Cô gái nói xong, lúc này mới chú ý đến Diệp Mạc, nghi ngờ nói “Trước đây Diệp tiên sinh thường đến bệnh viện thăm Diệp Nhã, mà vẫn không biết anh với Diệp Nhã có quan hệ gì, xin hỏi…”
“Tôi là anh trai của Diệp Nhã, Diệp Mạc.” Diệp Mạc lạnh nhạt nói, vẻ mặt u ám bi thương, cậu căn bản không xứng làm anh trai của Diệp Nhã.
“Anh là anh trai của Diệp Nhã” Cô gái kia dĩ nhiên rất giật mình, tùy theo kích động nói “Quá tốt rồi, cuối cùng tôi cũng tìm được anh.”
“Tìm tôi?” Diệp Mạc cau mày khó hiểu.
“Lần nào tới nghĩa trang tôi cũng mang theo bức thư này.” Nói rồi, cô gái từ trong người lấy ra một phong thư “Chính là để có thể tình cờ gặp được anh sẽ đưa cho anh cái này, hiện tại cuối cùng tôi cũng hoàn thành được nguyện vọng cuối cùng của Diệp Nhã, đưa bức thư này cho anh.”
Diệp Mạc nhận lấy bức thư cô gái kia đưa, trong lòng đột nhiên dấy lên một luồng dự cảm không tốt “Đây là…. bức thư do Diệp Nhã viết sao?”
“Và cũng là di thư của Diệp Nhã.” Cô gái thở dài “Trước lúc bắt đầu cuộc giải phẫu cuối cùng, Diệp Nhã đã viết bức thư này, cũng đã giao phó cho tôi, nếu như phẫu thuật thất bại thì nhờ tôi đem thư này chuyển cho anh, chẳng ngờ…. Diệp Nhã em ấy đã biết trước…. sẽ làm ra chuyện như vậy.” Nói rồi, cô gái trong mắt hấp háy nước, tựa hồ như đang chìm trong một loại hồi ức đau thương nào đó.
Diệp Mạc không lập tức mở bức thư ra xem, mà là càng lúc càng không thể tin được nhìn cô gái kia “Diệp Nhã đã làm gì?”
Cô gái ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh trên bia bộ của Diệp Nhã, thanh âm có chút nghẹn ngào “Bởi vì cũng sợ bản thân sẽ gặp phải chuyện gì đấy không tốt, thế nên có một chuyện tôi vẫn không dám nói ra với bất kỳ ai, anh là anh trai của Diệp Nhã, tôi nghĩ so với bất kỳ ai anh đều có tư cách để biết được sự thật về cái chết của Diệp Nhã.”
Sự thật!!!
Đại não Diệp Mạc hỗn loạn một hồi, bước lên trước, thanh âm có chút cấp thiết “Sự thật? Nguyên nhân cái chết của Diệp Nhã không phải là vì thiếu dưỡng khí sao?
“Đúng là vì thiếu dưỡng khí.” Cô gái nhỏ giọng nói, sắc mặt đau thương “Nhưng thật ra… là chính Diệp Nhã tự mình rút ống thở ra.”
Thân thể Diệp Mạc trong nháy mắt đứng ngây ra, miệng hơi há, không thể tin nổi nhìn cô gái trước mặt, mãi một lúc lâu mới hoàn hồn lại, thanh âm càng thêm mấy phần run rẩy “Chuyện này…. rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Cô gái không chú ý đến vẻ mặt đột nhiên thay đổi của Diệp Mạc, ánh mắt vẫn ảm đạm nhìn Diệp Mạc tiếp tục nói “Thật ra cuộc phẫu thuật của Diệp Nhã ngay từ lúc bắt đầu đã thất bại, chỉ là do bác sĩ Phó công bố ra bên ngoài đã thành công. Bác sĩ Phó là bác sĩ do Tiếu tổng mời từ nước ngoài về, rất có danh tiếng trong bệnh viện, lời của ông ấy nói không ai nghi ngờ, ngay cả những người cùng tham gia cuộc phẫu thuật cũng đều là trợ thủ do bác sĩ Phó mang từ nước ngoài về. Thế nên mọi người đều cho rằng cuộc phẫu thuật kia đã thành công.”
“Vậy làm sao cô biết được?” Diệp Mạc bật thốt lên, hoảng loạn như bị ma ám, lời cô gái kia nói đồng nghĩa với việc nói với Diệp Mạc một chuyện, Phó Nhân không chỉ lừa dối Tiếu Tẫn Nghiêm, phải, còn lừa dối cả cậu.
