Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn đứng trên boong thuyền, khi hắn nhìn thấy thuyền của bên mình được lái tới, trong lòng hưng phấn không thôi. Hai thuyền tương giao, Tiếu Tẫn Nghiêm cấp tốc leo lên thuyền của Diệp Mạc, nhìn thấy thân ảnh gầy nhỏ đứng ở trên boong thuyền đầy gió nhẹ, Tiếu Tẫn Nghiêm kích động đến mức suýt chút nữa bật khóc.
Lần này, hắn chân chân chính chính nắm giữ nam nhân này, bất kể có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, hắn cũng sẽ cẩn thận từng li từng tí một nâng niu cậu, không để cậu phải đau lòng vì bất cứ chuyện gì, không tiếp tục để cậu phải chịu bất kỳ oan ức nào nữa.
Thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm thức thời rời đi, trên boong thuyền chỉ còn lại hai người Tiếu Tẫn Nghiêm và Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm chậm rãi bước đi về phía Diệp Mạc, mỗi một bước, đều mang theo niềm vui sướng to lớn.
Diệp Mạc nhanh chóng chạy đến trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, kiễng chân ôm lấy cổ Tiếu Tẫn Nghiêm, chăm chú ôm thật chặt, đem mặt chôn ở trên vai Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Mạc Mạc…” Tiếu Tẫn Nghiêm đưa tay ôm phủ lấy phía sau lưng Diệp Mạc, nhẹ nhàng gọi lên một tiếng, tràn ngập nhu tình.
“Đừng nói gì cả!” Diệp Mạc không khách khí ngăn lại, nhắm mắt, lẳng lặng ôm Tiếu Tẫn Nghiêm “Để em ôm một lúc”
“Được được được” Tiếu Tẫn Nghiêm luôn miệng nói “Anh là người của em, em muốn ôm bao lâu cũng được”
Mãi một hồi lâu, Diệp Mạc mới buông tay ra, trong đôi con ngươi trong sáng phủ đầy một tầng sương mù, như đứa trẻ tìm được mẹ,
“Lão Tiếu, sao bây giờ anh mới tìm được em” Diệp Mạc cắn môi, liều mạng khống chế, nhưng nước mắt vẫn nhu nhược rơi xuống “Ba năm nay anh chết ở đâu rồi hả?”
Tiếu Tẫn Nghiêm hoảng hốt, vội vã đưa tay giúp Diệp Mạc lau nước mắt “Xin lỗi Mạc Mạc, anh sẽ không bao giờ đánh mất em nữa đâu”
“Không có không có” Tiếu Tẫn Nghiêm vội vàng nói “Cho dù có đánh mất cả thế giới, anh cũng nhất định sẽ giữ chặt em”
Diệp Mạc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, đưa tay chậm rãi vuốt ve, biểu hiện nhu hòa như nước, Diệp Mạc đến hiện tại vẫn còn cảm thấy, cơ hội để cậu lần thứ hai khởi tử hoàn sinh, hoàn toàn không phải do quỷ thần gì tạo nên, mà chỉ đơn thuần, là vì tình yêu mãnh liệt của người đàn ông này, đã đem cậu từ bên bờ vực tử vong kéo trở lại.
Ở trong lòng Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm mãi mãi là một người đàn ông mạnh mẽ tài giỏi, nhớ nhung của hắn, chấp nhất của hắn, tình yêu mà hắn biểu đạt, đều mãnh liệt cứng rắn, không gì xuyên thủng! Giống như có một nguồn sức mạnh vô hình, xuyên thấu qua thời gian, qua sinh tử, chặt chẽ nắm lấy chính mình.
Toàn thế gian này đều sợ hãi hắn, nhưng hiện tại hắn lại cẩn thận từng li từng tí một đối xử với cậu, Diệp Mạc không nói ra được thời khắc này cảm giác trong lòng cậu là gì, muốn khóc? Hay muốn cười?
Một ác ma như vậy, lại chỉ có mình cậu mới có thể điều động!
