Mục lục
Lao Tù Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếu Tẫn Nghiêm không mang theo bất kỳ bảo tiêu nào, một mình lái xe, bất tri bất giác, xe lại ngừng lại ở dưới lầu nhà trọ của Diệp Mạc. Chờ khi hắn ý thức được nơi mình dừng xe, mi tâm nhăn lại, tựa hồ cũng không thể hiểu nổi hành vi của chính mình.

Mấy ngày nay khi “Diệp Mạc trở về bên cạnh hắn, hắn quả thật đã quên bẵng đi người tên Diệp Tuyền này, Mạc Mạc của hắn đã trở về, hắn dĩ nhiên không cần tìm loại cảm giác đó trên người nam nhân kia nữa, nhưng hắn quả thật đã động tâm với cậu ta, chỉ là đem cậu ta ra so với Diệp Mạc, tên Diệp Tuyền này xác thực không đáng một đồng.

Hắn sẽ không tiếp tục hạ mình để theo đuổi nam nhân này nữa, bởi vì có “Diệp Mạc”, ai hắn cũng đều không cần.

Tiếu Tẫn Nghiêm khởi động xe, chuẩn bị rời đi, chợt một chiếc xe riêng màu trắng bạc đột nhiên xuất hiện ở phía trước tầm mắt, Diệp Mạc từ trong xe bước xuống, nụ cười rung động, hướng về trong xe xua tay nói gì đó, rồi cửa sổ xe chậm rãi trượt xuống, Tiếu Tẫn Nghiêm lúc này mới nhìn rõ người đàn ông ở trong xe chính là Diệp Thần Tuấn.

Diệp Thần Tuấn hiển nhiên chỉ là lái xe đưa Diệp Mạc trở về, cùng Diệp Mạc cười nói mấy câu, sau đó liền lái xe rời đi. Diệp Mạc vẫn nhìn theo đến khi đuôi xe của Diệp Thần Tuấn biến mất, mới xoay người đi vào nhà trọ.

Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi ở trong xe, nhìn kỹ cảnh tượng này, hỗn loạn trong lòng càng tăng thêm mấy phần, có chút buồn bực kéo kéo cà vạt, đôi mắt sắc bén như chim ưng ánh lên một chút không cam lòng.

Diệp Mạc mới vừa trở lại nhà trọ không lâu, chuông cửa liền bị nhấn vang lên, tưởng là Diệp Thần Tuấn quay lại, liền không đi xem coi người tới là ai mà trực tiếp mở cửa ra.

Tiếu Tẫn Nghiêm đứng nghiêm ở cửa, mặt không hề cảm xúc, nhìn Diệp Mạc vẻ mặt giật mình, chỉ hơi nhướng mày, trầm giọng nói “Không hoan nghênh tôi đi vào sao?”

“Xác thực không hoan nghênh.” Hết giật mình bình tĩnh trở lại, ánh mắt Diệp Mạc nhàn nhạt, cậu xác thực không hoan nghênh Tiếu Tẫn Nghiêm, hắn đã từng hàng đêm tìm đến chỗ cậu, mà chính cậu cũng đã có phần chờ đợi, thế nhưng qua mấy ngày nay, Diệp Mạc đã hiểu rõ, Tiếu Tẫn Nghiêm đã không còn hứng thú gì với cậu nữa.

Cậu đã nghĩ rằng, mặc dù có một “Diệp Mạc” xuất hiện, nhưng hắn đã cùng cậu lên giường ân ái mây mưa lâu như vậy, cậu có thể ở trong lòng hắn có một chút vị trí nào đó mới phải, hóa ra, ôn nhu nhiều ngày như vậy chẳng đáng là gì cả.

Diệp Mạc biết Tiếu Tẫn Nghiêm cho rằng Diệp Tuyền là chính mình, mà người Tiếu Tẫn Nghiêm chân chính yêu cũng là chính mình, nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy khổ sở, dù sao cậu lấy Diệp Tuyền thân phận cùng hắn từng có nhiều dây dưa qua lại như vậy, từ tương xích đến ám muội, hắn cũng ở trên người cậu cảm nhận được khí tức cùng vẻ đẹp quen thuộc, thế nhưng cuối cùng, vẫn là nói vứt bỏ liền vứt bỏ.

Mặc dù có chút khó chịu, nhưng rồi cũng sẽ tiêu tan đi hết, bởi vì, Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ không bao giờ còn dây dưa với cậu nữa, đoạn nghiệt duyên này kéo dài từ kiếp trước đến kiếp này, cuối cùng cũng kết thúc.

