Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn nam nhân nhỏ bé ngượng ngùng dịu ngoan trước mặt, híp mắt nâng mặt Diệp Mạc lên, ngũ quan lãnh khốc phủ kín một tầng nắng sớm nhu hòa, Diệp Mạc đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tiếu Tẫn Nghiêm, nghĩ đến kế hoạch tối nay, có chút chột dạ liếc mắt đi hướng khác, trái tim kinh hoàng đập thùng thùng.
Quẫn bách kinh hoảng của Diệp Mạc ở trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm lý giải thành ngượng ngùng thẹn thùng, một loại nhu tình tan chảy như nước ở đáy lòng Tiếu Tẫn Nghiêm tản ra, nhiều năm chém giết sớm đã làm cho tình cảm trong lòng hắn nguội lạnh, chỉ là thời khắc này, yêu thương nồng nhiệt giống như hoa nở rộ tưng bừng phủ tràn lan chiếm cứ lấy toàn bộ thế giới một màu lạnh lẽo của hắn.
Tiếu Tẫn Nghiêm ôm lấy eo Diệp Mạc, sủng nịch hôn một cái lên trán Diệp Mạc, thấp giọng nói “Tôi yêu em!”
…………….
Tiếu Tẫn Nghiêm vừa mới rời đi, Diệp Mạc liền gọi điện cho Lạc Tần Thiên.
Suốt cả ngày, Diệp Mạc đều ẩn giấu nỗi sung sướng ở trong lòng thong thả ở cạnh biển đi du ngoạn giết thời gian, đêm nay, cậu sẽ cùng Lạc Tần Thiên rời khỏi thành phố này.
Lạc Tần Thiên dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của mấy bằng hữu đã sớm đạt được đến yêu cầu mà Lạc gia tộc đưa ra, chỉ là cuối cùng Lạc Xuyên lại trở mặt không công nhận, cũng phái tới mấy bảo tiêu tới công ty của Lạc Tần Thiên ở thành phố X, chuẩn bị mạnh mẽ cưỡng chế mang Lạc Tần Thiên về nước Đức.
Lạc Tần Thiên từ trước đã lưu lại cho mình một con đường, đem một khoản tiền lớn để vào trong tài khoản của một vị bằng hữu phương xa, vì là để phòng bị bản thân bị lừa gạt, hiện tại mọi thứ đã đi đến bước đường cùng rồi, Lạc Tần Thiên đã chuẩn bị kỹ càng hết mọi chuyện để mang theo Diệp Mạc rời đi, mãi mãi không trở về nữa, Lạc gia tộc hay là Tiếu Tẫn Nghiêm, ai cũng không thể ngăn cản anh được.
Đầu tiên Lạc Tần Thiên sai người lén lút đem em gái của Diệp Mạc là Diệp Nhã rời đi, sau đó thì chuẩn bị thông qua một người bằng hữu đứng chờ sẵn ở bến tàu hàng, đến lúc đó sẽ lén lên tàu trốn đi, không để lại bất kỳ manh mối nào, Tiếu Tẫn Nghiêm cùng Lạc gia tộc dĩ nhiên sẽ không thể nào tìm ra được.
Cẩn thận đặt thời gian hẹn là 7h tối, Diệp Mạc rất sớm liền đi tới bến tàu, xung quanh vắng lặng gió thu thổi lạnh lẽo có mấy phần hiu quạnh, cây cột đèn bốn phía phát ra ánh sáng yếu ớt mờ ảo, bốn về trống vắng không có lấy một bóng người, Diệp Mạc trong lòng vừa cảm thấy phấn khích, nhưng đồng thời cũng thấy bất an, liên tục gọi điện thoại, nhưng Lạc Tần Thiên đều không có nhận cuộc gọi.
Diệp Mạc biết, việc Lạc Tần Thiên muốn thoát thân đi tới nơi này mà không bị ai theo dõi khó khăn hơn cậu nhiều, Lạc gia tộc chỉ có một người thừa kế là Lạc Tần Thiên, Lạc Tần Thiên muốn thoát ly khỏi Lạc gia tộc là chuyện không hề đơn giản, chỉ nội việc thoát khỏi hai tên bảo tiêu luôn kè kè bên cạnh giám sát đã là rất khó khăn rồi.
