Hai bọn họ ra phố quà vặt ngoài trường ăn một ít, giải quyết cơn đói, trước khi về phòng, Tô Xán theo thói quen mua ít báo tối, báo kinh tế Thượng Hải, làm thức ăn tinh thần buổi tối.
Hứng trí lên ra căng tin xách về túi bia, vài gói đậu phộng, cả phòng liên hoan nho nhỏ.
Cuộc sống lặng lẽ trôi đi, trường học có hương cỏ man mát, có nữ sinh xinh đẹp đi qua để lại sau lưng anh chàng bị lấy mất hồn, có tán cây um tùm thi thoàng cùng Đường Vũ hẹn hò, có người bạn cùng cười đùa.
Email của Tô Xán thi thoảng có tài liệu do Mark gửi cho, thứ bên trong càng ngày càng phức tạp rối rắm, có rất nhiều đồ thị gấp khúc lên xuống, những con số dài dằng dặc.
Theo như kế hoạch hai bọn họ thảo luận, Mark chuẩn bị tới phía tây thử vận may, ở đó hắn thông qua một số kênh quan hệ, có cơ hội giao thiệp trực tiếp với nhà đầu tư mạo hiểm.
Trang web đã phát triển tới gặp chướng ngại, không có nhà đầu tư mạo hiểm góp vốn, khó mà mở rộng được, hiện giá trị của facebook còn chưa rõ ràng, trước đó không lâu có một công ty miền đông muốn dùng 6 triệu USD mua 7% cổ phần, khi Mark hỏi ý kiến Tô Xán, Tô Xán từ chối thẳng thừng, lúc đó Mark cười:" Tô, ý kiến chúng ta luôn nhất trí, tôi cũng không đồng ý."
Hiện giờ kế hoạch mở rộng toàn quốc của Thục Sơn cơ bản đã hoàn thành, mảng này Tô Xán yên tâm rồi, bắt đầu chú ý tới tạp chí thời thượng của Lâm Quang Đống.
Kỳ đầu tiên của tạp chí thời thượng đang trau chuốt, sắp tung ra các sạp báo toàn quốc, Lâm Quang Đống cũng ngày ngày tham gia đủ các loại dạ tiệc, từ một giáo viên nhỏ, thành ngôi sao xã giao rồi.
Đến khi sạp báo ở trường cũng mua được ( Văn hóa thời thượng) của mình rồi, nghĩ thế Tô Xán có chút cảm giác thành tựu, kỳ vọng nội dung kỳ đầu tiên làm mình vừa mắt.
Pha một cốc trà, kéo một cái ngồi ngoài ban công, ngẩng đầu nhin đám mây trắng chầm chậm trôi qua bầu trời xanh lam, ngửi hương trà, nghe bản nhạc du dương phát ra từ laptop, đó là cách Tô Xán làm tâm tình mình bình tĩnh lại, khiến y có thể chìm vào suy nghĩ thứ sâu xa hơn.
Còn vì sao phải ra ban công ngồi, thì tiện thể phải để thiên hạ thấy phong tư tuyệt thế này. Tô Xán cảm thấy lúc mình trầm tư suy nghĩ có phong thái nhất, giống như Tiêu Húc thích cầm sách giả vờ sâu lắng thu hút con gái vậy.
Điện thoại gọi tới, tên hiển thị là Lâm Quang Đống.
- Kỳ thứ nhất đã chuẩn bị xong, người trong vòng tròn ở Bắc Kinh và Thượng Hải đều thu được tin tức, bọn họ đang chống mắt chờ xem kỳ đầu thế nào. Đoán chừng những kẻ chờ chúng ta ngã dập mặt không ít.
Tô Xán cười:
- Anh tích cực thế cơ mà.
- Biết làm sao, truyền thông phía tây nâng nó lên quá cao, báo tỉnh chẳng biết giấu nghề gì cả, tuyên bố " chúng ta nhất định phải để tạp chí trong thời gian ngắn nhất trải khắp toàn quốc, gây ra được ảnh hưởng, tạo ra khí thế, đợt đầu phải in 50.000, chúng ta làm là phải làm lớn!", nhà quảng cáo và nhà tài trợ rất phấn chấn, tôi cũng cuốn vào. Đành rằng mỗi một tạp chí mới bắt đầu đều phải "làm lớn", nhưng đụng chạm không ít người, giới báo chí Kinh Thượng đang đợi cười vào mặt chúng ta, giờ cưỡi hổ khó xuống rồi, tôi phải dốc toàn lực ra bù đắp thôi. Hoàn cảnh này làm tôi phải hoài nghi năng lực của mình, có làm tạp chí phát triển được không, phát triển rồi còn khống chế nổi không...
- Nói một câu cậu không thích nghe, giao thiệp với cái vòng tròn đó lâu tôi thấy bọn họ ai cũng có bệnh, như tự luyến, khuynh hướng tình dục có vấn đề, tâm lý thất thường. Lắm lúc tôi tức điên.
Còn chưa tiếp chiến mà tâm lý chủ tướng đã giao động rồi, đây là điều không nên.
