Trong văn phòng Hứa Trường Thành, ông ta đang thương lượng với Chu Chiêu Phong.
Hứa Trường Thành vốn xếp thứ ba trong chính phủ, đợi khi thị trưởng Dương Vạn Lý rời đi, Chu Chiêu Phong thuận lợi tiến bước thành thị trưởng, ông ta thành thường vụ phó thị trưởng, vậy tới khi đỉnh cao sĩ đồ có khả năng tới vị trí thị trưởng, không chừng trước khi nghỉ hưu được giải quyết đãi ngộ cấp phó bộ, hoàn thành quỹ tích mỹ hảo. Nhưng Tô Lý Thành ở đâu chen ngang, có thể tưởng tượng ông ta phẫn nộ thế nào, mới đầu còn áp chế được, nhưng cùng với việc sản sinh chuyện không vui với Tô Lý Thành, dần đi tới cục diện không áp chế được nữa.
Kỳ thực tới tầng cấp của bọn họ, có ai muốn tùy tiện kết thù kết oán với nhau, ai muốn hơi tí lật nhào lật ngã nhau, cho dù là quan hệ cấp trên cấp dưới, là kết cục phải chấp nhận. Như Dương Vạn Lý mâu thuẫn với mấy vị phó thị trưởng, cùng lắm là mọi người nhìn nhau ngứa mắt thôi, đâu thể cứ thế mà lật nhào người ta, lao vào đấu đá sinh tử.
Nhưng luôn có một số thế cục, có khí khiến hai người vốn chẳng liên quan, đẩy tới mặt đối diện, chỉ có một bên có thể ở lại, như với Tô Lý Thành bây giờ.
Chu Chiêu Phong nhìn Hứa Trường Thành tỏ ra rất tự tin, người này cũng có bản lĩnh, khiếm khuyết lớn nhất là ỷ vào Hứa gia bao đời ở Hoàng Thành sinh kiêu ngạo, mơ ước cả đời cũng chỉ là lên làm thị trưởng Hoàng Thành, không dám bước ra ngoài, càng sống càng đi xuống, dù là với ông ta cũng có vài phần lên mặt, nói gì với người khác. Ngẫm nghĩ một lúc nói:
- Phía Đỗ Vi liệu anh có để lại sơ hở gì không?
Hứa Trường Thành cười khẩy:
- Lão Chu, không phải tôi nói anh chứ, ở phương diện với phụ nữ, anh quá sợ đầu sợ đuôi đấy, ai chẳng biết Đỗ Vi là con hồ ly tinh, nhưng cô ta cũng biết bản thân cần gì, tôi có thể cho cô ta cái gì, tôi mà ngã, cô ta chết theo là cái chắc. Anh cũng biết cô ta mê mẩn tôi thế nào, đương nhiên không phải nói cô ta một lòng một dạ về tôi, nhưng nói về công về tư, cô ta đều sẽ đứng bên phía tôi thôi.
- Tô Lý Thành tưởng dựa vào Vương Bạc cử mấy tên phóng viên xuống làm loạn lên, cho đăng vài bài báo là lật đổ được tôi sao? Quá ngây thơ.
Chuyện này tạm thế, Hứa Trường Thành mạnh miệng cũng không có nghĩa là não rỗng, Chu Chiêu Phong cười đổi chủ đề:
- Chuyện thằng bé Hứa Đông, bên anh tính sao rồi, tôi cứ ngóng cái ngày nó và con bé Điền Điền kết hôn, không biết lúc đó sẽ thế nào, ái chà thoáng cái chúng ta đã già.
Mắt Hứa Trường Thành thoáng qua một tia oán độc:
- Trước tiên phải đợi Cảnh La Tường rút đã, cái thằng nhóc con ngu ngốc đó, lần trước thì là Tô Lý Thành, lần này là Tô Xán, phải là tôi thì tôi cũng điên lên rồi. Ài tôi cũng mong cho chúng kết hôn sớm, có gia đình rồi có lẽ nó bớt lông bông hơn, chỉ lo bên kia..
- Lần trước tôi cùng Lão Điền trò chuyện, nghe chuyện này ông ta cũng chấn động lắm, có điều cũng nói, thằng bé Hứa Đông đó ham chơi một chút thôi, bản chất không xấu, chuyện tra rõ ràng rồi, tin rằng Hứa Đông không có vấn đề. Theo tôi thấy, ông ấy vẫn đợi chuyện xử lý xong, hôn nhân đại sự mà, vẫn thế nào thì làm thế thôi.
Hứa Trường Thành hừ một tiếng:
- Lão hồ ly đó e mong Hứa Đông không ra được ấy chứ, xưa nay ông ta có thành kiến với nó, chẳng qua là ngại thể diện nên nói thế thôi. Mà không lo, Điền Điền nó thích Hứa Đông mà, tới khi con bé gả vào nhà tôi, lão già đó thương con lắm, chẳng lẽ không nghĩ cho con mình.
Chu Chiêu Phong nhìn tờ Nhật báo Dung Thành, trên đó có cho đăng sự kiện phóng viên bị hành hung, mỉm cười đứng dậy nói:
- Được, anh có tính toán chu toàn là tôi yên tâm rồi, tôi đi trước.
Vẫn như cũ ôn hòa đứng dậy, nhàn nhã rời đi.
Rời khỏi phòng Hứa Trường Thành, đi ra tới cầu thang, Chu Chiêu Phong lững thững bước đi thì di động vang lên, một giọng nữ hỏi:
- Phía Hứa Trường Thành sao rồi?
