Vì liên quan tới người đứng đầu một thành phố, thưởng ủy tình họp bàn thống nhất cách lý thẩm tra Vương Bạc, các đại lãi trong tỉnh đều nhất trí, dù bên trên có gây ảnh hưởng xuống cũng không ích gì nữa rồi.
Tổ trưởng tổ điều tra không ai khác là Lưu Thành, tổ phó là Tương Tài, phó kiểm sát trưởng viện kiếm sát tỉnh, nếu vụ án chứng thực, nó sẽ là vụ tham nhũng chấn động nhất, liên quan nhiều quan chức nhất của khu tây nam.
Đây là vụ đại án được coi là" chấn nhiếp chính đàn Tây Nam, bảo vệ tính công chính của tư pháp.”
Oái oăm thay Tô Xán biết anh hùng chính nghĩa trong chuyện này chính là kẻ về sau bị bóc trần là ô dù bảo hộ lớn nhất của thế lực xã hội đen.
Vương Bạc có tham ô hay không? Tô Xán không rõ, song y không ngây thơ, Vương Bạc chắc chắn không thể trong sạch, ở một số hạng mục, vì đạt mục đích, để "thuận tiện thao tác", chi dùng số tiền hạng mục là chắc chắn có, trong quan trường đây là chuyện hiểu ngầm với nhau, bới ra thì Vương Bạc có trăm miệng cũng không cãi được.
Song theo đánh giá chủ quan của y, Vương Bạc vẫn là quan viên tốt.
Đông Kiến Quân mời Triệu Lập Quân tới nhà ăn cơm, Triệu Lập Quân lắc đầu liên hồi:
- Người của tổ điều tra tỉnh ở trong nhà khách, thực hiện cách ly 24/24, nộp di động, mỗi việc làm đều ghi chép lại, việc theo dõi bảo vệ do Cận Đông Hải bố trí, tôi bị gạt ra ngoài, tình hình thư ký Vương ra làm sao tôi cũng không rõ. Song tôi tin bí thư Vương không phải loại người như vậy.
Đông Kiến Quân bóp trán:
- Tôi và bí thư Vương là bạn lâu năm, không ngờ ông ta lại cuốn vào chuyện này, Quảng trường Tinh Hải sắp khánh thành tới nơi lại xảy ra chuyện. Mà không phải chuyện này lần trước đã ầm ĩ lên, sau đó thiếu chứng cứ nên thôi rồi mà, sao đột nhiên lại?
Triệu Lập Quân lòng buồn bực, nói không giữ miệng:
- Cách đây không lâu bí thư Vương bảo tôi điều tra Kim Huy và chỉnh đốn mỏ, chắc chắn có kẻ chột dạ...
Nói tới đó Tô Lý Thành ngăn lại, đuổi Tô Xán ra ngoài.
Tô Xán mon men tới gần bàn nghe ngóng, mọi người quen với việc Tô Xán thích nghe chuyện người lớn nên không để ý, vả lại tin Tô Xán đủ trưởng thành để không nói lung tung, song chuyện nghiêm nghiêm trọng như thế không để trẻ con biết là hơn.
Có điều Tô Xán nghe đủ rồi, y luôn thắc mắc dù đấu tranh hệ phái chăng nữa, Lưu Thành cũng không cần phải dứt khoát dồn vào đường cùng thế này.
Sao Lưu Thành lại bất chấp tất cả như thế?
Tô Xán nghĩ lại, y không nhớ tên các vị bí thư thành ủy của Hạ Hải, chẳng biết có vị nào tên Vương Bạc không, nhưng chắc chắn không có vị nào bị điều tra hay ngã ngựa cả.
Vậy là chắc chắn do mình làm thay đổi lịch sử gây nên, mình thay đổi cái gì ở Hạ Hải, và Vương Bạc liên quan gì tới thay đổi đó.
Phải rồi, là Quảng trường Tinh Hải.
Tô Xán đi ra ngoài sân, dựa lưng cái cây trồng giữa vườn, nhìn bầu trời dần chuyển sang màu lam thẫm, đã có một số ngôi sao nhấp nháy xuất hiện.
Nếu như không phải mình phát hiện ra tập đoàn lừa đảo thì nay Quảng trường Tinh Hải vẫn là công trình dở dang, Vương Bạc lại chuyên môn đốc thúc kiến thiết công trình này, công trình hoàn thành, khiến tiếng tăm Hạ Hải tăng mạnh, tạo nên làn sóng đầu tư sôi động.
Rất nhiều thương hiệu tiến vào Quảng trường Tinh Hải, trong đó có Kim Huy, Kim Huy là hộp đêm cực kỳ tai tiếng ở Hạ Hải, còn khu mỏ thì chẳng nghĩ cũng biết có dính líu tới xã hội đen, rất có thể đây là nguồn lợi phi pháp mang tới số tiền Lưu Thành giấu trong biệt thự ở Mục Mã Sơn.
Chắc Vương Bạc biết thứ gì đó, cho nên mới sai Triệu Lập Quân điều tra Kim Huy và khu mỏ, nên đụng chạm vào vảy ngược của thế lực đằng sau.
Mình đã có chìa khóa giải quyết vấn đề này, nhưng đã dùng tới nó được chưa, Tô Xán quyết định tìm hiểu thêm đã, vì đây là cơ hội duy nhất, nếu không sử dụng cẩn thận, chẳng những không giúp được gì cho Vương Bạc, còn kéo cả bản thân và gia đình vào, hậu quả khó lường.