Diệp Mạc kiên trì chờ đợi, không ngừng tự nói với mình, qua đêm nay, tất cả mây mù sẽ tan hết, cậu sẽ cùng với Lạc Tần Thiên đi đến một thành phố khác không ai quen biết ở cùng một chỗ chung sống hạnh phúc. Nghĩ tới đây, nụ cười ôn hòa liền nổi lên trên khóe miệng Diệp Mạc.
Diệp Mạc là bởi vì đề phòng Tiếu Tẫn Nghiêm nảy sinh nghi ngờ nên chiều tối đã đặc biệt trở về biệt thự một chuyến, đem một cái dây xích giá rẻ ban ngày tùy tiện mua đại đặt ở thư phòng của Tiếu Tẫn Nghiêm, viết thêm vài chữ tình ý, cũng nói với người hầu rằng mình sẽ đến chỗ Diệp Nhã, trở về rất muộn. (Jian: À, hóa ra cái dây xích đầu lâu thằng Nghiêm luôn đeo trên tay là của Mạc Mạc tặng:((((( edit cái dây xích này mấy lần vẫn không hiểu tại sao nó lại đi đeo 1 cái sợi dây xích đầu lâu rẻ tiền:(((((( tội thằng Nghiêm quá:(((((()
Cái sợi dây xích tay đầu lâu kia thật sự là có tác dụng rất lớn, ít nhất khi Tiếu Tẫn Nghiêm trở về nhìn thấy nó, có nghi ngờ gì cũng đều biến mất….
………..
“Mẹ nó nhiều lời quá! Đến cùng chú có để tôi đi hay không?!” Lạc Tần Thiên phẫn nộ nhìn trừng trừng vào Lạc Xuyên trước mặt, làm ra bộ dạng cá chết lưới rách.
Vốn kế hoạch không hề có sơ hở nào sẽ hoàn toàn trót lọt, nhưng rốt cuộc một người bạn của Lạc Tần Thiên vì sợ bị phiền phức gặp phải sự trả thù của Lạc gia tộc, thế nên đã đem hết toàn bộ kế hoạch của Lạc Tần Thiên sẽ đem Diệp Mạc bỏ trốn nói ra cho người của Lạc gia tộc, vậy là Lạc Xuyên liền vội vàng dẫn theo một đám người từ nước Đức bay đến bên này, vừa vặn ngăn cản kịp thời Lạc Tần Thiên đang chuẩn bị lên đường đi gặp Diệp Mạc. (Jian: đúng là chỉ sợ đồng đội nu như nợn =)))
“Tiểu tử thối nhà ngươi dám nói chuyện với ta như vậy!” Lạc Xuyên tức giận, lông mày nhảy lên, gân xanh trên trán cũng gồ lên, chỉ thẳng vào bộ mặt không sợ trời không sợ đất của Lạc Tần Thiên lớn tiếng quát “Vì một thằng con trai, ngươi ngay cả Lạc gia tộc cũng không cần, rốt cuộc ngươi có biết xấu hổ không hả?!!”
Lạc Tần Thiên là kẻ thẳng tính, vừa nghe xong liền nổi nóng “Xấu hổ, chú còn không thấy ngại mà nói chuyện xấu hổ với tôi à, lúc trước là ai đã đồng ý chỉ cần tôi khiến lợi nhuận công ty đạt đến mức các người yêu cầu, Lạc gia tộc sẽ ra mặt giúp tôi đoạt lại Mạc Mạc?! Còn bây giờ! Các người đều con mẹ nó xem tôi là thằng ngu hả?!”
Lạc Xuyên gần như tức điên lên, cãi qua cãi lại với Lạc Tần Thiên một hồi, cuối cùng lạnh lùng nói “Mặc kệ sao cũng được, đêm nay nhất định ngươi phải theo ta lên chuyên cơ về Đức!”
“Không thể!” Lạc Tần Thiên bật thốt lên, hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Xuyên “Trừ khi chú đồng ý đem Mạc Mạc cùng đi với tôi, bằng không lão tử ngày hôm nay không thể không đi đến đó!!”
“Lạc gia tộc có quy định, đời đời thê tử của người thừa kế đều phải là nữ nhân! Tên tiểu tử thối nhà cậu đừng có nằm mơ!” Lạc Xuyên tức giận tới thở không ra hơi, vô cùng xúc động, tên tiểu tử thối này đúng là đã bị gia tộc chiều cho hư rồi.
“Vậy thì không còn gì phải thương lượng nữa, từ hôm nay trở đi, lão tử không thèm cái quyền thừa kế Lạc gia tộc nữa!” Lạc Tần Thiên thẳng thừng dứt khoát nói ra, nhất chân chuẩn bị đi lướt qua người phía trước mắt.