Chu Chiêu Phong bị ánh mặt trời làm chói mắt, hơi cúi đầu xuống, nhiều năm đọc tài liệu mà mắt có chút vấn đề, đưa tay chùi nước mắt ở khóe mắt, nói:
- Cao thiếu gia nói không sai, Hứa Trường Thành hết rồi, ông ta nhiều năm không chịu bước ra khỏi Hoàng Thành, không rõ thế cục nữa, luôn nghĩ không ai làm gì được mình.
Ngẩng đầu lên mặt không có chút cảm xúc nào, khác hoàn toàn với vẻ hiền hòa vữa nãy:
- Quá mức tự đại, cho rằng Hứa gia dệt nên mạng lưới quan hệ với các phương diện thế lực ở Hoàng Thành là thành hào phiệt thực sự, thế nhưng mấy người thân làm chính hiệp, rồi kinh doanh đó chỉ là đám cỏ dại mọc hỗn loạn mà thôi...
Tiếp theo đó Hứa Trường Thành gọi điện cho phó sở trưởng Lý, bên kia ậm ừ đáp lại. Hứa Trường Thành cho rằng thế là đủ, đợi chuyện Hứa Đông chuyển biến.
Nhưng tiếp đó nghe được tin dữ, tỉnh phái tổ điều tra xuống, điều tra tình hình an toàn giao thông đặc biệt nghiêm trọng của Hoàng Thành, gây bất bình cho người dân, lý do là thế, ai cũng biết là nhắm vào Hứa Đông rồi.
Cục trưởng cục công an Phó Hâm, phó cục trưởng Trịnh Sảng vì quan hệ đặc thù với Hứa gia, mà Hứa Đông là đối tượng điều tra trọng điểm, cho nên bị đưa ra khỏi cuộc điều tra này, thậm chí bị loại ra khỏi cuộc điều tra chuyện "công nhân nhà máy" đánh phóng viên bị thương.
Sở công an tỉnh ra tay bất ngờ, cùng thời gian đó, thêm sự kiện nữa làm người ta xôn xao, Đỗ Vi chủ động lên kỷ ủy tỉnh khai báo nhiều năm qua Hứa Trường Thành lạm dụng chức quyền, xâm chiếm biệt thự văn vật, cùng nhận hối lộ, lại quả, bao gồm tiền mặt và hiện vật gần 10 triệu đồng.
Nghe tin này Hứa Trường Thành đang ở nhà, di động rơi xuống đất, vỏ lẫn pin tung ra, mỗi nơi một phần.
Tin tức này với rất nhiều người có liên quan mà nói cực kỳ chấn động, người dân bình thường cho tới tận lúc Hứa Trường Thành bị kỷ ủy tỉnh song quy mới truyền ra như sấm nổ.
Các loại vấn đề của Hứa Trường Thành lục tục bộc lộ ra, hối lộ, nuôi dưỡng 5 tình nhân, ở phương diện thuốc lá, địa ốc, năng lượng mở cửa cho người nhà trục lợi, cấu kết các phương diện, hình thành tập đoàn lợi ích, thao túng kinh tế thành phố.
Khi Hứa Trường Thành từ nhà khách kỷ ủy chuyển tới nơi giam giữ còn làm náo loạn, tâm tình mất kiểm soát, nói muốn gặp Chu Chiêu Phong.
Cuối cùng Chu Chiêu Phong tới nơi giam giữ tới gặp Hứa Trường Thành chưa bị đưa tới vùng khác cách ly thẩm vấn, Hứa Trường Thành nước mắt nước mũi giàn dụa, nửa van nài nửa uy hiếp:
- Lão Chu, tôi không muốn chết.
Chu Chiêu Phong thở dài:
- Chỉ cần anh biết cái gì không nên nói, cái gì không nói thì không chết được đâu.
Hứa Trường Thành run rẩy, giọng khô khốc nói:
- Còn Hứa Đông thì sao?
- Yên tâm đi, đợi chuyện lắng xuống rồi, tôi sẽ tìm cách đưa nó ra ngoài, nói cho cùng, người ta cũng đâu nhắm vào nó.
Hứa Trường Thành ngồi bệt xuống đất, chấp nhận số mệnh, ông ta hiểu nếu mình bất chấp tất cả cắn càn lôi người khác theo, ví như Chu Chiêu Phong thì số phận Hứa Trường Thành cũng thê thảm.
Tin tức liên tiếp hết cái nọ tới cái kia, chứng cứ mà Đỗ Vi nắm trong tay không chỉ liên quan tới quan viên lớn nhỏ ở Hoàng Thành, thậm chí cả Dung Thành cũng bị liên lụy.
Thế cục đột nhiên xoay chuyển tới mức ai cũng ngỡ ngàng, Tô Xán đang nhíu mày đứng bên cửa sổ suy nghĩ đâu ra diễn biến bất thường này. Liệu có phải Vương Bạc lấy chuyện tai nạn giao thông kia để giương đông kích tây, thu hút, nhiễu loạn tầm mắt của Hứa Trường Thành, sau đó âm thầm tiếp cận Đỗ Vi, áp lực, nắm thóp gì đó của cô ta không thì di động trong túi reo vang, theo bản năng đưa lên tai nghe, ở đâu kia có giọng nói gấp rút mà kịch liệt:
- Tô Xán, cậu xéo ngay ra đây.