Phục Luân thấy Mạnh Truyền Tân bị hắn nói trúng điểm yếu, lập tức tiếp tục chó cắn rách áo (aka dậu đổ bìm leo =))), cười nói “Cứ xem như Lăng Nghị theo ngươi thì sao? Mạnh Truyền Tân, ngươi chỉ là một tên bảo tiêu, ngươi có thể cho Lăng Nghị được cái gì? Luận về tiền tài hay địa vị, ngươi không thể nào sánh nổi ta, huống hồ ngươi ngay cả cứu còn không cứu được nổi Lăng Nghị thì nói gì đến chuyển bảo hộ em ấy, còn tôi chỉ cần em ấy thích cái gì tôi đều có thể đáp ứng được, thế nên nếu như tôi là cậu thì tôi đã buông tay em ấy rồi, để cho em ấy có thể sống một cách cao cao tại thượng hưởng sung sướng suốt đời.” (Jian: cái giọng điệu chảnh chóa =.= *đạp đạp*)
“Lăng Nghị em ấy…. không phải người coi trọng vật chất, em ấy căn bản không để ý đến những thứ vật chất chỉ hào nhoáng mà không thực ấy…”
“Hẳn là ngươi đang tự tìm cho mình cái cớ vô dụng đi” Phục Luân cười khẩy “Chờ khi ngươi có được thế lực tài lực sánh được như ta thì hãy trở lại cướp người của ta, hiện tại ta không có nhiều thời gian cùng ngươi tranh cãi, hôm nay là ngày đại hôn của ta, ta không muốn gây ra đổ máu, nếu như ngươi vì nhất thời kích động mà làm ra chuyện gì ngu ngốc, đừng trách ta đem tất cả lửa giận đều phát tiết trên người Lăng Nghị.”
Phục Luân biết rất rõ, cả Lăng Nghị lẫn Mạnh Truyền Tân đều không ai tự để ý đến bản thân mình, nhưng nếu hắn mang sự an nguy của đối phương ra uy hiếp bọn họ, bất kể là dùng Lăng Nghị uy hiếp Mạnh Truyền Tân hay dùng Mạnh Truyền Tân uy hiếp Lăng Nghị thì đều có hiệu quả rất tốt.
Tuy rằng loại nhận thức này khiến cho Phục Luân rất khó chịu, Phục Luân không để ý đến Mạnh Truyền Tân nữa, dáng vẻ say khướt khôi phục lại thảnh thơi ung dung tiến vào thang máy.
“Má ơi dọa chết bảo bảo rồi!” Huyền Phong từ hành lang kinh ngạc chạy ra “Tân ca cũng lợi hại quá thể đáng rồi nha, dám nói chuyện với Phục gia như vậy.”
Thần tình Mạnh Truyền Tân có chút ngơ ngẩn, ánh mắt anh có chút ảm đạm ưu thương xoay người rời đi, mỗi một bước nội tâm đều dị thường thống khổ.
Giờ khắc này anh có cố gắng đến thế nào cũng chỉ là phí công, anh chỉ có thể như khối gỗ mà tiếp nhận sự chèn ép của Phục Luân, bởi vì Mạnh Truyền Tân không biết được hiện tại bản thân ngoại trừ dùng tình yêu của Lăng Nghị đối với anh thì anh còn có thể lấy cái gì ra mà tranh với Phục Luân đây.
Làm một bảo tiêu, bình thường Mạnh Truyền Tân không uống rượu, thế nên tửu lượng của anh rất kém, muốn dùng rượu mạnh để giảm bớt đau đớn nơi đáy lòng, nhưng sau hai ly thì đã gục ngã, cuối cùng được Huyền Phong sai người mang về nhà cậu.
Vừa mới mang Mạnh Truyền Tân đỡ lên giường, Mạnh Truyền Tân đột nhiên ôm lấy Huyền Phong, đem mặt chôn trước ngực Huyền Phong, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở “Lăng Nghị…. Lăng Nghị của anh….”
Nhìn vẻ bi thương thống khổ trên mặt Mạnh Truyền Tân, Huyền Phong thực sự đau lòng, cậu có lòng tốt vỗ vỗ phía sau lưng Mạnh Truyền Tân, đành lừa gạt dỗ dành “Em là Lăng Nghị…. yên tâm…. em yêu anh….”
Vừa dứt lời, Huyền Phong còn chưa kịp kinh ngạc thốt lên liền bị Mạnh Truyền Tân đè lại ở trên giường, một giây sau phía trước mặt tối sầm một bầu trời hôn che ngợp phủ tới….
(Jian: 2 cặp cùng động phòng trong 1 chương =)))
…………………………..
