- Người ta lỡ tay làm hỏng xe các người, đã xin lỗi, đã nhận trách nhiệm sẵn sàng bồi thường. Các người còn muốn cái gì nữa? Muốn bỏ tù người ta à, đừng nghĩ có tiền thì muốn làm gì thì làm nhé.
Một câu nói lên tiếng lòng rất nhiều người, bọn họ vốn đã khó chịu vì lời mỉa mai của tên cán bộ hành chính kia, dù sao người trong trường còn nhịn, nhưng với Phó Hàng nhìn là biết lái xe cho nhà giàu, một tên lái xe dám lớn lối trước mặt bọn họ, bọn họ là ai? Sinh viên đầy kiêu hãnh của Đh Thượng Hải, còn kia chỉ là tên lái xe, nói trắng ra là chó ỷ thế chủ mà thôi.
Ngoài ra còn có cả tâm lý thù người giàu phát tác, có người lên tiếng đi đầu, đám đông lập tức bị kích động.
- Đúng thế, cái gì mà đòi gọi cả gia đình người ta tới, chỉ hỏng cái xe, còn người muốn làm gì nhà người ta? Muốn dồn nhà người ta vào chỗ chết sao?
- Muốn người ta quỳ xuống xin lỗi sao? Đây là Đh Thượng Hải, các người đừng hòng ỷ vào mấy đồng tiền mà hoành hành ở chỗ này nhé.
- Còn cả thằng kia nữa, định làm nô tài cho nhà giàu, đuổi nó ra khỏi trường đi.
Có người không quen hành vi của tên cán bộ hành chính kia, đang lúc kích động, chửi luôn:
- Tôi nhận ra rồi, cái xe đó là của tập đoàn Sâm Xuyên, cái tập đoàn đó giàu lắm.
- Giàu thì sao nào? Giàu thì có thể tùy ý trà đạp người khác chắc?
Sinh viên là thế, cái tuổi một nửa thấy được nhiều mặt trái của xã hội, nhưng nhiệt huyết còn chưa tiêu tan hết, góc cạnh vẫn còn này, rất dễ trở nên quá khích, mỗi người nói một câu, bất kể lời Phó Hàng có ý gì, bây giờ đều thành tính chất nhà giàu ỷ thế ức hiếp người nghèo rồi, còn tên cán bộ hành chính thì rõ ràng là loại nịnh bợ luồn cúi, không chỉ quát tháo chửi bới, còn dồn tới trước mặt nhóm giáo viên, cán bộ và Phó Hàng, người nào người nấy mặt sục sôi căm phẫn như đi biểu tình.
Tình thế biến đổi đột ngột làm các giáo viên quanh đó tái mặt, Phó Hàng cũng không ngờ chuyện bỗng dưng trở nên hỗn loạn, nhưng Tống Chân đang ở đằng sau nhìn, hắn không thể lùi bước, luôn giữ tâm niệm phải thể hiện mạnh mẽ của mình, nên cứng rắn lớn tiếng quát:
- Này, chuyện không liên quan tới các người, tránh ra để chúng tôi xử lý.
Phó Hàng vừa dứt lời thì “rầm” một cái, một sinh viên vừa chơi bóng với Lý Hàn đạp thẳng vào cái xe Jaguar, cửa bếp lập tức lõm sâu xuống, còi báo động lại kêu ầm ĩ, người kia lớn tiếng nói:
- Giờ thì liên quan rồi đấy, các người có giỏi thì xử lý luôn cả tôi đi.
Đám giáo viên tức thì tái mặt, có người mau mắn gọi điện cho bảo vệ tới, Phó Hàng nghiến răng, nhưng không dám nói gì nữa, hắn thừa sức mạnh không nhát gan, nhưng những cái đó không giúp ích gì được vào lúc này.
Nguy hiểm nhất là thấy tên sinh viên kia đạp xe, người khác muốn làm theo, ai ở hiện trường cũng nhận ra điều đó. Tống Chân ở khá xa, nhưng cũng nghe rõ đám đông đang chửi bới, thậm chí còn có người chửi cả tập đoàn Sâm Xuyên nữa, lòng hơi hoảng, vội xuống lầu, định tới giải quyết.
- Khoan đã, khoan đã mọi người bình tĩnh.
Đúng lúc đám đông bị kích động muốn xông tới phá xe thì có có người vừa nói vừa rẽ đám đông đi vào.
Đám đông nhốn nháo như thế, vốn dĩ căn bản tiếng nói một người bị át đi mới đúng, nhưng người gần người kia thấy mặt y đều im tiếng lại, sau đó tách đường cho vào.
Tô Xán đi vào giữa đám đông, ném cái mũ lưỡi trai đi, nói lớn:
- Tôi là Tô Xán, xin mọi người nghe tôi nói.
- Là Tô Xán đấy!
- Đấy là Tô Xán sao? Trông cậu ấy bình thường hơn tôi nghĩ.
Người có tên như cây có bóng, có giáo viên từng nói, ở ĐH Thượng Hải, có thể không biết tên hiệu trưởng, không thể không biết tên Tô Xán, tuyệt đối không quá lời. Tô Xán không có quyền lực như hiệu trưởng, sức ảnh hưởng của y tuyệt đối không nhỏ, ít nhất lời y nói, người ta sẽ lắng nghe.
- Tô Xán, cậu định làm gì, cậu định bênh vực đám nhà giàu kia sao?
