Hắn hiện tại rất muốn bù đắp cho Lăng Nghị một buổi hôn lễ thật sự, lần trước tuy rằng hai người kết hôn rất long trọng, nhưng dù sao thì lúc đó Lăng Nghị cũng là vì bị hắn bọ thuốc, bị ép buộc cùng hắn cử hành nghi thức. Thế nên trong lòng Phục Luân vẫn rất băn khoăn, rất không cam tâm. Người Phục Luân hắn một đời hết mực yêu thương sủng trong lòng bàn tay, là tâm can bảo bối của hắn, cùng hắn sống chung đến bạc đầu giai lão, phải để cho người đó một hôn lễ tốt đẹp nhất trên thế gian, chứ làm sao mà qua loa như trong quá khứ được. Không được, tuyệt đối không được. Nằm vắt tay lên trán suy tư một hồi, Phục Luân quay sang nhìn bà xã đang nằm bên cạnh, toàn thân nhiệt huyết sôi trào lên.
Dưới ánh mắt chăm chú nóng bỏng của Phục Luân, Lăng Nghị thấy nhột nhột, liền mở hai mắt ra nói “Anh không ngủ hả? Sao vậy?”
Phục Luân lấy lòng nói “Bảo bối, tụi mình làm lễ cưới lần nữa đi!”
Lăng Nghị nghe xong mỉm cười nói “Chúng ta không phải đã tổ chức rồi sao? Vẫn là Phục gia anh toàn lực lo cái hôn lễ thế kỷ đó!”
Phục Luân ngạc nhiên trong chốc lát, tiếp đó lại tươi cười nói “Lần đó không tính, lần này anh muốn nghe chính em nói đồng ý gả cho anh.”
Lăng Nghị nghĩ thầm, lừa cũng bị anh lừa gạt tới tay rồi, em còn có thể chạy đi đâu? Hôn lễ cái gì đó cũng chỉ là hình thức thôi mà, không phải quan trọng nhất vẫn là chân tâm sao? Có điều nhìn dáng vẻ Phục Luân ăn quả đắng rất giống nàng dâu nhỏ bị ủy khuất, rất đáng yêu, Lăng Nghị không khỏi muốn trêu chọc hắn một chút, liền giả bộ nghiêm túc nói “Muốn kết hôn nữa cũng không phải là không được, nhưng mà trong ấn tượng của em thì từ trước đến giờ anh chưa từng cầu hôn hay bàn chuyện kết hôn gì với em hết a.”
Phục Luân lúc này mới nhận ra là từ đó đến nay đúng là hắn chưa từng chính thức cầu hôn Lăng Nghị bao giờ, mấy lần ép buộc đối phương phải kết hôn đều không tính tới.
Nhìn thấy gương mặt Phục Luân âm trầm suy tư, Lăng Nghị càng hăng say trêu chọc.
“Muốn em kết hôn với anh, trước hết anh phải thành thật nói lời cầu hôn với em sao cho đàng hoàng đã, em vẫn còn chưa tha thứ cho mấy chuyện trước đây của anh đâu, anh còn không thể hiện ra lòng thành thực tâm nào thì đừng hòng em đồng ý cùng anh kết hôn.”
Mấy câu hờn dỗi của Lăng Nghị khiến Phục Luân trong lòng không khỏi hoảng sợ “Bảo bối, anh sai rồi, anh yêu em mà, cầu hôn thần mã gì đó nhất định có, nhất định phải có a.”
Tối hôm đó, Phục gia triệt để bị mất ngủ. Ngày hôm sau, Phục Luân mang bộ mặt với hai con mắt gấu trúc thâm quầng, dẹp hết mấy tên thủ hạ cùng công việc các thứ sang một bên, đem mình nhốt trong văn phòng ngồi thiền. Trong đầu cố gắng tìm tòi mấy cách cầu hôn, việc muốn tạo cho Lăng Nghị một niềm vui bất ngờ, đối với Phục Luân mà nói, có bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt cũng không đủ để biểu đạt quyết tâm muốn rước Lăng Nghị về nhà mình của hắn.
Hắn không ngừng tự nói với mình, muốn có được 100% thành ý của Lăng Nghị thì bản thân mình phải bỏ ra 1000% thành ý.
Bởi vì lần cầu hôn này, không thể để người khác hỗ trợ, càng không thể quá chú tâm hình thức, mà quan trọng hơn hết là phải biểu lộ được tâm ý của chính mình. Nhưng mà rốt cuộc là phải làm cách nào để nói rõ được vấn đề, đánh động được đến tâm của bảo bối nhà mình, một đòn chiến thắng vẻ vang đây?
Phục Luân trong lòng hoang mang vô cùng, xưa nay hắn có vô số bạn tình, chưa từng phí lời với bất kỳ nhân tình nào, trước giờ chỉ dùng hành động kẻ cả ra lệnh, ngay cả mấy lời yêu đương lãng mạnh gì đó cũng chưa từng có, chuyện cầu hôn như vậy đây là lần đầu tiên a!