“Là Diệp Nhã nói cho tôi biết.” Ánh mắt cô gái đầy thương trầm, tiếp tục nói “Trong quá trình phẫu thuật em ấy đã nghe được bác sĩ mổ chính và những trợ tá nói chuyện, biết mình không còn sống được bao lâu nữa, lại không muốn lần thứ hai trở thành gánh nặng cho anh trai mình, lúc này mới….”
“Không thể!!” Diệp Mạc đột nhiên ngắt lời cô gái, khí tức rối loạn “Rõ ràng em ấy bị người ta rút ống thở ra, làm sao có thể…. làm sao có thể là do chính em ấy được….”
Diệp Mạc không thể nào chấp nhận nổi nhận thức lúc trước của chính mình đột nhiên sụp đổ, ngay cả Tiếu Tẫn Nghiêm cũng đã thừa nhận điều đó với cậu rồi, làm sao có thể tồn tại một sự thật khác được?!
“Diệp tiên sinh, anh trước tiên đừng quá kích động, anh nghe tôi nói” Cô gái vội vàng động viên nói “Đêm Diệp Nhã chết, vừa vặn là ca trực đêm của tôi, vào lúc nửa đêm, có một người đàn ông đến, người đàn ông kia tôi biết, đó là bảo tiêu thường hay đi theo phía sau Tiếu tổng (Jian: Mạnh Truyền Tân đó). Đêm đó anh ta vừa đến, liền đứng bên cạnh giường bệnh của Diệp Nhã, sau đó nhận điện thoại, liền lập tức rút ống thở của Diệp Nhã ra, một lát sau lại lắp trở lại.
Cô gái miêu tả quả thực rất giống với tình cảnh đêm hôm đó.
Diệp Mạc ngưng thở, tập trung lắng nghe, chỉ sợ sẽ để lỡ mất một chi tiết nhỏ.
“Khi đó tôi vẫn đứng ở bên ngoài phòng bệnh, nhìn qua kính cửa sổ, thấy trên người người đàn ông kia có súng, tôi rất sợ hãi, thế nên mãi đến tận khi anh ta đi rồi, tôi mới dám đi vào. Khi đó Diệp Nhã thực sự đã rất suy yếu, nhưng rất nhanh đã hồi phục lại được nhịp thở, sau đó vẫn còn có thể mở miệng nhỏ tiếng nói chuyện, tôi cứ nghĩ em ấy nhớ anh trai, thế nên vẫn còn đang an ủi em ấy, nhưng đột nhiên Diệp Nhã lại nói với tôi, nói cái gì đó nhất định đang có người dùng em ấy uy hiếp cậu, cũng nói mặc dù em ấy có sống tiếp đi nữa thì cũng vẫn sẽ mãi phải nằm trên giường bệnh, tiền thuốc thang giống như một cái động không đáy, gây gánh nặng cho cậu. Diệp Nhã lúc ấy hơi thở đã rất yếu ớt, tiếng nói chuyện thều thào, tôi không nghe rõ được bao nhiêu, lúc sau nửa đêm tôi trở lại phòng bệnh, phát hiện ống thở đang nằm trong tay Diệp Nhã, người em ấy đã thoi thóp, lúc đó tôi lập tức gọi bác sĩ đến tiến hành cấp cứu cho Diệp Nhã, nhưng là…. chưa kịp thì…”
Diệp Mạc ngơ ngác đứng tại chỗ, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn mặt đất, toàn thân lạnh lẽo.
“Trong phòng bệnh của Diệp Nhã có gắn camera, tôi đã đi xem lại, quả thực chính Diệp Nhã tự mình rút ống thở ra. Nhưng tôi ngẫu nhiên có nghe trộm được bác sĩ Phó nói chuyện với Tiếu tổng, phát hiện lời bác sĩ Phó nói cho Tiếu tổng nghe hoàn toàn trái với sự thật. Cả đoạn băng ghi hình kia sau đó cũng không thể tìm được, tôi không hiểu tại sao bác sĩ Phó lại che giấu sự thật về cái chết của Diệp Nhã với Tiếu tổng, tôi cứ tưởng là ông ấy lầm, thế nên sau đó tôi đã đến tìm bác sĩ Phó, nói cho ông ấy biết là Diệp Nhã tự sát, sau đó bác sĩ Phó âm thầm đến tìm tôi, cho tôi một khoản tiền bảo tôi rời khỏi bệnh viện, cũng cảnh cáo tôi, nếu nói bừa ra bên ngoài sẽ dẫn đến họa sát thân.”