Diệp Mạc nhắm mắt lại, nhón gót chân, đưa môi của chính mình chậm rãi chạm đến, còn chưa chạm đến môi Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm liền đột nhiên ôm chặt lấy sau gáy Diệp Mạc, một tay đỡ lấy eo Diệp Mạc, chống đỡ Diệp Mạc trên thanh tay vịn ở biên giới boong tàu, đem môi mạnh mẽ lấp kín tới.
“A…. nhẹ….” Diệp Mạc khó khăn mở miệng, nhưng lần thứ hai lại bị Tiếu Tẫn Nghiêm mạnh mẽ niêm phong lại, Tiếu Tẫn Nghiêm hận trên người mình có thương tích, bằng không hắn đã có thể ở ngay trên boong tàu, mạnh mẽ, mãnh liệt muốn Diệp Mạc!
Tiếu Tẫn Nghiêm đòi hỏi nồng nhiệt, thô bạo thâm nhập, ở bên trong miệng Diệp Mạc điên cuồng tìm kiếm càn quét, thống khổ nhớ nhung ba năm qua, thời khắc này toàn bộ triệt để vỡ đê, hai mắt Tiếu Tẫn Nghiêm say đắm, đưa tay luồn vào bên trong áo Diệp Mạc, cảm thụ da thịt ấm áp non mềm, môi hôn nóng bỏng cũng lưu luyến di chuyển đến giữa cái cổ trắng nõn của Diệp Mạc.
“Lão Tiếu…. anh có thương tích…” Diệp Mạc ngước cổ lên, thanh âm chậm rãi say lòng người nhẹ nhàng phát ra.
“Mạc Mạc, là em nói, chỉ cần thoát hiểm, sẽ để anh hôn đủ…” Tiếu Tẫn Nghiêm tiếp tục tựa vào người Diệp Mạc ra sức gặm cắn.
Diệp Mạc hết cách rồi, biết nếu cứ tiếp tục thế nào, Tiếu Tẫn Nghiêm nhất định sẽ bộc phát thú tính quá độ, liền đẩy nhẹ đầu Tiếu Tẫn Nghiêm ra, nhỏ giọng ngượng ngùng nói
“Vào bên trong thuyền đi, tối nay…. em…” Khuôn mặt Diệp Mạc từ từ đỏ ửng lên, thanh âm càng lúc càng nhỏ “Em sẽ…. chủ động…”
Tiếu Tẫn Nghiêm nghe thấy, ngay lập tức sửng sốt, ngơ ngác nhìn Diệp Mạc, nửa ngày vẫn không phản ứng lại, Diệp Mạc nghiêng đầu, khuôn mặt đỏ bừng quẫn bách không nhìn thẳng vào mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, nhỏ giọng lúng túng nói “Thì…. thì là…. em tự động… anh nằm….” (Jian: ối dồi, bạn Tiếu sướng nhá =))))))))
Tiếu Tẫn Nghiêm kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn nam nhân nhỏ bé trước mắt mặt đỏ gắt tưởng chừng như có thể nhỏ ra máu, bật thốt lên hô lớn “Thực sự có thể dùng tư thế kia?”
Diệp Mạc liền vội vàng vỗ lên trán Tiếu Tẫn Nghiêm một cái, tức giận nói “Anh lớn tiếng như vậy làm gì? Lỡ thủ hạ của anh nghe được thì sao? Hừ, xem như em chưa nói gì hết!” Diệp Mạc nói rồi đẩy Tiếu Tẫn Nghiêm ra, nhanh chân đi vào bên trong thuyền.
Tiếu Tẫn Nghiêm vội vàng đuổi theo, giống như người hầu cúc cung tận tụy đi theo bên cạnh Diệp Mạc, khom lưng cúi đầu cười lấy lòng “Anh sai rồi anh sai rồi, Mạc Mạc đại nhân rộng lượng, đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân này a, đi đi, phòng ngủ ở chỗ này nè….” (Jian: đúng là méo có tí tiền đồ nào =)))))))))))))
………………………………..
