mộc chặn đường không phải lúc này, hình như là tới năm thứ ba, còn trước đó hai đứa này luôn trong kỳ trăng mật. Tới năm thứ ba, một lần Dương Mộc ở nhà ăn cho thức ăn thừa vào bát hắn, làm Lưu Duệ hất bát canh vào mặt Dương Mộc trước mặt bao nhiêu học sinh, từ đò quan hệ xấu đi. Tô Xán chỉ nhớ mang máng như vậy, cụ thể hơn hình như Lưu Duệ cũng không kể.
Giờ quan hệ hai bên đã căng thẳng, khó tránh khỏi làm lịch sử diễn ra trước.
Hiện giờ Lưu Duệ rất kiêu ngạo, khác với sự vững vàng chững chạc về sau, nếu không trải qua quá nhiều va vấp, lấy đâu ra sự trầm ổn đó? Cho nên Tô Xán không chuẩn bị để Lưu Duệ tránh chuyện xỉ nhục này, đôi khi thua thiệt chút không phải là chuyện xấu, rút từ chính kinh nghiệm của bản thân.
…
Trên tình có người tới, nguyên là phó cục trưởng công an, phó bí thư đảng ủy thành phố Tân Xuyên, Cận Đông Hải tới Hạ Hải làm cục trưởng công an, phó thị trưởng.
Trên hội nghị thường ủy, Cận Đông Hải đề xuất rất nhiều cải cách liên quan tới vấn đề cảnh vụ, cùng nghiên cứu kết luận trị an địa phương Hạ Hải phức tạp, đề xuất yêu cầu tăng thêm nhân viên kinh phí, mua thêm xe cảnh sát.
Nhưng bị Vương Bạc áp xuống:
- Đồng chí Cận không hiểu tình thế hiện nay, tôi biết tâm tình muốn bức thiết cải cách trị an của đồng chí, nhưng hiện chưa cần gấp như vậy, hiện xe cảnh vụ Hạ Hải đều có phân phối ngoại ngạch, chỉ có địa khu cá biệt là vấn đề chiếm dụng xe công nghiêm trọng, đồng chí có thể nắm chặt vấn đề này, hóa giải thiếu hụt xe cảnh vụ, không nên đợi tài chính chính phủ hiện đang eo hẹp giải quyết.
Rời phòng họp, Hồng Tiểu Thiên và Vương Bạc thảo luận một phần tài liệu mời gọi đầu tư, tòa nhà thành ủy là kiến trúc thập niên 80, do cửa kính dùng vật liệu đặc thù, mang chút thâm tối, rất trang trọng nghiêm túc, ngoài tòa nhà có một cái ao nhỏ và giả sơn, bên trong đa phần là cá nhỏ và tôm, có điều trên giả sơn cỏ dại um tùm.
Lúc chia tay, Hồng Tiểu Thiên nói với Vương Bạc:
- Bí thư, vừa nãy thật nguy hiểm hả.
Trong mắt người ngoài, đây là đợt giao phong đầu tiên giữa Vương Bạc và Cận Đông Hải.
Cận Đông Hải ở thành phố Tân Xuyên có không ít ác danh, trong thời gian ông ta nhậm chức ở đó liên tiếp xảy ra sự kiện xã hội đen đánh nhau, rồi có cán bộ bị uy hiếp, không ít người viết thư tố cáo về hành vi ác liệt của ông ta, có điều những thứ này lên tới tỉnh liền như đá chìm đáy biển.
Ai cũng bảo Cận Đông Hải có với Lưu Thành bí thư chính pháp ủy tỉnh, thường ủy tỉnh ủy, ở Tân Xuyên ỉa dây ỉa vãi như thế chưa chùi sạch đít, đã thừa gió tới Hạ Hải lên làm cục trưởng cục công an, thường ủy thành ủy, thật khiến người ta mở mắt.
Nghĩ tới Lưu Thành, lòng Vương Bạc bao phủ mây đen, đó là đại lão hệ phái đối lập, chuyện xung đột lần này ông ta bị "đi đầy" nhờ công lớn của Lưu Thành, giờ lại gài thân tín vào thường ủy Hạ Hải, định âm thầm bố trí cờ sao?
Cận Đông Hải vừa mới nhậm chức đã lớn tiếng yêu cầu một khoản tài chính không nhỏ, đây là thăm dò, Vương Bạc áp xuống, nhưng mười ba thường ủy lại có năm người ủng hộ Cận Đông Hải, đó là nhân vật Vương Bạc không nắm giữ được, thế nên có câu "thật nguy hiểm" của Hồng Tiểu Thiên.
Khu nhà thường ủy, Tô Xán vẫy tay chào tạm biệt đám Vương Uy Uy.
Tới hôm nay Tô Xán mới phát hiện là mình đi cùng chuyến xe với bọn họ, xe bus số 8 đi tới khu phố chính phủ, xuống xe, đi tiếp lên trên là khu tập thể, còn đi xuống là nhà cửa hiệu nhà Tô Xán, đoạn đường giữa là khu nhà thường ủy mà đám Vương Uy Uy đang ở.
Một chiếc xa hơi màu đen đi tới cổng, bảo vệ lập tức ôm súng đứng nghiêm, hiện giờ rào chắn còn chưa tự động hóa, vẫn một đầu buộc vật nặng, đầu kia buộc thừng kéo, dù là tòa nhà chính phủ cũng như thế.
- Ồ cha Uy Uy về rồi, vừa vặn.
Lưu Trứu Vũ hỏi Tô Xán:
- Không ở lại nhà chúng tôi ăn cơm sao?
Tô Xán lắc đầu:
- Cửa hiệu hôm nay hơi bận, để lần sau đi, tạm biệt.
- Nhớ đấy, mọi người đi KTV hát, cậu không được vắng mặt đâu nhé.
Lâm Trứu Vũ không quên nhắc:
Vương Uy Uy chỉ gật đầu chào mang tính tượng trưng, dù gần đây hắn khôi phục liên hệ với Tô Xán, có điều thái độ có chút lãnh đạm, hắn cũng chấp nhận người bạn như Tô Xán, nhưng hai người không thể phát triển thành quan hệ thân thiết như kiểu hắn và Lâm Trứu Vũ.
Lâm Lạc Nhiên vẫy tay:
- Hẹn gặp lại, hôm khác mình tới hiệu nhà bạn mua đồ, nhớ giới thiệu cho mình nhé.
- Yên tâm, nhất định giới thiệu cho bạn thứ đắt nhất.
Đối với Lâm Lạc Nhiên càng thoải mái tự nhiên cô càng thích, còn dè dặt giữ kẽ thì chẳng làm bạn với cô được.