Lạc Tần Thiên căn bản không có gì quyến luyến với Lạc gia tộc, từ nhỏ đến lớn đều sống trong âm mưu toan tính, nếu không phải là che giấu thân thế ẩn mình tới thành phố X sinh sống, sợ là sớm đã bị người ta hại chết, làm người thừa kế của Lạc gia tộc như vậy, Lạc Tần Thiên chẳng ham chút nào, điều anh muốn, chỉ là có Diệp Mạc ở bên cùng nhau hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, dường như tất cả thế giới cũng chẳng sánh bằng nụ cười ấm áp tâm linh tương thông của Diệp Mạc đối với anh.
Lạc Xuyên thấy Lạc Tần Thiên liều lĩnh đi về phía trước, quát lớn “Bắt trói nó lại cho ta!”
Những gã đàn ông ở phía sau nhận được mệnh lệnh, nhanh chân đi về phía trước, quyền cước của Lạc Tần Thiên mặc dù không tồi, nhưng không thể nào chống đỡ hết toàn bộ những tên bảo tiêu của Lạc gia tộc đã trải qua huấn luyện tay chân chuyên nghiệp, vì thế rất nhanh bị kiềm giữ lại.
Lạc Tần Thiên liều mạng giãy dụa, nhưng lại bị mấy gã đàn ông gắt gao nhấn ở trên mặt đất, tay bị trói lại ở phía sau lưng.
“Thả tôi ra!!” Lạc Tần Thiên lớn tiếng gào thét phá vỡ cả màn đêm, anh sợ, bởi vì anh biết Diệp Mạc đang chờ đợi anh, nếu như anh không thể đến đúng hẹn được, cậu sẽ lo lắng đến mức độ nào! Dù sao Lạc Xuyên đã nói thẳng ra 10 phút trước ông đã kể hết mọi chuyện cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết rồi!
“Bắt nó lên máy bay cho tôi!” Lạc Xuyên tuy rằng đã hơn 40 tuổi, nhưng mệnh lệnh vừa phát ra, vẫn mang theo uy nghiêm không thể kháng cự lại.
Thủ hạ kiềm kẹp đưa Lạc Tần Thiên rời đi, Lạc Tần Thiên liều mạng quẫy đạp, cuối cùng trực tiếp bị nhấc lên.
“Lạc Xuyên! Chú là đồ tiểu nhân! Ngụy quân tử! Con mẹ nó chú sống không yên đâu…”
Rừ rừ… một trận âm thanh điện giật kết thúc tiếng mắng chửi giận dữ của Lạc Tần Thiên. Lạc Xuyên thu lại cây kìm chích điện đã khiến cho Lạc Tần Thiên bị giật nằm co quắp trên mặt đất, toàn thân đều mất đi cảm giác, không nói được lời nào.
“Mang đi!” Lạc Xuyên nét mặt có chút nhăn nhó khó chịu, chính mình lại bị thằng cháu trai kiêu ngạo ở trước mặt thủ hạ mắng là ngụy quân tử, thực sự có phần mất mặt.
Lạc Tần Thiên nửa mở mi mắt, bị hai người đàn ông mang đi, trong đầu trống rỗng vô lực, bên trong viền mắt chua xót cay cay, nhớ tới thân ảnh gầy nhỏ kia giờ khắc này chắc đang đứng ở trong gió lạnh chờ đợi anh đến, nước mắt lặng lẽ chảy xuống…
Mạc Mạc, xin lỗi….
Chờ anh trở lại…
…………….
Diệp Mạc vẫn ngồi chờ ở bến tàu, thời gian từng chút trôi qua, cảm giác bất an mãnh liệt lần thứ hai dâng lên, Diệp Mạc không ngừng tự an ủi mình, nhưng xung quanh vẫn là cảnh đêm vắng lặng tiêu điều, từ đầu đến cuối bóng dáng Lạc Tần Thiên vẫn không có xuất hiện, mà bây giờ, cách giờ hẹn đã qua gần 1 canh giờ.
Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, trầm ổn mà vững vàng có trọng lượng, Diệp Mạc vui vẻ, vội vàng đứng dậy quay đầu lại, nhìn bóng đen mơ hồ cách đó không xa đang hướng về phía cậu đi tới, vui vẻ kêu lên “Tần Thiên, anh rốt cuộc cũng đến rồi! Em chờ anh lâu lắm đó!”