Diệp Mạc cúi đầu, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên muốn phát điên với chính mình, quả nhiên là bởi vì say rượu nên mới xuất hiện ảo giác.
Lúc này, Tây Uy Cường đột nhiên chỉ vào Diệp Mạc lớn tiếng nói “Cái tên tiểu tử này chính là con trai của Hạ Hải Long, có khi là Hạ Hải Long sai nó tới hại Tẫn ca không chừng.”
Nghe xong, ánh mắt mọi người đều chiếu về phía Diệp Mạc, Diệp Mạc thất kinh, liền vội vàng xua tay nói “Tôi không quen biết Hạ Hải Long nào cả, tôi chỉ nghe theo lời quản lý sai đưa rượu tới phòng Tiếu tổng thôi mà, tôi thật sự không có muốn hại bất kỳ người nào hết.”
Lời nói vô cùng thành thật, con mắt già đời khôn ngoan của Trình Tử Thâm có thể nhìn ra được trong đôi mắt trong veo của Diệp Mạc sự thành thật không dối trá, Trình Tử Thâm quay đầu lại nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, phát hiện ra Tiếu Tẫn Nghiêm đang nhìn chằm chằm vào Diệp Mạc đang cúi đầu mà đánh giá, trong con ngươi đen kịt nổi lên một tia sáng khó đoán, giống như đang trầm tư suy nghĩ lại vừa như đang toan tính điều gì đó trong đầu.
“Tôi hỏi cậu.” Gương mặt Trình Tử Thâm nghiêm túc nhìn Diệp Mạc “Cậu là người đã làm Tiếu tổng bị thương đúng không?”
Hai nắm tay Diệp Mạc căng thẳng siết chặt “Vâng… là tôi, nhưng mà tôi thật sự không có cố ý, Tiếu tổng uống say, đem…. tôi trở thành…”
“Đệch! Mày tưởng mày là ai!” Tây Uy Cường xông lên phía trước một bước, dùng sức đẩy mạnh Diệp Mạc một cái, Diệp Mạc lảo đảo lùi về sau, bị mấy tên tay sai giữ lấy “Tẫn ca thèm liếc mắt tới mày đó là phúc phận của mày, con mẹ nó, mày lại còn dám ra tay đánh người!” Nói xong, một đấm tay muốn vung tới.
“Dừng tay” Thanh âm trầm thấp lười biếng của Tiếu Tẫn Nghiêm truyền tới.
Tây Uy Cường trừng mắt với Diệp Mạc một cái, sau đó im lặng không nói nữa mà lui về tại chỗ. Tiếu Tẫn Nghiêm từ ghế salông đứng lên, trên mặt vẫn không hề biểu lộ ra vẻ gì.
Diệp Mạc cúi thấp đầu, chỉ cảm thấy có một bóng đen đang hướng tới gần mình, gần như toàn bộ ánh sáng trước mặt đều bị ngăn trở, u ám đáng sợ, Diệp Mạc từ từ ngẩng đầu lên, sau đó liền nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm đã đi đến trước mặt mình, trong tíc tắc đối mặt với ánh mắt sắc bén kia khiến hồn phách của cậu đều chấn động, Diệp Mạc vội vàng dời tầm mắt đi, chỉ cảm thấy tim mình dường như sắp vọt ra khỏi miệng rồi.
Khuôn mặt Tiếu Tẫn Nghiêm dần dần tới gần Diệp Mạc, thân thể Diệp Mạc cứng ngắc, đến thở cũng không dám thở mặt, cuối cùng chỉ biết lặng lẽ cắn răng nhắm mắt lại, càng cúi thấp đầu hơn nữa.
Tiếu Tẫn Nghiêm hơi cúi thấp mặt xuống bên cạnh gáy Diệp Mạc, hai mắt nhắm lại, nhẹ nhàng hít mũi, tựa hồ như đang muốn ngửi thấy mùi hương gì. Cơ thể Diệp Mạc căng cứng cả ra, cậu biết rõ, đây là động tác theo thói quen của Tiếu Tẫn Nghiêm.
Ngày trước khi Diệp Mạc còn bị giam cầm, mỗi ngày Tiếu Tẫn Nghiêm trở về, đều sẽ làm động tác này, lúc kết thúc, Tiếu Tẫn Nghiêm thường sẽ lộ ra nụ cười như ma quỷ, sau đó ở bên tai Diệp Mạc nhẹ giọng nói “Thật tốt, toàn bộ đều là hơi thở của tôi.”
Tiếu Tẫn Nghiêm đứng thẳng người lại, lạnh lùng nhìn Diệp Mạc “Chúng ta có phải đã từng gặp qua ở đâu rồi không.”