Cô gái nói đến đây, ánh mắt trở nên ảm đảm “Tôi sợ mình sẽ bị dính vào chuyện phiền toái gì nên lập tức xin nghỉ việc ở bệnh viện. Sau đó bệnh viện không hề truyền ra bất kỳ tin tức gì về bệnh nhân đã qua đời. Diệp Nhã giống như đã biến mất không còn dấu vết gì. Tôi đến bệnh viện tìm bạn, mới phát hiện những bác sĩ đã từng tiếp xúc với Diệp Nhã đều không còn ở đây. Còn Phó bác sĩ thì được Tiếu tổng chuyển đến làm bác sĩ tư nhân. Bệnh viện tuy rằng có người biết có người không, nhưng những người biết được sự thật, đều bị bác sĩ Phó cảnh cáo như vậy, tôi…”
“Đừng nói nữa!” Diệp Mạc đột nhiên ngắt lời, run rẩy đến mức môi trắng nhợt, khó nhọc nói “Cám ơn cô đã nói chuyện này với tôi, bây giờ…. tôi chỉ muốn được yên tĩnh một chút thôi.”
“Diệp Nhã gọi tôi một tiếng Thiên tỷ tỷ, tôi coi như đã tận trách tận chức với em ấy. Rất xin lỗi Diệp tiên sinh, tôi không rõ “sự thật” mà anh từng biết là gì, nhưng tôi chỉ muốn nói với anh rằng, Diệp Nhã thật sự rất quan tâm đến anh, em ấy vì anh mới chọn cách ra đi, thế nên xin anh hãy nén bi thương.”
Cô gái nói mấy lời an ủi Diệp Mạc xong, liền rời khỏi nghĩa trang, Diệp Mạc như bức tượng đá đứng trước bia mộ Diệp Nhã, hai mắt vô hồn, đại não trống rỗng.
Sự thật như vậy! Đối với Diệp Mạc càng đả kích lớn hơn!
Diệp Mạc đã không còn biết rõ bản thân mình nên tin tưởng ai nữa rồi, cậu vẫn cứ tưởng rằng cậu đã rõ ràng hết mọi chuyện, chuyện vì Diệp Nhã báo thù vẫn do lý tính chiếm thượng phong, nhưng hiện tại Diệp Mạc mới phát hiện ra, cậu từ đầu đến cuối vẫn như một kẻ mù đang bước đi, không biết gì cả!
Cô gái kia dĩ nhiên đáng tin hơn Phó Nhân, Phó Nhân vốn là người của Phục Luân, chỉ cần nghĩ kỹ lại quá trình ông ta dẫn dắt cậu đến sự thù hận với Tiếu Tẫn Nghiêm thì đều rõ ràng.
Tiếu Tẫn Nghiêm hiển nhiên đã bị ông ta lừa, bởi vì hắn không biết gì cả nên đã gánh lầm tội danh giết chết Diệp Nhã, ở trước mặt Diệp Mạc cậu, đều là hổ thẹn hối hận, Diệp Mạc cậu cũng sai, nhưng sai ở chỗ ngu xuẩn! Cậu lợi dụng tình yêu của Tiếu Tẫn Nghiêm đối với mình mà phát tiết thù hận sai người.
“Vì sao lại như vậy….” Diệp Mạc hai đầu gối xụi lơ, quỳ gối trước bia mộ Diệp Nhã, cúi thấp đầu, hai mắt khép lại, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống…
Tại sao ông trời lại muốn khi cậu phạm vào quá nhiều sai lầm không thể cứu vãn được nữa thì mới nói cho cậu biết. Kỳ thực kẻ đáng chết nhất, chính là Diệp Mạc cậu.
Diệp Mạc nắm chặt bức thư kia, nhưng không thể nào có đủ dũng khí để mở nó ra, ngay cả chính em gái ruột của mình còn không thể bảo vệ nổi, ngay cả em gái mình đã phải tuyệt vọng đến mức tự sát cũng không biết. Diệp Mạc phát hiện ra cậu từ đầu đến chân thật sự đúng là một phế vật.
Giơ cao lá cờ báo thù, vẫn cứ kiên định cho rằng mình là chính nghĩa, bất luận phát sinh cái gì, đều cảm giác mình không làm sai. Nhưng bây giờ Diệp Mạc mới biết, kỳ thực cậu chỉ là một tên hề ngu ngốc tự cho mình là đúng trong thế giới này, ỷ vào sủng ái của Tiếu Tẫn Nghiêm mà lợi dụng tình cảm của hắn để dằn vặt hắn, khiến cho hắn phải thống khổ, để bản thân cảm thấy thỏa mãn trước đau khổ của hắn.
Kỳ thực Diệp Mạc cậu là cái thá gì chứ! Sự tồn tại của cậu thấp kém nhược tiện, cậu vẫn luôn chỉ là cáo mượn oai hùm, nấp dưới ánh sáng Tiếu Tẫn Nghiêm ban tặng, cậu chẳng đánh là cái gì cả, nhưng luôn tự phụ xem mình là trung tâm của thế giới này.
Kỳ thực kẻ chân chính không xứng đáng với đối phương, đã sớm thay đổi rồi, kiếp trước là Tiếu Tẫn Nghiêm, còn kiếp này, thì chính là Diệp Mạc cậu!
Diệp Mạc đưa tay lau mắt, cậu vì duy trì niềm tin kiên định báo thù, nhiều ngày như vậy ngụy trang kiên cường, nhưng cậu vốn không phải là một nam nhân mạnh mẽ, vì thế một khi mất đi niềm tin cùng thù hận đang là động lực để cậu tiếp tục sống, thì cả người cậu như quả bóng xì hơi, trở nên vô lực trổng rỗng.
Diệp Mạc vẫn quỳ gối trước bia mộ Diệp Nhã, thế giới tinh thân triệt để sụp đổ, hai mắt cậu trống rỗng đờ đẫn nhìn bia mộ, mãi đến khi cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Mạc Mạc….” Tiếu Tẫn Nghiêm chống nạng khập khiễng đi về phía Diệp Mạc, một tay nắm chặt một cái ô, mấy ngày qua đã hồi phục không ít, Tiếu Tẫn Nghiêm đã có thể chống nạng bước đi nhanh hơn, chỉ là tạm thời vẫn không thể không có nạng chống bên cạnh.
Diệp Mạc quay đầu, giật mình nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đã đi dến bên cạnh mình, chỉ là nhàn nhạt nhìn, cũng không nói lời nào.
“Anh… anh biết anh không có tư cách đến đây….” Tiếu Tẫn Nghiêm không dám nhìn về phía cậu, lúng túng giải thích “Trời sắp mưa, anh sợ hôm nay em ra ngoài sớm không mang ô theo, sợ em gặp mưa nên anh mới đến tìm em, chỉ là muốn đem ô cho em thôi.”
Có một số việc, căn bản không cần phải giải thích rõ ràng, Diệp Mạc biết rõ nếu như chỉ là đem ô tới, Tiếu Tẫn Nghiêm hoàn toàn có thể để người hầu mang tới.
Làm như vậy, chỉ là bởi vì Tiếu Tẫn Nghiêm muốn nhìn thấy cậu mà thôi.
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn vẻ mặt Diệp Mạc tang thương, cứ nghĩ là cậu giận hắn, vội vã cúi người đặt ô bên cạnh Diệp Mạc “Mạc Mạc, em đừng giận, bây giờ anh đi ngay.” Tiếu Tẫn Nghiêm nói, nhanh chóng xoay người, tự xem mình như một thứ dịch bệnh, chống nạng, bước nhanh về phía ra nghĩa trang.
Nhìn bóng lưng khập khễnh của Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc rốt cuộc không nén được mà khóc lớn lên.
Anh ấy là chồng cậu! Là người đàn ông thân thiết nhất của cậu bây giờ!
Tiếu Tẫn Nghiêm nghe thấy tiếng khóc, theo bản năng xoay người, lúc này Diệp Mạc đã đứng lên, chạy mấy bước đến trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, khóc lóc nện đánh vào lồng ngực Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Anh khốn khiếp! Sao anh lại ngốc như thế chứ! Tại sao lại ngu ngốc đến như thế hả?!”
Nhìn khuôn mặt Diệp Mạc giàn giụa hai hàng nước mắt, Tiếu Tẫn Nghiêm thương tâm không ngừng, hắn không hiểu tại sao đột nhiên Diệp Mạc lại như vậy, nhưng loại đánh đấm thương tâm thống khổ này khiến cho trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm một trận đau đớn, hắn vội vàng đưa tay ra nhẹ nhàng ấn đầu Diệp Mạc trước lồng ngực mình, thấp giọng nói “Phải phải phải! Là anh khốn khiếp! Là anh ngốc! Anh ngu xuẩn!”