Không có kinh nghiệm, không có kinh nghiệm vẫn là không có kinh nghiệm! Nghĩ tới nghĩ lui, sau khi vắt hết óc ra, Phục gia hạ quyết tâm khiêu chiến với kỹ năng văn chương của chính mình, dồn hết toàn lực viết một bức thư tình kiêm thư cầu hôn đầu tiên của chính mình từ khi sinh ra đến nay. Nội dung như sau:
“Lăng Nghị thương yêu của anh! Yêu là cái gì? Là sự bao dung hy sinh bao la vô bờ vô bến của bậc làm cha mẹ đối với con cái của mình sao? Là tình cảm nam nữ triền miên cùng đồng sinh cộng tử sao? Là người thân ruột thịt chân chân thành thành hỗ trợ cùng ấm áp quan tâm lẫn nhau sao? Ở trong cuộc đời của anh từ trước đến nay, những thứ tình cảm này anh chưa từng có được bao giờ, mà chính anh cũng luôn xem thường nó. Anh là đế vương giàu có kiêu ngạo, là bạo quân sát phạt quyết đoán, là Phục gia cao cao tại thượng hưởng thụ thế gian, anh không bao giờ thừa nhận mình là một kẻ cô độc, một “tên đàn ông không được ai yêu”. Cho nên khi em hét lên câu này với anh, anh có cảm giác trong tâm mình như có ai đó dùng đao xé rách. Đây thực sự là một vết thương rất sâu trong lòng anh, anh thậm chí đã cố gắng tìm cách quên đi sự tồn tại của nó trong lòng mình. Nhưng mà, bắt đầu từ khi nào, tất cả mọi chuyện lại thay đổi? Một kẻ cô độc máu lạnh không có tình cảm như anh, từ khi nào lại bị tình yêu đánh bại.
Là em, là do sự xuất hiện của em. Em mang theo âm mưu mục đích mà đến bên cạnh anh, anh vì hứng thú mà ôm ấp hưởng thụ em, ba năm em ẩn nấp bên cạnh anh, dùng ngọt ngào ngụy tạo để lừa gạt anh, ba năm chúng ta ở bên nhau gắn kết thân mật cho dù giữa chúng ta lúc đó vốn không phải quan hệ tình yêu, chúng ta không bắt đầu bằng tình yêu nhưng lại vô tình tạo nên sự ràng buộc sâu sắc nhất. Đến khi anh phát hiện ra, trong lúc vô tình, anh đã vì em mà chân thành, vì em mà luân hãm.
Đến bây giờ nghĩ lại, anh đối với em, khoan dung cũng được, dằn vặt cũng được, nếu không phải vì anh trót yêu em mất rồi, thì tội gì phải gây khó dễ cho em, sau đó lại không buông bỏ em được, khiến cho anh chẳng còn là chính mình như từ trước đến giờ. Bao nhiêu lần anh đã tự nói với chính mình rằng, chi bằng anh không yêu em nữa, quay về là anh như lúc trước, nhưng rốt cuộc anh vẫn yêu em đến không kiềm chế được, yêu em yêu sâu đến tận xương tủy, cho dù có ở bước ngoặt sinh tử, cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ buông tay em đi.
Là em, đã khiến anh phải chịu thua triệt để, khiến anh cam tâm tình nguyện trả giá tất cả và thay đổi chính mình, đây không phải là chấp niệm mà còn hơn cả chấp niệm, không phải u mê mà còn hơn cả u mê. Sai lầm lớn nhất của anh không phải vì đã yêu em đến như vậy, mà là quá ngu xuẩn không nhận ra tình yêu này sớm hơn một chút để che chở, bảo vệ nó. Anh đã gây ra cho em quá nhiều thương tổn. Anh sẽ không nói xin lỗi, nhưng trong lòng anh đã tự bắn chết mình vô số lần. Anh chỉ có thể nỗ lực để nó vùi sâu vào quá khứ, tan vào cốt nhục, làm động lực để thật ôn nhu, yêu thương em, hóa giải hận thù trong em biến thành tình yêu.
Cảm ơn em đã để anh học được thế nào là tình yêu, hiểu được tình yêu, biết cách trân trọng tình yêu. Lăng Nghị, Phục Luân anh xin thề sẽ dùng toàn bộ sinh mạng của anh để yêu em, không phải là một kẻ bề trên dùng quyền lực cướp đoạt tình yêu, mà là một người đàn ông bình thường yêu em, yêu con người của em, tính cách của em, tâm hồn của em, yêu quật cường, yêu cứng cỏi, mạnh mẽ, yêu tất cả của em. Từ nay về sau, anh hứa sẽ cho em hạnh phúc, kiếp này ở bên cạnh bảo hộ em, sủng em một đời! Thế nên xin hãy yên tâm mà yêu anh, đem tất cả giao cho anh, gả cho anh đi!”
…………………..
Jian: Đọc tâm thư Phục gia viết bạn Jian cười như điên dại =)))))))))))))))) Tới đây là hết rồi ạ:(((((((( muốn có thêm đoạn Lăng Nghị đọc thư Phục gia viết quá, không biết biểu cảm của ẻm thế nào =))))) vừa cảm động vừa mắc cười chăng =)))) huyhuy Phục gia đáng ieo vờ lờ ạ:(((((((((
Cặp Phục Luân – Lăng Nghị đến đây là chính thức hoàn rồi:((((