Tô Xán cắt ngang lời hắn:
- Chỉ là một thái độ sinh hoạt khác nhau mà thôi, tạp chí của chúng ta phải thể hiện một loại tinh thần, là tinh thần của người đi đầu, anh phải đem tư tưởng, ý nghĩ của mình truyền đạt đi, anh là Lâm Quang Đống, tạp chí chúng ta phải cự tuyệt đám cú gai, dùng nắm đấm sắt tung hoành giới thời thượng.
- Cú gai?
Lâm Quang Đống ngẩn người một chút rồi bật cười:
- Cậu dùng từ rất điêu ngoa.
- Cho nên sáng lập tạp chí là sáng tạo ra một loại thái độ sinh hoạt, thái độ sinh hoạt của anh trong tương lai sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người, rất quan trọng. Nam tước Charles de Secondat một người si mê tạp chí viết ra cuốn ( Luận tinh thần tạp chí). Mục đích chúng ta sáng lập tạp chí thời thượng cũng là để người có vật chất dư thừa phong phú thêm theo đuổi vật chất, tạo ra chút văn hóa nhỏ, đừng có suốt ngày đi bar đốt tiền. Đương nhiên tôi chỉ thuận miệng mà nói thôi, tôi không có theo đuổi cao cấp ấy, nên nếu anh có thì tuyệt quá rồi.
Lâm Quang Đống luôn nghiêm túc suy nghĩ lời Tô Xán nói, thậm chí còn hơn cả Vương Thanh, trầm ngâm một lúc mục tiêu trong lòng đã có manh mối. Đột nhiên nghĩ ĐH Thượng Hải có tên không yên phận này, tương lai ắt bị hại.
Thực ra Tô Xán chỉ trần thuật một sự thực, có điều đặt thân phận góc độ khác nhau, làm Lâm Quang Đống sinh liên tưởng cũng không có gì lạ.
- Số hiệu tạp chí dù sao cũng thuộc về tài sản quốc hữu, chúng ta phải thông qua thương hiệu kiếm lợi, cho nên với người sáng lập chúng ta, nguy hiểm về quyền tài sản là khó tránh được. Căn cứ vào đó tôi đã làm chút phương thức ứng phó, chúng ta phân chia giá trị người tiêu dùng, nhà quảng cáo, nắm trong tay chúng ta, có những tài nguyên này, chúng ta ở địa vị có lợi, có thể ứng phó nguy hiểm tới từ cao tầng.
Tô Xán gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đó là điều hiển nhiên, có điều nguy hiểm nội bộ không lớn, hiện thời anh không cần quá lo chuyện này, cứ tập trung vào tạp chí.
Thời gian đầu cải cách tạp chí, Lâm Quang Đông mạnh mẽ đuổi việc một số kẻ ăn không ngồi rồi, tuy nhiên vẫn còn một số kẻ có bối cảnh không loại bỏ được, một ngày tạp chí năn nên làm ra, đám người này khó tránh khỏi giở trò sau lưng.
Trường hợp xấu nhất là khi tạp chí thành công, phía tập đoàn báo tỉnh lại đề xuất hai bên ngừng hợp tác, chuẩn bị tự mình điều hành, tuần trăng mật kết thúc.
Cho nên phải nắm được tài nguyên chiến lược, tư liệu quảng cáo và người dùng, không còn sợ người báo tỉnh chơi sau lưng. Bởi vì không có những thứ này đại biểu họ phải gây dựng lại từ đầu, tin rằng không ai muốn trả cái giá lớn như vậy.
Giống như vũ khí hạt nhân ở thế giới thật vậy.
Đương nhiên đó là tình huống khi có đấu tranh nội bộ, chỉ cần Vương Bạc còn chấp chính ở Dung Thành, chỉ cần Vương Bạc còn ủng hộ y thì vấn đề không lớn.
Cùng Lâm Quang Đống thảo luận thêm vài chi tiết rồi cúp điện thoại.
Cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, làm bộ vậy thôi, nói chuyện nãy giờ trà nguội ngắt rồi, uống làm gì cho tội bụng. Thong thả lật tờ tạp chí kinh tế, chợt một dòng tiêu đề đập vào mắt ( Xí nghiệp Đường Thị mua tập đoàn Đông Lâm, chủ cũ bại lộ vấn đề, lỗ hổng nợ nghiêm trọng, cao ốc sẽ sập!?)
Xí nghiệp Đường thị, Xí nghiệp Đường thị.
Ngồi bật dậy, chạy vào phòng lục sổ tay, lật đi lật lại tìm ra được danh thiếp có được khi ăn cơm cùng cha mẹ Đường Vũ, danh thiếp ghi "Lý Lam, phó giám đốc, xí nghiệp Đường thị."
Chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ cha Đường Vũ vì thu mua tập đoàn Đông Lâm mà bị cắn trả?
Là cái gì đã phá hủy thứ từng mỹ hảo.
Có một thứ luôn canh cánh trong lòng, khiến y chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác, đó là vận mệnh kiếp trước của Đường Vũ.
Chẳng lẽ quán tính mạnh mẽ của bánh xe vận mệnh kéo mọi thứ lại quỹ đạo vốn có?
*** "cú gai" là gái có cu, chỉ bọn giả gái trong game để xin xỏ.