Vẫn có một hai cái đầu nóng chưa bị xoa dịu, lớn tiếng hỏi:
Không để đám đông kịp suy nghĩ hay phản ứng, Tô Xán khá có kinh nghiệm, nói lớn át đi:
- Lý Hàn và Tiêu Húc, hai người lỡ tay làm hỏng xe chính là bạn cùng phòng với tôi, tôi đương nhiên đứng về phía các cậu ấy.
Lý Hàn, Tiêu Húc lên tiếng xác nhận, đám đông mới dịu hẳn lại.
Tô Xán không thở phào nhanh như thế, nhìn cái xe Jaguar hồng của Tống Chân bị hai vết lõm lớn, thầm cười khổ.
Từ hồi ở đường Hành Sơn được Tống Chân mời cơm tới sau đó tình cờ gặp Lâm Lạc Nhiên, gần đây Tô Xán ở Đh Thượng Hải thượng thấy Tống Chân.
Thấy không có nghĩa là gặp nhau, mà là đa phần nhìn thấy chiếc Jaguar VKR hiện giờ còn chưa nhập khẩu vào thị trường TQ của Tống Chân, thời gian qua các nhân vật lớn tới ĐH Thượng Hải suốt, cho nên cái Bentley của Tô Xán bây giờ lái vào trường có lẽ đã đại chúng hóa rồi, nhưng chiếc Jaguar bề ngoài đầy cảm giác đó luôn thành tiêu điểm thu hút ánh mắt.
Tô Xán mấy lần làm người qua đường nhìn chiếc Jaguar phóng qua bên cạnh, nhìn từ ước mơ muốn đứng trên sân khấu để muôn vàn ánh mắt tụ vào của cô gái này, có thể thấy Tống Chân thích cuộc sống được người ta chú ý, mà bản thân cuộc sống cô gái này luôn bị người ta chú ý rồi, nên phô trương hay khiêm tốn thì cũng giống nhau, ánh mắt người khác không là gì với cô gái này.
Không ngờ là xe của Tống Chân, cái này có nên nói là có duyên không nhỉ, nếu có chắc là nghiệt duyên.
- Mọi người, sắp tới ngày hội trở lại trường rồi, khách khứa tới trường ta rất đông, không chỉ có các học trưởng học tỷ của chúng ta, còn có nhiều người ngoài nữa, tôi nghĩ mọi người hẳn đều không muốn chuyện ầm ĩ lên để ảnh hưởng tới danh tiếng của trường, đúng không? …
Giọng nói truyền cảm, thần thái chân thành, cùng lời lẽ hợp tình hợp lý … Tô Xán khi nói chuyện là có sức hút nhất, cứ như sinh ra để đứng trước đám đông vậy, vì thế xung quanh lắng hẳn xuống, chăm chú nhìn vào đám đông như muốn nuốt từng lời của y.
Lục Xuyên Minh tới nơi nhìn cảnh này thì hết sức hài lòng, thì thầm với mấy giáo viên bên cạnh dặn dò xử lý.
Đứng ở vị trí cao hơn, Tống Chân nhìn Tô Xán đứng giữa đám đông, lúc xoay qua bên này, lúc nhìn bên kia, tùy ý tự nhiên, ung dung chậm rãi, đôi mắt Tống Chân thoáng mông lung mất tiêu cự, thành thục vững vàng, phong độ, ứng biến khéo léo, một loạt từ ngữ đánh giá tốt đẹp bắt đầu đầy lùi ấn tượng xấu của Tống Chân với Tô Xán trước kia.
… Cám ơn mọi người lắng nghe, giờ mong mọi người giải tán đi, tránh cản trở giao thông, người ta tưởng chúng ta tụ tập biểu tình thì gay lắm, tôi hứa nhất định xử lý ổn thỏa chuyện này.
Một số tản đi, một số hiếu sự tuy không còn kích động nữa, vẫn ở lại xem Tô Xán giải quyết thế nào, còn có cả cô gái táo bạo chụm tay làm loa hô to “Tô Xán, cậu thật đẹp trai, tôi thích cậu”, làm đám đông lại nháo nhào, nhưng theo chiều hướng rất vui vẻ.
Phó Hàng nhìn quay, bỗng nhiên thấy không ai để ý tới mình hay chuyện xe cộ nữa, còn Tống Chân đang nhìn Tô Xán không chớp, nóng máu nhìn chằm chằm Tô Xán:
- Cậu có tư cách gì nói câu này?
Tô Xán không muốn nhiều lời, mở túi sách đeo bên cạnh, lấy giấy bút viết địa chỉ Facebook TQ ở tòa nhà Mỹ La, cùng số điện thoại Kiều Thụ Hâm, đưa cho Phó Hàng:
- Sau này chú ý lời anh nói, đừng gây phiền phức cho Tống Chân.
Lời cuối hạ thấp giọng chỉ để hai người nghe.
Từ đầu tới cuối Tống Chân chưa xuất hiện, nghe ngữ khí tên nhóc Tô Xán này có vẻ quan hệ không tầm thường với tiểu thư nhà mình, Phó Hàng không dám nói thêm nữa, chuyện mất kiểm soát vừa xong cũng cho hắn bài học nhỏ, đành cầm tờ giấy trơ mắt nhìn Tô Xán kéo Lý Hàn và Tiêu Húc bỏ đi.