Đây chính là điều cậu muốn.

Tiếu Tẫn Nghiêm tựa hồ không nghĩ tới Diệp Mạc sẽ nói như vậy, không vui mà cau mày, không nói một lời, nhưng cũng trực tiếp đi vào.

Diệp Mạc xoay người nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm “Diệp Mạc của anh không phải đã trở về rồi sao? Tôi chắc đã trở thành người không đáng kể nữa nhỉ?”

Tiếu Tẫn Nghiêm hoàn toàn xem nơi ở này của Diệp Mạc là nhà mình, rất tự nhiên cởi áo khoác ra dựa vào trên ghế salông, ngẩng đầu cong lên khóe miệng “Sao hả? Cậu ghen à?”

Diệp Mạc trào phúng cười một tiếng, lạnh nhạt nói “Anh đánh giá mình cao quá đấy.”

“Nhiều đêm như vậy không tới, tôi nghĩ cậu chắc sẽ rất chờ mong tôi xuất hiện.” Tiếu Tẫn Nghiêm tựa tiếu phi tiếu nhìn khuôn mặt Diệp Mạc, hỗn loạn vừa nãy từng chút một biến mất.

“Nói thẳng ra mục đích anh tới đây đi, đừng có quanh co lòng vòng!” Tựa hồ như bị nói trúng tâm sự gì, sắc mặt Diệp Mạc khó coi, nói.

Tiếu Tẫn Nghiêm sững sờ, mục đích? Hắn chỉ là xuất phát từ bản năng nên mới tới nơi này, mục đích, làm sao có khả năng sẽ có? Hắn là vì nghĩ đến chuyện Diệp Thần Tuấn đưa cậu về nên cảm thấy khó chịu mà thôi.

Tiếu Tẫn Nghiêm đứng lên, đi tới trước mặt Diệp Mạc, cúi người kề bên má Diệp Mạc bắt đầu hít vào, chính là loại khí tức này, hắn quen thuộc, muốn, không thể chờ đợi được nữa, muốn giữ lấy khí tức.

Tiếng hít ngửi nhẹ nhàng truyền vào trong tai Diệp Mạc, Diệp Mạc theo bản năng lùi về phía sau, lại bị Tiếu Tẫn Nghiêm ôm lấy eo, thanh âm khàn khàn truyền vào trong tai Diệp Mạc “Tôi nhớ cậu…”

Một tiếng nhớ này của Tiếu Tẫn Nghiêm khiến cho Diệp Mạc thất thần trong vài giây, nhưng nghĩ tới người đàn ông này có thể vừa mới cùng Diệp Tuyền mây mưa xong, Diệp Mạc liền cảm thấy buồn nôn.

Diệp Mạc nhìn thẳng vào Tiếu Tẫn Nghiêm, nhẹ nhàng nở nụ cười “Anh đến tìm tôi, người kia biết không?” Người kia mà Diệp Mạc nói đến rõ ràng chính là Diệp Tuyền.

Động tác của Tiếu Tẫn Nghiêm quả nhiên trong nháy mắt dừng lại, thậm chí đẩy Diệp Mạc về phía sau một bước. Thoát ra khỏi ôm ấp của Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc đột nhiên cười lạnh thành tiếng, cố ý nói “Tiếu Tẫn Nghiêm, nếu như anh vứt bỏ Diệp Mạc kia, tôi có thể thử thỏa mãn anh đấy”

Khuôn mặt Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên đanh lại, bật thốt lên “Cậu cũng xứng?!!”

Diệp Mạc khẽ cười một tiếng “Nếu tôi không xứng vậy sao anh còn tới đây? Lẽ nào nam nhân kia không thỏa mãn được anh sao? Hay là anh cảm thấy ngoại tình sẽ càng kích thích hơn?” Diệp Mạc nói, nhưng trong lòng lại nổi lên một tia đau nhói.

Diệp Mạc khiến gương mặt Tiếu Tẫn Nghiêm biến sắc, nhanh chân về phía trước, một phát bắt lấy cổ tay Diệp Mạc, cúi đầu hung ác trừng mắt nhìn Diệp Mạc “Chỉ mới dễ dãi với cậu một chút, cậu có vẻ như đã quên mất thân phận của mình là gì, dám nói chuyện với tôi như vậy!”

Diệp Mạc ngẩng mặt lên đối diện với Tiếu Tẫn Nghiêm, không nói gì, cậu thật mong Tiếu Tẫn Nghiêm vào lúc này đạp cửa bỏ đi, cậu thật sự, thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với hắn nữa.