Diệp Mạc kinh ngạc, trong nháy mắt cậu còn tưởng là Tiếu Tẫn Nghiêm đã biết cái gì rồi chứ, nhưng sau đó thoáng qua nhớ tới lần tới bệnh viện thăm Diệp Nhã, đã gặp mặt Tiếu Tẫn Nghiêm một lần.
“Có gặp một lần lúc ở bệnh viện.” Diệp Mạc ăn ngay nói thật, vào lúc này nếu nói sai đi bất kỳ cái gì cũng sẽ bị Tiếu Tẫn Nghiêm vạch trần lời nói dối, sợ là lúc đó muốn chết cũng chết không toàn thây.
Nhìn Diệp Mạc bề ngoài tỏ ra cứng cỏi bình tĩnh nhưng mồ hôi lại chảy ròng ròng. Tiếu Tẫn Nghiêm nhíu mày, tựa hồ đã nhớ ra chuyện gì đó, hắn xưa nay không có thói quen nhớ những kẻ không có giá trị, nhưng Diệp Mạc thanh thuần xinh đẹp, ánh mắt trong suốt lại làm cho Tiếu Tẫn Nghiêm trong đầu mơ hồ nhớ lại ấn tượng không rõ ràng lắm.
“Tôi nhớ cậu đã nói, cậu là bạn của Diệp Mạc, tên Diệp Tuyền.” Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi trở lại ghế salông, hai chân bắt chéo, mười ngón tay đan vào nhau, cao cao tại thượng vĩ đại tàn nhẫn toát ra khí chất vương giả của kẻ thống trị.
“Vâng” Vào lúc này, Diệp Mạc cũng chỉ có thể khẽ nhắm mắt trong giây lát rồi mở lên, dù sao cũng còn hơn là để Tiếu Tẫn Nghiêm biết được mình chính là Diệp Mạc thật bị ngược đãi đến chết đã sống lại.
“Cậu mất trí nhớ?”
“Ừm, nhiều nhất chỉ có thể nhớ được chuyện vào hai tháng trước.”
“Nói như thế có nghĩa cả Hạ Hải Long cậu cũng không biết?”
“Ừm.”
“Biết căn hộ riêng của tôi là phòng nào rồi chứ.”
“A?” Diệp Mạc không hiểu rõ lắm, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ nhỏ giọng nói “Biết”
“Đến phòng đấy chờ tôi.”
Diệp Mạc ngây người ra, đây là ý gì?
“Tẫn ca nói chuyện với mày, mày điếc hả?” Tây Uy Cường quát lớn, Diệp Mạc lúc này trong lòng mới run sợ, quay người, ở trong ánh nhìn của mọi người mà thấp thỏm bất an đi về phía thang máy.
Khi Diệp Mạc bước vào thang máy, ánh mắt của Tiếu Tẫn Nghiêm mới thu hồi lại, có chút mệt mỏi xoa nắn mi tâm, gằn giọng nói “Tìm cái lão già chết tiệt Hạ Hải Long kia đến đây cho tôi, còn nữa, phái người điều tra rõ ràng triệt để về thằng nhóc kia.”
Mạnh Truyền Tân nói một tiếng vâng, xoay người rời khỏi Kim Nghê, Tây Uy Cường có chút không chịu được “Tẫn ca, rõ ràng là hai cha con bọn chúng cấu kết với nhau làm chuyện xấu muốn hại người, tên tiểu tử kia đang cố tình muốn giở trò, Tẫn ca, ngài tuyệt đối đừng bị lừa, tốt nhất là bắt thằng nhãi đấy cho…”
Trình Tử Thâm trừng mắt nhìn Tây Uy Cường một cái, Tây Uy Cường mới hậm hực im lặng.
Tiếu Tẫn Nghiêm là ai chứ, làm sao có thể để cho một nam nhân làm hỗn loạn đầu óc được, mặc dù mấy ngày nay đã bị mất đi người yêu, mặc dù nội tâm đang như cuồng phong mưa bão, nhưng bề ngoài từ trước đến giờ vẫn không hề thay đổi, vẫn là một nam nhân mạnh mẽ vững vàng, phục trang hoàn mỹ, mị lực không chê vào đâu được, chuyện làm ăn vẫn xử lý nhanh chóng gọn gàng dứt khoát, ăn nói vẫn hùng dũng khoáng đạt.
Trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm lóe lên tia âm u thâm trầm, giống như đang nghĩ đến âm mưu nào đấy, cầm áo khoác, khoác lên vai, Tiếu Tẫn Nghiêm vừa đi về phía thang máy, vừa lạnh lùng nói “Tiếp tục mở Kim Nghê, đêm nay miễn phí toàn bộ chi phí cho khách hàng.”