Mục lục
Lao Tù Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Muốn hợp tác với ta?” Phục Luân nhướng mày lường biếng nhìn văn kiện trong tay, âm hiểm cười nói “Ta nhớ kể từ khi ta tra tấn nam nhân của hắn, hắn liền cùng ta đoạn tuyệt hết tất cả các phương diện làm ăn, thậm chí còn bỏ ra nhiều tiền thuê sát thủ đến lấy mạng ta cơ mà, hiện tại lại muốn tiến hành đàm phán trên phương diện làm ăn cũng thật là buồn cười” Nói rồi, Phục Luân ném văn kiện Tiếu Tẫn Nghiêm phái người đưa tới lên bàn, lười biếng ngả người tựa vào ghế hai tay khoanh trước ngực.

“Ý Phục gia là…. từ chối?” Tả Kiêm Thứ nghi hoặc hỏi.

Hai bá chủ của Đông Nam Á đạt thành mối quan hệ hợp tác làm ăn song phương nhất định sẽ mang lại lợi nhuận khổng lồ cho cả hai, tuy nhiên tất cả đều phải xem xét lại cách xử sự của cả hai bên Tiếu Tẫn Nghiêm cùng Phục Luân, dù sao từ trước đến nay hai người bọn họ đều như nước với lửa.

Phục Luân đương nhiên sẽ không lập tức đưa ra lời đồng ý, hắn hiện tại không đoán ra được tâm tư của Tiếu Tẫn Nghiêm, đương nhiên lo lắng phía sau đó ẩn giấu âm mưu quỷ kế gì, tuy rằng cuộc hợp tác này Tiếu Tẫn Nghiêm luôn hung hăng bá đạo đã đưa ra không ít điều khoản nhượng bộ, mà những nhượng bộ này lại rất có sức hấp dẫn đối với Phục Luân, điều này khiến cho Phục Luân dù trong lòng mang nhiều mối nghi ngờ nhưng cũng không có cách nào quả đoán từ chối.

“Báo cho hắn liên quan đến chuyện gặp mặt đàm phán, hai ngày sau ta sẽ trả lời.” Phục Luân híp mắt nhìn chằm chằm vào văn kiện hợp tác trên bàn, tâm trí đột nhiên nhớ đến Lăng Nghị.

Nếu như hắn cùng Tiếu Tẫn Nghiêm hợp tác với nhau, vậy có phải là Lăng Nghị sẽ không xem hắn là kẻ địch nữa không?

Bàn giao xong tất cả mọi chuyện, Phục Luân rời khỏi thư phòng, đi dạo trên hành lang mấy phút, thần sắc phức tạp đi tới trước cửa phòng Lăng Nghị.

Từ lần trước, sau đó liên tục hai ngày Phục Luân đều vô cùng tức giận, chỉ là không biết vì ai mà giận đến như vậy, Phục Luân buộc chính mình không đến gặp Lăng Nghị nữa, chính là lo lắng nếu như lại đối mặt với Lăng Nghị thì sẽ bị một hành vi hay một câu nói nào đó của Lăng Nghị, thậm chí là một biểu hiện nào đó trên khuôn mặt của Lăng Nghị khiến cho mất đi khống chế.

Phục Luân lần đầu tiên phát hiện mình lại dễ dàng nổi giận đến như vậy, mà mỗi lần tâm tình bạo phát rõ ràng đều là vì Lăng Nghị, Phục Luân thậm chí khó có thể tin được Lăng Nghị lại có sức ảnh hưởng lớn đến như thế đối với hắn.

Lớn đến mức hắn không có cách nào nhẫn nhịn không đi gặp cậu.

Cuối cùng Phục Luân vẫn là đẩy cửa phòng Lăng Nghị ra, mặt không chút cảm xúc đi đến bên giường Lăng Nghị, sở dĩ vẻ mặt hắn lạnh lùng như vậy là bởi vì Phục Luân căn bản không biết nên hiện ra vẻ mặt nào bây giờ, thậm chí ngay cả giờ khắc này hắn đang suy nghĩ điều gì hắn cũng không biết.

Có thể là phẫn nộ căm hận không cam lòng, hoặc cũng có thể là vui mừng cao hứng đắc ý.

Lăng Nghị nằm ở trên ngường, hai con mắt lành lạnh nhìn lên trần nhà, bỏi vì cân nhắc đến chuyện Lăng Nghị có thể chạy trốn nên Phục Luân sai người hầu trói hai tay Lăng Nghị vào hai bên giường, thậm chí đồ ăn hằng ngày đút cho Lăng Nghị cũng đều bỏ một chút thuốc làm cho toàn thân tê liệt vô lực.

Phục Luân đi vào, Lăng Nghị chỉ hơi chuyển động con ngươi liếc nhìn, sau đó lại khôi phục dáng dấp như cũ tiếp tục nhìn chằm chằm lên trần nhà.