Tiếu Tẫn Nghiêm cùng Diệp Mạc không trở về thành phố T mà là trực tiếp trở lại thành phố X, hai đứa nhóc Tiểu Phong với Tiểu Diệp Tử đã sớm được Tiếu Tẫn Nghiêm đón về biệt thự cạnh biển ở thành phố X, hai thằng nhóc không hề biết hai ông ba nhà mình mấy ngày qua đã phải trải qua hiểm cảnh gì, ở trong biệt thự chơi đùa không biết trời đâu đất đâu, Triển Duy giúp Tiếu Tẫn Nghiêm chăm sóc hai thằng nhóc này, thỉnh thoảng đưa tụi nó đi công viên chơi.
Tiểu Phong ở bên trong biệt thự không có chút gì sợ người lạ cả, năng lực thích ứng với hoàn cảnh so với Tiểu Diệp Tử mạnh hơn rất nhiều, cũng có thể là do tính cách Tiểu Phong có điểm tương đồng với Tiếu Tẫn Nghiêm, tuy rằng vẫn còn nghịch ngợm, nhưng tuổi còn nhỏ mà đã có mấy phần thô bạo mạnh mẽ và năng lực lãnh đạo hơn nhiều lần so với những đứa trẻ cùng tuổi, bất kể là chơi ở đâu thì đều cũng có một đám trẻ con cam nguyện chạy theo phía sau Tiểu Phong.
Bất kể là ở bên ngoài hay bên trong thì Tiểu Diệp Tử cũng đều rất hào hứng đi theo sau đuôi Tiểu Phong, vui vẻ gọi Tiểu Phong ca ca, tuy là thường hay bị bắt nạt, nhưng mà không hề ảnh hưởng một chút xíu nào tới tâm trạng vui sướng của Tiểu Diệp Tử khi có thêm một ca ca. Có điều cũng có lúc, bé con bị ca ca mới này làm cho một trận sợ hãi không nhẹ, đặc biệt là ngày đầu tiên đến ở trong biệt thự, người hầu muốn tăng cường tình cảm huynh đệ cho hai đứa nhóc nên đặc biệt sắp xếp hai đứa ở chung một phòng ngủ, tới nửa đêm, Tiểu Phong đói búng, nói nhỏ ở trong miệng kêu muốn ăn “cật dạ tiêu” (Jian: biết chết liền =.=), kết quả mấy tiếng lẩm bẩm “cật dạ tiêu” làm Tiểu Diệp Tử bị dọa sợ hết hồn hết vía, chạy ra khỏi phòng ngủ lớn tiếng khóc hô, ca ca muốn ăn thịt con!
“Nè đồ ngốc, sau khi Mạc ba ba về rồi thì không được nói với ổng là ngươi làm bài tập giúp cho ta” Tiểu Phong ngồi ở đầu giường gặm quả táo, lắc lắc hai cái chân nhỏ, thảnh thơi nhìn Tiểu Diệp Tử đang cúi đầu cắm cúi làm bài tập.
Tiểu Diệp Tử mím mím môi, nước mắt lưng trong quay đầu lại, nhỏ giọng không cam lòng gật đầu một cái “Dạ”
Tiểu Phong nở nụ cười xán lạn, lộ ra một cái răng khểnh (Jian: Tiểu Khải? =))), đứng dậy đi tới bên cạnh Tiểu Diệp Tử (Jian: Tiểu Nguyên >v< =))) đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Diệp Tử, thề thốt nói “Để bù lại, ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ ngươi, Tiếu ba ba nói với ta, thân là nam tử hán, nhất định phải bảo vệ người quan trọng nhất của mình!” (Jian: có tiền đồ ghê =)))))))
Tiểu Diệp Tử ngẩng đầu lên, vô cùng đáng thương tội nghiệp nhìn Tiểu Phong “Nhưng mà ca vẫn cứ bắt nạt em mà….” ;A;
“Cái giề?!”
“Không…. không có gì” Tiểu Diệp Tử lập tức rụt đầu, nhỏ giọng nói “Em tiếp tục giúp ca ca làm bài tập….” TT.TT (Jian: tụi nó moe vỡi =)))))))