Tô Xán gọi điện thoại tới nhà Vương Bạc, nhận điện thoại là Lâm Lạc Nhiên, trong phòng có tiếng người nói chuyện, song không rõ ràng lắm.
- Tô Xán?
Lâm Lạc Nhiên nghe thấy giọng của y, không ngờ có chút nghẹn ngào.
- Mình vừa nghe chuyện chú Vương, mọi người vẫn ổn chứ?
Đám Vương Uy Uy nhìn bề ngoài thì rất tự do, nhưng thực chất là thiếu sự chăm sóc của gia đình, bề ngoài tỏ ra kiên cường, trong lòng chỉ e không dễ chịu gì, mình đúng là người bạn quá tệ, gần đây ngoài chuyện Đôn Hoàng, y không để ý gì tới xung quanh nữa rồi.
Lâm Lạc Nhiên nỗ lực điều chỉnh hơi thở, sau đó nói:
- Bọn mình rất ổn, chú Vương hẳn sẽ không sao đâu. Tô Xán, cha cậu là người phụ trách kiến thiết Quảng trường Tinh Hải?
- Ừ, làm sao?
Tô Xán nhớ ra chuyện nữa, nghe nói khu vực thương nghiệp mà Đôn Hoàng đang dùng được ông chủ của Kim Huy nhắm vào, kết quả vì y dẫn Vương Thanh tới gặp Vương Bạc đi cửa sau, nên nó thuộc về Đôn Hoàng. Vậy đây là hành động Vương Bạc nhắm vào Kim Huy.
Trong thời gian Đôn Hoàng mời đầu tư có người tới gây chuyện, may có Đỗ Đại Duy cơ trí chặn đứng kịp thời, nhưng giao nộp cho cảnh sát xong lập tức được thả.
Nhờ Vương Phượng nhiều mối quen biết trong cơ quan thành phố cùng giới kinh doanh mới biết đám người này liên quan tới tập đoàn Kim Huy.
Đôn Hoàng chỉ là một xí nghiệp mới nổi, lại được Vương Bạc phê duyệt cho tiến vào Quảng trường Tinh Hải, trong mắt nhiều người chắc chắn Vương Bạc và Đôn Hoàng có quan hệ mờ ám.
Biết quan hệ giữa Đôn Hoàng và Vương Bạc, lại vẫn dám giở trò, còn liên quan tới hệ thống công an, vậy có thể là ai ngoài Cận Đông Hải, trên nữa là Lưu Thành.
Hiện giờ Vương Bạc bị cách ly điều tra, thế nào bọn chúng cũng chĩa phương hướng về Đôn Hoàng, mặc dù Tô Xán đã rất cô gắng hợp thức hóa khoản tiền tham ô của Lưu Thành vào doanh thu của Thục Sơn, song chỉ cần chuyên gia bới móc, sơ hở tài chính lộ ra là cái chắc.
Ai có thể cung cấp số tiền lớn như vậy cho Vương Thanh, chắc chắn mọi người nghĩ tới Vương Bạc, đừng quên trước đó Vương Bạc có tai tiếng với hai nữ sinh viên gây xôn xao, quan hệ giữa Vương Thanh và Vương Bạc thế nào cũng sẽ bị quy kết cùng loại, cho dù Vương Thanh không bị điều tra thì lời đồn này đủ ảnh hưởng tới cô suốt đời, mẹ góa con côi vốn đã ổ thị phi rồi.
Vương Thanh bị điều tra thì cuối cùng sẽ dẫn tới bí mật của y, đây chính là chỗ yếu của Tô Xán.
Bỗng nhiên mọi chuyện bung bết hét cả lên thế này, Tô Xán không khỏi hoảng sợ, xem ra hạ Lưu Thành là bắt buộc rồi, không còn lựa chọn nào khác.
Ở phía bên kia Lâm Lạc Nhiên thu lại tiếng nghẹn ngào, ngữ khí nhu hòa mang theo vài phần thành thục:
- Hiện là thời kỳ đặc thù, Tô Xán, cậu bảo cả chú Đông kia, đừng gọi điện đến nữa.
Tô Xán ngớ ra, rồi lập tức hiểu, Lâm Lạc Nhiên biết sự việc dính líu phức tạp, đối diện với boss cuối như Lưu Thành, cô không muốn bọn họ bị cuốn vào.
Lòng xúc động, Tô Xán nói:
- Lạc Nhiên yên tâm đi, mình có cách giúp cho Vương thoát khỏi khó khăn hiện giờ, bạn cho mình biết tình hình đi, mình nghĩ cách.
Tô Xán nắm trong tay chứng cứ tuyệt đối, y không rõ nó có đủ lật đổ Lưu Thành không, song ít nhất khiến lão ta phải thu mình lại, không thể đối phó với Vương Bạc nữa, song đưa chứng cứ này cho ai là vấn đề lớn, Tô Xán hiển nhiên nghĩ tới Lâm Quốc Chu.
- Nghĩ cách?
Giọng Lâm Lạc Nhiên hơi cao lên, có phần khô khan:
- Tô Xán, tôi biết cậu rất thông minh, nhưng cậu thực tế một chút đi, trên đời này chuyện cậu không làm được còn nhiều lắm.