Bên trong khách sạn sắp xếp ra một gian phòng dùng để trang hoàng thành phòng tân hôn, ánh đèn nhu hòa ấm áp lãng mạn phủ khắp căn phòng một tầng ái muội, trên thảm sàn trên giường đều rải đầy những cánh hoa hồng tươi đỏ, Phục Luân vừa bước vào cửa liền tháo cà vạt, cởi âu phục màu trắng, toàn bộ tiện tay ném xuống đất, giẫm lên những cánh hoa kia chậm rãi đi hướng về phía Lăng Nghị.
Lăng Nghị nằm ở trên giường, cậu giờ phút này ngoại trừ miệng, môi, cùng hai mắt, còn những nơi khác đều giống như bị bại liệt, căn bản không có cách nào nhúc nhích nổi, một thân mặc lễ phục màu trắng tinh khôi, hai tay bị người hầu đặt ở trên bụng, trên người cậu còn bị rải lên mấy cánh hoa hồng, cứ như một món ăn đã được dọn sẵn lên bàn ăn chờ đợi Phục Luân đến hưởng dụng vậy.
“Anh sẽ chết không được tử tế.”
Lúc Phục Luân vẻ mặt cười khẩy ngồi ở bên giường thì Lăng Nghị đột nhiên mắt lộ ra sát khí, thanh âm tàn nhẫn phun ra một câu.
Phục Luân hơi nhếch môi, tựa tiếu phi tiếu vuốt ve mặt Lăng Nghị “Tôi chết rồi là em phải thủ tiết đấy.”
Lăng Nghị tức giận đến thở không ra hơi, cậu biết giờ có giận dữ quát mắng Phục Luân thì cũng chẳng được ích lợi gì, đành dùng mắt trừng trừng nhìn Phục Luân không nói lời nào.
Phục Luân nghiêng người tựa vào đầu giường, nhẹ nhàng ve vuốt khuôn mặt Lăng Nghị cười nói “Vừa nãy tôi đã gặp phải Mạnh Truyền Tân, hắn bị tôi nói mấy câu liền á khẩu không trả lời được, đúng là tên ngu xuẩn, phỏng chừng hiện tại đang ấm ức tự trách mình đây.”
“Anh đã nói gì với Tân ca?!” Lăng Nghị căng thẳng nhìn Phục Luân.
“Chuyện này không quan trọng, Lăng Nghị, hiện tại em không được nhớ tới hắn nữa.” Phục Luân dùng ngón tay nhẹ nhàng búng khẽ vào chóp mũi Lăng Nghị, híp mắt sủng nịch cười “Bây giờ cả thế giới này đều biết Lăng Nghị em là của Phục Luân tôi, trừ phi tôi cùng em ly hôn, bằng không em cùng Mạnh Truyền Tân vĩnh viễn cũng không thể, em không được đi gặp hắn nữa, ngay cả nghĩ đến hắn tôi cũng không cho phép.”
“Anh đã khống chế thân thể của tôi còn muốn khống chế luôn cả suy nghĩ của tôi? Phục Luân, anh tự cho mình là ai? Tôi cho anh biết tôi…”
“Suỵt….”
Phục Luân đột nhiên che miệng Lăng Nghị ngưng lại cơn tức giận đùng đùng của Lăng Nghị, như đang mắng hài tử nhẹ giọng cười “Bảo bối nhi, tôi đang muốn bàn với em một chuyện đây, tôi vẫn đang suy nghĩ hôn lễ của Phục Luân tôi nhất định phải là độc nhất vô nhị khác với tất cả mọi người mới được, thế nên tôi định trong vòng một tháng nữa sẽ đưa em đến mỗi nơi trên khắp thế giới cử hành hôn lễ, sau đó sẽ là trên biển, trên không trung đến mấy lần, em thấy thế nào?” (Jian: Má =)) bởi chả cứ khoe anh đại gia anh có tiền thì anh có quyền mà =))))))
Lăng Nghị thực sự không hiểu nổi Phục Luân rốt cuộc đang nghĩ cái gì, kết hôn mà cũng có thể nghiện đến mức độ này à?
Phục Luân vừa mới buông tay ra, Lăng Nghị lập tức gầm nhẹ nói “Trừ phi anh gây tê tôi cả một tháng bằng không… A”
Phục Luân lần thứ hai che miệng Lăng Nghị lại, không những không giận mà còn cười “Trung Quốc không phải có câu nói phu xướng phụ tùy sao? Tuy rằng em là nam nhân nhưng chung quy cũng vẫn là bà xã của Phục Luân tôi, thế nên chuyện này là do tôi làm chủ nhé, chờ khi chúng ta kết hôn xong, tới lúc đó mọi chuyện trong nhà đều sẽ nghe theo lời em, thế nào…. em không nói gì là tôi xem như em đã đồng ý rồi đấy.” (Jian: đậu mè Phục gia đáng yêu vờ lờ ạ =))))))))))
Phục Luân nói xong thì bắt đầu vui vẻ cởi quần áo Lăng Nghị ra, một tay khác vẫn che ngoài miệng Lăng Nghị.
“Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, đêm nay chúng ta nhất định phải tận dụng cho thật tốt.”
Đây là một khắc trong đời Phục Luân cảm thấy hạnh phúc nhất.
Ít nhất Phục Luân chưa bao giờ nghĩ đến chính mình sẽ có một ngày như vậy, hóa ra cái gọi là hạnh phúc chính là cảm giác này, nó đưa ngươi từ trong một cuộc sống nhàm chán ngây ngốc vô vị kéo vào một thế giới khác tươi đẹp vui sướng hơn, làm cho thế giới của ngươi vốn vô định không có mục đích sống trong nháy mắt trở nên tràn ngập sức sống.
Cũng sẽ khiến cho ngươi đột nhiên nhận ra một điều rằng, hóa ra cuộc sống lại tuyệt vời đến như vậy.
Lăng Nghị bị động chịu đựng Phục Luân một đêm vừa ôn nhu vừa điên cuồng, cuối cùng vẫn là ngủ thiếp đi trong cơn mệt nhọc rã rời.
Thẳng đến trưa ngày hôm sau Lăng Nghị mới từ từ tỉnh lại, nếu không phải phát hiện ngón tay cậu có thể nhúc nhích được thì Lăng Nghị suýt nữa vẫn cứ tưởng trong thân thể cậu còn thuốc gây tê.
Gian nan chống giường ngồi dậy, Lăng Nghị vẫn còn hơi buồn ngủ, cậu nhìn bốn phía, nghiễm nhiên đã không còn là gian phòng trong khách sạn tối hôm qua, hơn nữa cậu mơ hồ cảm thấy giường đang lay động, thật giống như cậu đang ở…. trên thuyền?
“Tỉnh rồi sao?”
Phục Luân đẩy vửa vào, khóe miệng mỉm cười, mặt tràn đầy sức sống, ôn nhu nói “Sắp đến trưa rồi, em lại ăn một chút gì đi.”
Phục Luân nói xong, hai người hầu phía sau bưng đồ ăn dọn lên những món ăn đầy đủ màu sắc hương vị thơm ngon đặt trên một chiếc bàn vuông bên cạnh giường Lăng Nghị, sau đó lập tức rời phòng. (Jian: Móa, mơ ước nhỏ bé của bạn Jian là sau khi ngủ nướng cho đã mắt thì vừa tỉnh dậy đã có người dọn sẵn đồ ăn đặt ngay trước giường:((((((()
“Đây là đâu?” Lăng Nghị tức giận hỏi “Sao lại có cảm giác như đang ở trên biển?”
Phục Luân hơi nhếch môi khẽ cười nói “Không hổ là Phục Luân tôi….”
“Ít nói nhảm, anh mang tôi lên biển này làm gì?”
Phục Luân đi về phía bên giường ngồi xuống, ý cười càng thêm dày đặc “Đi tới một tiểu đảo, đó cũng là địa điểm tổ chức hôn lễ tiếp theo cũng chúng ta, tôi đã ra lệnh cho người bên kia chuẩn bị, tối hôm nay chúng ta đến trước thử mấy bộ lễ phục mới, ngày mai là có thể….”
“Phục Luân anh đủ chưa?” Lăng Nghị ngắt lời Phục Luân thiếu kiên nhẫn tức giận nói “Anh cho rằng cứ cử hành hôn lễ nhiều lần là tôi sẽ yêu anh à? Tôi cho anh biết đối với tôi thì những hôn lễ này chỉ là hình thức thôi, không đại biểu cho bất kỳ cái gì hết, tôi chẳng quan tâm có bao nhiêu người chứng kiến, tôi không yêu anh chính là không yêu! Có kết hôn cả đời thì tôi vẫn hận anh đến chết!”
Lăng Nghị nói xong, hai mắt hung ác trừng mắt nhìn Phục Luân, cậu không thể lý giải nổi hành vi như tên bệnh thần kinh, thậm chí Lăng Nghị cũng chẳng hiểu được Phục Luân rốt cuộc là yêu cái gì ở cậu nữa.
Phục Luân vẫn giữ nguyên nụ cười nhưng thoáng né tránh tầm mắt Lăng Nghị nhìn xuống mặt đất, đáy mắt lướt qua vô số tâm tình phức tạp, Phục Luân âm hiểm cười nói “Đây chỉ là tạm thời, có một số việc tôi có thể chờ, ngược lại về sau chúng ta còn nhiều thời gian ở chung với nhau, tôi không vội.”
Lăng Nghị tựa hồ chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa, tên đàn ông trước mắt này bộ trí thông minh trực tiếp tụt xuống số âm rồi hả?
“Vậy tốt nhất anh nên xem chừng tôi cẩn thận đi.” Lăng Nghị trào phúng cười một tiếng.
“Đó là tất nhiên”
Không muốn lại nhìn thấy nụ cười gian tà kia của Phục Luân nữa, Lăng Nghị cúi xuống tự mình ăn đồ ăn, tối hôm qua thân thể cậu gần như bị Phục Luân rút cạn sức lực hết rồi nên hiện tại nhất định phải bổ sung thật nhanh vào năng lượng cho cơ thể, chỉ cần có cơ hội, cậu sẽ chạy trốn.
Lăng Nghị ngồi ở bên giường ăn cơm, cái tay Phục Luân lại bắt đầu không an phận di chuyển ở bên eo Lăng Nghị, một bên ngây người chăm chú nhìn khuôn mặt Lăng Nghị, có một loại cảm giác thư thái không tên lại dâng lên, hắn hiện tại vô cùng cao hứng, vừa nghĩ đến người con trai nhỏ bé trước mắt này đã là vợ của hắn, liền không khống chế được cảm giác muốn ôm ấp hôn hôn cậu, cảm giác này thật tốt tới rối tinh rối mù cả lên.
“Lăng Nghị, thêm một lần nữa được không?” Phục Luân kề ở bên tai Lăng Nghị, phả vào hơi thở nóng rẫy, giống như đứa trẻ đang đòi hỏi.
Cảm thấy ăn đủ rồi, Lăng Nghị một lần nữa nằm xuống ở trên giường, mặt không chút cảm xúc nhìn Phục Luân “Tùy anh”
Phục Luân kích động không thôi, hắn vội vã đứng lên bắt đầu thoát y phục trên người, tùy theo liền nghe thanh âm hờ hững lạnh lùng của Lăng Nghị, động tác trong nháy mắt cứng đờ.
“Cho dù tôi có cùng anh lên giường bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh tốt nhất nên nhớ cho kỹ, người tôi chân chính yêu là Mạnh Truyền Tân, Phục Luân anh chẳng là cái thá gì cả.”
Lăng Nghị nói xong lành lạnh nhìn Phục Luân tắt hẳn nụ cười, Phục Luân rốt cuộc có chút không thể khống chế được chính mình, cắn răng, nắm đấm vang lên kẽo kẹt “Tại sao em cứ ép tôi phải nổi giận?”
“Tôi có ép anh à? Tôi chỉ có sao nói vậy thôi a, thật đáng tiếc, anh không thể khống chế được cái miệng này của tôi, không có cách nào khác, ai bảo Phục Luân anh là kẻ không có ai yêu….”
Bốp! Lăng Nghị còn chưa nói xong đã bị một quyền của Phục Luân giáng xuống bên gò má, trong nháy mắt răng mài vào khóe miệng làm rách môi chảy ra máu đỏ, Lăng Nghị lấy lại tinh thần quay thẳng mặt về chính giữa, vẻ mặt châm biếm nhìn Phục Luân giờ phút này giận dữ đến mức lồng ngực chập chùng, chậm rãi nói “Đây mới là bộ mặt thật của anh, mới là cách thức sống chung nên có giữa anh với tôi, lại nói không phải anh muốn làm tình với tôi sao? Hay đánh vỡ miệng tôi sẽ khiến anh thấy thích thú hơn?” (Jian: thực ra không phải Phục gia không muốn ôn nhu mà tại em nó cứ thích chọc điên ảnh lên lại bảo =v=)
Phục Luân lần thứ hai giơ quả đấm lên, nhưng tầng tầng rơi vào bên cạnh gối Lăng Nghị, hai mắt hắn giữ tợn nhìn Lăng Nghị, ẩn trong đáy mắt có nộ cũng có bi, cuối cùng đột nhiên xoay người nhanh chân rời khỏi phòng.
Đến trên boong thuyền, đón một chút gió biển thổi vào mới khiến tâm táo loạn giảm bớt được một chút, Phục Luân rút điếu thuốc ngậm trên môi, ánh mắt nhàn nhạt hạ trên mặt biển hơi gợn sóng, không biết là đang vui hay đang buồn.
Du thuyền Phục Luân đang đi là một du thuyền cỡ trung, giống như một khách sạn với một gian phòng sắp xếp như phòng tổng thống, vì để chiêu đãi tân khách nên bên trong đều được lắp đặt cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa buồng lái do thuyền trưởng trình độ rất cao điều khiển chiếc du thuyền tư nhân trị giá ngàn vạn này.
Mà chiếc du thuyền này, chính là món quà mừng cưới của Riley tặng Phục Luân, cũng chính là lá bài cuối cùng Riley dùng để ám đoạt lại Lăng Nghị