“Người hầu nói mỗi ngày đem đồ ăn vào em đều ăn hết không bỏ sót” Phục Luân ngồi ở bên giường bắt đầu nói “Điều này chứng tỏ trong tiềm thức của em vẫn là muốn sống sót.”

Lăng Nghị không đáp lại, xác thực cậu rất muốn sống sót, những khi yên lặng chỉ có một mình không đối mặt với Phục Luân, Lăng Nghị lại nhớ tới lời Mạnh Truyền Tân từng nói với cậu rằng nhất định phải cố gắng sống tiếp….

Nhưng ý thức sinh tồn này rất yếu ớt, bởi cậu có thể sẽ không thể chịu nổi sự lăng nhục một lần nữa của Phục Luân….

Phục Luân đưa tay mở dây thừng trói Lăng Nghị ở hai bên giường ra, đỡ lấy Lăng Nghị toàn thân vô lực ôm lên xoay người đi đến phòng tắm bên trong, nhẹ nhàng thả Lăng Nghị vào trong bồn tắm lớn dựa vào thành, một lần hai lần cởi quần áo Lăng Nghị ra, sau đó mở nước nóng điều chỉnh nước trong bồn lớn ấm lên.

“Tắm rửa sạch sẽ xong tôi dẫn em ra ngoài giải khuây, về sau mỗi đêm em chỉ cần ngủ cùng với tôi, dùng những kỹ thuật em học được ba năm qua hảo hảo hầu hạ tôi, tôi liền sẽ không hành hạ làm khó dễ em nữa.” Phục Luân nhẹ như mây gió nói, ngồi ở bên cạnh bồn tắm lớn dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa làn da Lăng Nghị.

Cẩn thận ngẫm lại hình như đã mấy ngày nay hắn không cảm thụ nhiệt độ của bộ thân thể này, mà trong khoảng thời gian này hắn dường như đột nhiên cũng không có ham muốn tình dục đi tìm bất kể người nào để tiết dục nữa.

Tuy rằng nước ấm vừa phải, nhưng khí trời rét lạnh vẫn khiến cho làn da bại lộ ở bên ngoài của Lăng Nghị không khỏi run rẩy, cảm nhận được làn da Lăng Nghị khẽ run, Phục Luân cười tà một tiếng, không chút do dự thoát sạch y phục trên người mình rồi cùng bước vào bên trong bồn tắm lớn.

Bồn tắm rất lớn, bên trong ngồi hai người hoàn toàn không thành vấn đề, Phục Luân ôm lấy Lăng Nghị để Lăng Nghị ngồi ở trên đùi hắn, phía sau lưng Lăng Nghị dán sát vào lồng ngực rắn chắc của Phục Luân, còn Phục Luân nhắm mắt lại giống như hưởng thụ tựa cằm lên vai Lăng Nghị, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Lăng Nghị, một tay khác ở dưới đáy nước nơi cấm địa của Lăng Nghị nhẹ nhàng nhu nhu thăm dò.

Lăng Nghị không phí công giãy dụa nữa, cậu vốn định giả chết, không quan tâm đến sự trêu chọc quấy rối của Phục Luân, nhưng Phục Luân tình dục bao phủ quanh người đột nhiên lấy tư thế ngồi ở dưới đáy nước xâm chiếm vào tận nơi sâu kín nhất trong thân thể Lăng Nghị khiến cho Lăng Nghị không có cách nào tiếp tục cố gắng giữ tỉnh táo nữa.

Lăng Nghị muốn bám vào biên giới bồn tắm để đứng lên nhưng lại bị Phục Luân gắt gao ép ngồi xuống nơi nóng bỏng của hắn, tựa hồ bất mãn vì Lăng Nghị bỗng nhiên từ chối, Phục Luân dùng lực mạnh mẽ liên tục xông tới bên trong Lăng Nghị, Lăng Nghị vốn toàn thân vô lực hai chân mềm nhũn triệt để ngồi phịch trên người Phục Luân.

“Lần này tôi sẽ rất nhẹ nhàng…” Phục Luân cười khẽ cắn cắn vào lỗ tai Lăng Nghị, thấp giọng cười nói “Phối hợp một chút đi Lăng Nghị, sau lần này chúng ta sẽ có thể cùng nhau chung sống hòa bình”

“Anh nằm mơ…. A….” Lăng Nghị còn chưa nói hết lời đột nhiên bị Phục Luân xoay người lại đè xuống, hai chân bị hắn mở rộng ra xấu hổ khoát lên hai bên rìa ngoài bồn tắm lớn.

“Vật nhỏ cùng tôi đấu” Phục Luân cười hôn lên chóp mũi Lăng Nghị, tâm tình đột nhiên không nói ra được là thế nào, hắn vẫn biết Lăng Nghị căm ghét hắn, nhưng nghĩ đến chuyện được cùng Lăng Nghị ôn hòa ở chung một chỗ khiến cho Phục Luân cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Phục Luân đột nhiên phát hiện hình như hắn thật sự có điểm đã…. động tâm với vật nhỏ này mất rồi. (Jian: Phục gia ahhhh mau mau ôn nhu với vật nhỏ của anh đi nếu không vật nhỏ lại chạy mất đó >v<)

Một hồi vận động mãnh liệt trong phòng tắm rất lâu mới kết thúc, nước ấm bên trong bồn tắm lớn cũng nguội đi, thế nhưng hai người vừa trải qua một hồi tình dục gột rửa vẫn đầm đìa mồ hôi.

Lăng Nghị gần như nhuyễn thành một vũng nước, bị Phục Luân thỏa mãn cười khẽ ôm chặt trong lòng say mê hôn môi, toàn thân Lăng Nghị từ trên xuống dưới đều rải kín dấu hôn của Phục Luân.

Phục Luân ôm Lăng Nghị ra khỏi phòng tắm lau khô rồi bế vào giường, nhìn Lăng Nghị toàn thân trần truồng da dẻ trơn bóng phủ kín đầy những dấu hôn ám muội, nhất thời không nhịn được nuốt nước bọt một cái, vật nhỏ này quả nhiên là bảo vật a.

Đã có cậu ở bên ba năm, Phục Luân hơn ai hết đều biết rõ Lăng Nghị trăm phần trăm không hề thua kém một tiểu yêu tinh, khuôn mặt tuấn tú hoang dã, thân thể nóng bỏng liêu nhân, so với nữ nhân còn quyến rũ mê người hơn.

Đêm đã khuya, Phục Luân rốt cuộc ngừng hôn môi Lăng Nghị, nhưng hắn chưa hết thèm thuồng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lăng Nghị, hắn hiện tại đột nhiên cảm thấy chỉ nhìn nam nhân trước mắt này thôi cũng thấy cực kỳ thư thái.

Lăng Nghị tuy nhắm mắt lại, nhưng cậu có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc đang ở phía bên kia đang nhìn chằm chằm vào mặt cậu, một hồi lâu Lăng Nghị mới mở mắt ra, cậu nghiêng đầu, mặt không chút cảm xúc đối đầu với ánh mắt của Phục Luân, chỉ là trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau khiến cho Phục Luân từ trước đến nay lần đầu tiên cảm nhận cái gì gọi là tim đập nhanh hơn, một khắc ấy tâm hắn hoàn toàn rơi vào trong đáy mắt Lăng Nghị. (Jian: những lúc Phục gia ôn nhu cứ phải nói là gây trụy tym cấp độ cao:(((()

Phục Luân muốn mở miệng nói, đáng tiếc lại bị Lăng Nghị cướp lời nói trước một bước, Lăng Nghị rất hờ hững nhìn Phục Luân lạnh nhạt nói “Tại sao anh không giết chết tôi? Không phải tôi là nằm vùng sao?”

Phục Luân hơi sửng sốt, tiếp đó khóe môi hơi co giật “Sao vậy? Không quen được tôi sủng sao?”

Lăng Nghị không để ý đến câu hỏi của Phục Luân mà tiếp tục vẻ mặt nghiêm túc chăm chú hỏi “Phục Luân, có phải anh đã yêu tôi rồi không?” (Jian: đậu má ôm tym chời ơi >””””<)

Phục Luân ngạc nhiên, trong nháy mắt cũng không biết nên đáp lại như thế nào, nửa ngày mới không tự nhiên khẽ cười nói “Lúc cùng em làm tình có thể xem là yêu em đi”

“Phục Luân, tôi không thể cả đời làm tù binh của anh đâu, nếu như tôi có khả năng hoặc là có cơ hội giết chết anh, tôi sẽ không chút do dự mà động thủ” Thanh âm Lăng Nghị rất bình tĩnh mạch lạc không ngừng ngắt, cậu nghiêm túc nhìn Phục Luân như đang trần thuật một chuyện “Thế nên tốt hơn hết anh nên nhốt tôi lại ở phòng giam dưới đất đi”

Lăng Nghị biết Phục Luân sẽ không giết cậu, nếu không lần trước khi cậu cố nuốt mảnh thủy tinh vỡ, hắn đã không hoảng hốt cứu cậu như vậy, tuy rằng Lăng Nghị vẫn không hiểu tại sao một khắc khi cậu kề bên bờ vực tử vong ấy lại khiến Phục Luân sợ hãi đến như vậy. (Jian: nó yêu em cmnr đó chời ơi >””””<)

Có lẽ là hắn cảm thấy hành hạ cậu chưa đủ, hoặc cũng có thể là do hứng thú của hắn đối với cậu vẫn còn chưa tận.