“Tôi cảnh cáo cậu, Diệp Tuyền.” Ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm lộ ra tia tàn nhẫn “Đừng tưởng rằng tôi sẽ lại giống như trước dung túng cậu như vậy, so với em ấy, con mẹ nó cậu ở trong lòng tôi chẳng là cái thá gì cả!”

Tiếu Tẫn Nghiêm quả thực tức điên lên, chỉ bằng việc lúc trước hắn hạ thấp mình đi lấy lòng nam nhân này, lẽ nào cậu ta không thể ngoan ngoãn cung thuận với hắn một chút nay sao? Coi như hắn đối xử với một con chó, nó cũng biết vẫy đuôi cầu xin.

“Vậy tôi rất vinh hạnh!” Diệp Mạc đồng dạng bật thốt lên.

Tiếu Tẫn Nghiêm bỗng nhiên trợn trừng mắt, cơn tức giận khôn cùng làm hắn mất đi khống chế, đưa tay túm lấy phần áo trước ngực Diệp Mạc kéo cậu tới ghế salông bên cạnh.

“Cậu đoán đúng, tôi con mẹ nó chính là cảm thấy ngoại tình rất kích thích!” Tiếu Tẫn Nghiêm ba lần hai lần cởi sạch quần áo, giống như con sói đói khát đã lâu mà nhào lên thân thể Diệp Mạc.

Bởi vì tức giận, nhưng cũng bởi vì nhớ nhung thân thể này….

Từ salông đến thảm, từ thảm đến phòng ngủ, lại từ phòng ngủ đến phòng tắm… Tiếu Tẫn Nghiêm không biết thoả mãn mà liên tục xâm chiếm thân thể Diệp Mạc, không để ý đến thống khổ của cậu, dụng hết toàn lực xông tới, còn điên cuồng hôn môi….

Lần thứ hai cảm thụ, Tiếu Tẫn Nghiêm mới phát hiện mình đối với Diệp Tuyền này có khát cầu sâu không thấy đáy, lúc chìm đắm mê muội trong thân thể cậu, hắn vô thức gọi cậu là Mạc Mạc, bởi vì như vậy sẽ làm cho hắn cảm thấy, nam nhân dưới thân hắn là Diệp Mạc hắn chân chính yêu.

Diệp Mạc bị Tiếu Tẫn Nghiêm ôm ngồi dậy, đầu vô lực khoát tựa lên bắp thịt cường tráng trên vai Tiếu Tẫn Nghiêm, nơi hạ thân tiếp tục tiếp nhận từng đợt xâm lược dữ dội của Tiếu Tẫn Nghiêm, chờ đến khi điên cuồng lắng xuống, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên cắn vào vành tai Diệp Mạc, đau đớn khiến ý thức tan rã của Diệp Mạc dần tỉnh táo lại.

“Nếu như cậu dám đem chuyện này nói cho Mạc Mạc, tôi sẽ làm cho cậu sống không bằng chết….”

Bên tai truyền đến thanh âm uy hiếp trầm thấp khủng bố của Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc chỉ biết cười khổ trong lòng.

Tên ác ma này lại sợ chuyện này sao, thật đúng là buồn cười, đáng thương, tại sao hắn ta lại sợ bị Diệp Tuyền biết, là bởi vì hắn muốn ở trước mặt Diệp Tuyền biểu hiện ra tình yêu chân thành một trăm phần trăm, thậm chí còn muốn để cho cậu biết, ngoại trừ “Diệp Mạc”, ai hắn cũng sẽ không quan tâm.

Nghe thấy tiếng cười trào phúng của Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên kéo lấy đầu Diệp Mạc, đem mặt Diệp Mạc giơ lên ép đối diện với mình, tức giận nói “Cậu cho rằng tôi đang nói đùa với cậu đấy à?”

“Nếu như anh muốn làm thánh nhân vì cậu ta thì sau này anh đừng có tới đây nữa, còn chuyện tối nay tôi sẽ giữ im lặng không nói với bất kỳ ai!”

Diệp Mạc không chút khách khí nói xong, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên nhấn cậu xuống ở trên sàn gạch màu trắng lạnh lẽo, không chút ôn nhu đem chân Diệp Mạc đè lại ở trước ngực, lần thứ hai thô bạo mãnh liệt tiến vào, kiếm mi hung nộ lẫm lên, giận dữ gầm nhẹ nói “Ở trước mặt em ấy tôi là thánh nhân, ở trước mặt cậu, tôi con mẹ nó liền trở thành một tên cầm thú!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK