Bấm ngay điện thoại cho Đường Vũ, bên kia vừa bắt máy liền hỏi ngay:
- Đường Vũ, bạn xem tạp chí hôm nay chưa, cha bạn là chủ tịch Xí nghiệp Đường thị phải không?
Tâm tình của Đường Vũ hơi sa sút:
- Ừ, mình vừa gọi điện về nhà, không có vấn đề gì đâu, đừng nghe báo chí nói lung tung.
Trước kia Tô Xán chưa bao giờ hỏi tới gia thế của Đường Vũ, chưa bao giờ hỏi cha cô làm cái gì, Đường Vũ cũng không nói những chuyện đó, hai bọn họ trời sinh có sự ăn ý ngầm này, đó là thứ sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Thời khắc Tô Xán nắm tay Đường Vũ, y đã triệt để vứt bỏ phần công lợi trong linh hồn, y từng hỏi chân bản thân, mình thích rốt cuộc là Đường Vũ, hay là cô gái từng chói mắt trong mắt xã hội nhân dân hạ tầng.
Mình thích cô bé này, hay là nữ thần bay múa tầng tối cao trong thế giới kia của cô.
Đáp án bây giờ đã rất rõ ràng.
- Mẹ mình nói trong nhà không có chuyện gì lớn, đều là chuyện nhỏ thôi, báo chí thích thổi phồng mọi chuyện, không cần tin.
Nhưng Tô Xán sao có thể bỏ qua, từ những thứ Tô Xán học được, có thể lần theo từ ngữ du hút ánh mắt độc giả của báo chí, chắt lọc ra nội dung sự thực.
Tập đoàn Đông Lâm mà ông Đường mua là một công ty tổng hợp có thực lực ở Thượng Hải, sở hữu cửa hàng, địa ốc, hạng mục cầu đường, khá nổi tiếng. Sau khi chủ tịch cũ qua đời, công hội Thượng Hải thông qua một số tin tức, tiến cử nó cho nhân vật có tư cách lèo lái Đông Lâm.
Thế là Tập đoàn Đông Lâm gửi lời mời cho ông Đường, muốn ông đầu tư vào Đông Lâm, thành tân tổng giám đốc.
Trong tình trạng tập đoàn Đông Lâm quần long vô thủ, ông Đường đầu tư vào tiếp nhận nó.
Không ngờ thực sự kiểm soát nó rồi mới biết được Tập đoàn Đông Lâm chỉ còn cái vỏ ngoài mà thôi, bên trong hoàn toàn là đống hỗn loạn. Chủ tịch cũ còn sống thì chưa tới mức là nắm cát rời, tập đoàn dù mang nợ vận hành, song có thể nhìn ra hi vọng, chủ tịch cũ vừa qua đời, một số cao tầng biết rõ tập đoàn đã thủng lỗ chỗ sau khi dụ được người đầu tư vào liền nhanh chóng rút lui.
Chủ nợ nghe tin ùn ùn kéo tới, ông Đường dùng mấy triệu khéo léo ổn định lại được tinh thần bọn họ.
Nhưng khoản nợ thì vẫn còn đó.
Bây giờ khoản nợ mới bị truyền thông công khai, còn lớn gấp nhiều lần, một xí nghiệp thành phố Triều Nhạc Chiết Giang gửi công hàm, yêu cầu tập đoàn Đông Lâm trả bọn họ khoản nợ 100 triệu, hơn nữa đã viết thư khởi tố xin tòa án niêm phong toàn bộ tài sản của Đông Lâm.
Lửa đã cháy ngang mày.
Chỉ cần lệnh phong tỏa tài sản có hiệu lực, tất cả sẽ chấm dứt, những hạng mục mà xí nghiệp đang dựa vào để chống đỡ sẽ ngừng thao tác, mấy chục triệu ông Đường đầu tư vào coi như ném xuống sông. Theo truyền thông đưa tin, ông Đường đang dùng thủ đoạn đòn bẩy vốn, một khí mấy chục triệu bên này sa lầy, chuỗi tài chính của Xí nghiệp Đường thị có nguy cơ bị đứt, kéo theo hậu quả khôn lường.
Báo chí kết luận:" Ông Đường phải là siêu nhân mới có thể một tay nâng Đông Lâm, một tay giữ Đường thị, nhưng buông bên nào cũng có thể tạo hiệu ứng domino, kéo sụp cả hai bên."
Nếu chỉ là mấy chục triệu, gom góp co kéo, kinh mạch đứt có thể nối lại, nhưng khoản nợ 100 triệu kia nữa, chủ nợ ẩn dưới mặt nước đã trồi lên, không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện không khác gì tàu ngậm hạt nhân phát xạ, làm sao ứng phó đây?
Có tài liệu thì mới có thể làm việc, tài liệu bây giờ Tô Xán biết chỉ vẹn vẹn ở trong một bài báo, có điều y đã lần ra ít manh mối.
Một xí nghiệp Triều Nhạc có thể làm tạp chí kinh tế Thượng Hải đang một bài đặc biệt như thế, tới ngay cả đối phương chuẩn bị xin phong tỏa tài sản cũng biết rành rọt, đại biểu cho cái gì?
Lai lịch công ty này không phải cạn, cho vay khoản tiền 100 triệu cũng không phải tầm thường. Tô Xán đọc tin mà toát mồ hôi, có thể đoán ông Đường chịu áp lực lớn cỡ nào.
Tô Xán không biết phải làm thế nào, nhà Đường Vũ có chuyện, y phải ra tay rồi, nhưng làm sao? Bán hết tài sản của mình, lấp vào khoảng trống?
Tính toán một chút, Truyền thông Ba La hiện giờ hẳn rao 5 triệu sẽ có người tiếp nhận ngay, Thục Sơn khả năng được 30 triệu, dù sao mới mở rộng, chưa củng cố. Hai cái TTTM, cái ở Dung Thành không đụng vào, Tô Xán không chỉ nói miệng, trong lòng y Đôn Hoàng Dung Thành để cho Vương Thanh. Còn cái ở Hạ Hải bán đi, trừ phần ngân hàng đầu tư, thế nào cũng được 60 triệu, gom góp đủ 100.
Tất nhiên nếu đàm phán tốt, giá thu về còn cao hơn thế, nhưng bán trong lúc vội vàng, chỉ đành chấp nhận.
Nếu cùng cha Đường Vũ liên thủ, có thể vượt qua được khó khăn, nhưng nguyên khí tổn thương lớn, cái tập đoàn Đông Lâm tàn tạ kia sau này làm sao vực dậy cũng cần một đống tiền nữa, coi như 100 triệu ném ra không thu về được.
Đây là cách ngu nhất, không thể dùng, Tô Xán nghĩ mình quá quan tâm sinh loạn rồi. Chuyện này không chỉ phải tính kế lâu dài, còn phải đích thân tìm hiểu tình huống trước đã.
Không thể gọi điện cho ông Đường, Tô Xán gọi điện cho Lý Lam:
- Giám đốc Lý, tôi là Tô Xán.
Lần trước gọi hắn là chú Lý, nhưng lâu không gặp, khó tránh khỏi xa lạ một chút.
- Chỗ tôi đang có chút việc, để nói chuyện sau nhé.
Giọng Lý Lam không nhiệt tình cho lắm:
Đây là chuyện lớn nhất rồi đấy, Tô Xán nói nhanh đề phòng Lý Lam cúp điện thoại:
- Giám đốc Lý, tôi đọc được tin về chú Đường trên báo, tôi có bạn học, trong nhà làm luật sư có tiếng ở Thượng Hải, có thể nhờ bọn họ tư vấn pháp luật.
Lý Lam vốn định bảo Tô Xán đừng quan tâm tới vấn đề này, nhưng gần đây hắn áp lực quá lớn, cần có người chia sẻ giải tỏa, mà thân phận Tô Xán không giống người khác, có thể nói nhiều chuyện không cần đề phòng:
- Vô ích thôi, chúng tôi ngay cả hợp đồng cũng chẳng có, người ta lại luôn miệng nói có giấy vay tiền của Đông Lâm, còn kiện gì nữa, người bạn bên giới luật sư của tôi đều nói, thua chắc rồi.
Không có hợp đồng? Làm ăn kiểu gì vậy? Tô Xán giật nảy mình:
- Sao có thể, khoản vay lớn như vậy cơ mà, hợp đồng đi đâu mất rồi?
- Làm sao biết được, hiện toàn công ty từ trên xuống dưới đều đang tìm, kho tài liệu sắp bị lục nát ra rồi, tìm hai ngày mà không thấy, cái công ty này loạn quá thể, một cái hợp đồng quan trọng như thế mà cũng không tìm thấy.
Lý Lam bực tức chửi um hết cả lên, từ áp ực của Lý Lam, Tô Xán biết đây thực sự là cuộc chiến sinh tử rồi.
Đợi cho hắn phát tiết chán chê, Tô Xán nói:
- Thế này nhé, anh Lý, bây giờ tôi tới tìm hiểu tình hình, để về hỏi người bạn học.
Đây là lần thứ ba Tô Xán đổi cách xưng hô.
Lý Lam ở đầu kia thở dài:
- Cũng được, dù sao chỗ này be bét như vậy chẳng còn gì cho tôi làm.
Tô Xán nhanh chóng lấy sổ tay cho vào túi, thay quần đùi áo phông, lấy mũ lưới trai của Lý Hàn, chạy ra khỏi KTX, tới cổng trường một cô nữ sinh vừa gọi được cái taxi tới thì y nhảy lên tranh.
- Này, sao cậu không có chút phong độ nào thế hả? Không biết ngượng à?
Cô gái cực kỳ tức giận, người cướp xe của mình trông quen lắm.
- Xin lỗi, tôi có chuyện gấp.
Tô Xán cười áy náy, sau đó báo địa chỉ tập đoàn Đông Lâm,