“Em muốn vào phòng giam dưới đất?” Phục Luân nhướng mày, trong thanh âm lộ rõ tức giận “Tôi cho em cơm ngon áo đẹp, em còn muốn vào phòng giam dưới đất dơ bẩn ẩm ướt, Lăng Nghị, em có khuynh hướng muốn bị tra tấn à?” Phục Luân nắm dưới cằm Lăng Nghị buộc Lăng Nghị phải nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn giọng nói “Con mẹ nó tại sao em cứ muốn làm cho tôi tức giận vậy?”

“Nếu không thì anh cứ cẩn thận vào” Ánh mắt Lăng Nghị vẫn cực kỳ lạnh nhạt nói “Cẩn thận ban đêm tôi sẽ cắn đứt cổ anh!”

Lăng Nghị cũng không phải tự mình tìm ngược, nói cậu tự làm tự chịu cũng được, tự cậu đi tìm khổ cũng chẳng sai, cậu chính là không có cách nào thuyết phục được bản thân mình ngủ cùng giường với Phục Luân, hưởng thụ sự ôn nhu của Phục Luân, cậu chẳng thà là một tên tù nô bị giam ở phòng giam dưới lòng đất chịu tra tấn chứ không muốn vứt bỏ lòng tin, phản bội lại đồng đội mà sống mơ mơ màng màng hưởng thụ vinh hoa phú quý kẻ địch ban thưởng.

Huống gì đáy lòng Lăng Nghị vẫn còn rất nhớ Mạnh Truyền Tân.

“Em đúng thật là một con chó trung thành!” Phục Luân nổi giận đùng đùng, nở nụ cười dữ tợn, hắn đột nhiên đứng dậy bật đèn ngủ ở đầu giường, hướng về phía cửa hét lớn một tiếng “Người đâu!”

Rất nhanh có hai người đàn ông mặc trang phục đen đi vào, Phục Luân xoay người âm lãnh nhìn bàn tay đang nắm chặt của Lăng Nghị, giả vờ vô tình nói “Nếu em muốn hưởng đãi ngộ của tù binh thì tôi sẽ thỏa mãn em, mặc quần áo tử tế vào, hiện tại tôi sẽ để bọn họ dẫn em đến phòng giam dưới đất”

Lăng Nghị vất vả đứng dậy, mặt không hề cảm xúc mặc quần áo chỉnh tề vào rồi xuống giường, cậu dùng tay chống đỡ lấy bức tường chậm chạp đi về phía cửa ra, nhìn bóng lưng Lăng Nghị, cơn tức giận trong Phục Luân càng lúc càng không khống chế được, rốt cuộc sau khi cửa đóng lại, Phục Luân quét đổ hết tất cả mọi thứ trên giường rơi xuống đất, ngay cả chiếc đèn ở đầu giường cũng bị hắn đạp vỡ xuống.

“Mẹ kiếp!” Phục Luân thô bạo mắng chửi vài tiếng, rồi tức tối nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại khó ngủ, cuối cùng lại đột nhiên ngồi dậy, đem toàn bộ đồ đạc trong phòng hất đổ hết, không khống chế được gào thét mắng chửi một hồi, sau đó lại nằm xuống, trong lòng tức giận khó chịu không ngừng, Phục Luân không hiểu tại sao chính mình lại bị một chuyện cỏn con như vậy dằn vặt cho tức giận đến phát điên luôn.

“Chuyển lời đến Tiếu Tẫn Nghiêm, tôi đồng ý chuyện hợp tác, định ngày kia sẽ tiến hành bàn bạc trao đổi, còn nữa, đem Mạnh Truyền Tân xếp vào hội viên Địa thị, đồng thời cũng chuyển lời đến hắn, buổi bán đầu giá mấy ngày nữa sẽ bắt đầu diễn ra ở Địa thị, nếu muốn cứu Lăng Nghị thì đến Địa thị mà mua lại cậu ta!” Nói xong, Phục Luân đột nhiên đập mạnh chiếc điện thoại di động xuống đất, tức giận thở hồng hộc đi đến phòng giam dưới đất, trực tiếp đem Lăng Nghị chống đỡ trên vách tường phòng giam, đòi hỏi cậu một lần, sau đó lại trở về phòng ngủ, tiếp tục mất ngủ.

(Jian: chương sau gặp lại bạn Tiếu cún dồi =)) chương sau bạn Tiếu cún sẽ chém gió tung chảo với Phục gia, hãy xem trình thê nô ba xạo của bản sau một thời gian không gặp đạt tới level nào dồi nha =)))))))) chương sau có tên “Gian kế của Tiếu Tẫn Nghiêm” =))))))))))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK