Mục lục
Lao Tù Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Nghị chăm chú nhìn vào muỗng canh kia, phảng phất như đang nhìn món đồ tốt đẹp nhất trên thế gian này, thân thể cậu đã bị Phục Luân làm nhục vô số lần, lúc này còn để ý đến chuyện đó nữa sao?

Lăng Nghị nhắm mắt lại, hồi lâu lại mở ra, run rẩy, lại lần nữa đem miệng hé mở ra.

“Biết vì sao tôi mang camera tới đây không?” Phục Luân cười khẽ, thanh âm lại lần nữa khiến Lăng Nghị dừng lại động tác (Jian: mọe mày nhử hoài nhaaaa >.<), cậu dại ra, sợ hãi, chờ đợi Phục Luân nói tiếp.

“Bởi vì tôi muốn sau khi em ăn xong, sẽ quay lại bộ dạng em động dục tự an ủi chính mình” Phục Luân đem miệng dán vào bên tai Lăng Nghị, giống như con rắn độc đang phun độc, thanh âm mềm mại nhỏ nhẹ nói “Sau đó sẽ đem băng ghi hình gửi cho Mạnh Truyền Tân, để hắn biết, nam nhân mà hắn nỗ lực quên mình đi cứu, bản tính dâm đãng đến mức nào!”

Lăng Nghị rốt cuộc lại lần nữa rơi lệ, cậu yên lặng quay đầu sang một bên, ánh mắt thanh lãnh nhìn mặt giường, bất kể Phục Luân có đem canh đưa đến bên miệng Lăng Nghị thế nào, Lăng Nghị đều gắt gao mím chặt môi không há miệng.

“Hóa ra bảo bối nhi không muốn bị Tân ca của mình coi thường a” Phục Luân âm dương quái khí cười một tiếng, dưới biểu tình hờ hững là lửa giận dày đặc, hắn biết giờ phút này Lăng Nghị đã đạt đến cực hạn, nhưng điều hắn không ngờ tới chính là đến tận bây giờ, đáy lòng Lăng Nghị vẫn còn nghĩ đến Mạnh Truyền Tân!

Cậu ta rõ ràng không còn cơ hội gặp lại Mạnh Truyền Tân, vậy mà trong lòng vẫn còn để tâm đến cái nhìn của Mạnh Truyền Tân đối với mình!

Loại cảm tình này! Thật đúng con mẹ nó đáng thương buồn cười!

Phục Luân buông canh xuống, hắn tháo trói sợi dây đã trói cổ tay Lăng Nghị mấy ngày hôm nay, thân thể Lăng Nghị cuối cùng cũng được giải phóng, tê liệt nằm gục trên giường.

Động tác Phục Luân liền mạch lưu loát, hắn lên giường trực tiếp ngồi trên cẳng chân Lăng Nghị, duỗi tay khai mở miệng Lăng Nghị ra, đem muỗng canh trong tay mạnh mẽ đảo tiến vào bên trong miệng Lăng Nghị, gắt gao giữ chặt đầu Lăng Nghị không cho cậu nghiêng sang một bên, Lăng Nghị bí sặc không nhẹ, nhưng Phục Luân vẫn như cũ không hề dừng tay, hắn đem toàn bộ đồ ăn dọn ở trên bàn, dùng tay nắm từng cái từng cái nhét vào bên trong miệng Lăng Nghị! Dùng một ngón tay giữ chặt hàm Lăng Nghị không cho cậu nhổ ra!

Không biết đã bị ép nuốt vào bụng bao nhiêu thứ đồ ăn, Lăng Nghị thống khổ giãy giụa, nước mắt giàn giụa, cậu tình nguyện, tình nguyện để Phục Luân ngay lúc này giết chết cậu còn hơn!

Thật nhanh chóng, Lăng Nghị liền cảm giác dưới bụng nhỏ đang dâng lên một cỗ lửa khô nóng giống như đang thiêu đốt, nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân! Hô hấp dồn dập lên, mỗi một tấc da thịt đều đang sôi sục!

Phục Luân buông tay ra, khóe miệng cong lên hài lòng nhìn Lăng Nghị đang không ngừng khổ sở vặn vẹo thân thể, hắn cầm lấy camera đầu giường, bước xuống đứng ở đầu giường, đem ống kính nhắm ngay Lăng Nghị, khinh mạn cười khẩy nói “Nhìn vào đây, chính là như vậy, tự thoát quần áo ra, tay từ từ chạm đến phía dưới…. từ từ đến…. Tân ca của em đang nhìn đấy”

Dưới tác dụng của thuốc, Lăng Nghị căn bản không biết bản thân mình đang làm gì, chỉ khi bên tai bỗng nghe thấy lời Phục Luân nói “Tân ca của em đang nhìn!” Lăng Nghị đột nhiên hoàn hồn, cậu khóc lóc bò thân thể, từ trên giường ném mình ngã xuống mặt đất, kéo theo mấy dĩa thức ăn đều đổ vỡ hết dưới giường.

Phục Luân giống như cố ý, hắn ngồi xổm người xuống, nhắm thẳng máy quay vào khuôn mặt nhục nhã tràn đầy nước mắt của Lăng Nghị, chậm rãi quay từ xa đến gần! Phục Luân nhìn thấy Lăng Nghị đang quỳ rạp trên mặt đất, cực lực ẩn nhẫn, rốt cuộc hắn không nhịn được buông camera ra, xé hết quần áo trên người Lăng Nghị cho đến khi toàn thân cậu trần như nhộng rồi mới lấy camera lại, cười khẽ nhắm vào thân thể Lăng Nghị.

“Chà chà! Loại dược này thật mạnh, chỉ một thoáng mà toàn thân đều đỏ ửng cả lên, thật đẹp a!” Phục Luân vừa nói vừa di chuyển camera xuống dưới hạ thân Lăng Nghị.

Lăng Nghị giống như con búp bê vải bị phá rách, lòng tự tôn bị chà đạp giẫm nát, tà hỏa trong cơ thể điên cuồng trướng lên, Lăng Nghị vừa khóc vừa đưa tay run rẩy chạm đến dưới thân mình!

“Đúng rồi, ngoan lắm!” Phục Luân cười cười liếm khóe miệng “Mở rộng chân ra một chút, để Tân ca của em hảo hảo nhìn xem, rốt cuộc em là đứa nhỏ dâm đãng đến mức nào!”

Phục Luân phong khinh vân đạm (nhẹ như mây gió) cười nói ra những lời dơ bẩn bất kham nhất, giống như dùng dao kiếm từng nhát từng nhát đâm vào ngực Lăng Nghị đến máu tươi đầm đìa!

Lăng Nghị cố hết sức ngẩng đầu, suy yếu nhìn Phục Luân đang ngồi xổm trước mắt cậu, nhìn cậu chăm chú như chủ nhân đang nhìn thú nuôi của mình làm trò, hai mắt Lăng Nghị đỏ ngầu, cậu há miệng, phẫn uất dùng sức gầm nhẹ “Phục Luân! Tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh!”

Thanh âm truyền đến trong tai Phục Luân, hai tay hắn trong nháy mắt run lên, nhìn qua ống kính máy quay, trong đôi mắt Lăng Nghị tất cả đều là hận ý, trong lòng tức khắc như bị người ta đào ra một lỗ hổng! Đau đến hít thở không thông!

Sự tình sao lại trở nên như vậy! Chủ ý của hắn! Chỉ là muốn cho nam nhân này ỷ lại vào hắn! Không rời khỏi hắn nữa! Như thế nào lại biến thành ra như vậy?!

Sắc mặt Phục Luân run hoảng, hắn buông camera, vừa định duỗi tay chạm vào Lăng Nghị, đột nhiên nhìn thấy Lăng Nghị đang nắm lên cái gì trên mặt đất, giây tiếp theo, lập tức nhét vào bên trong miệng của mình, liều mang mấp máy hầu kết muốn đem thứ đồ vật đó nuốt xuống.

Khi Phục Luân nhìn thấy trên nền đất đầy những mảnh thủy tinh chén đĩa nhỏ bị vỡ vụn, trong lòng lập tức cả kinh! Hắn cảm thấy như giờ khắc này toàn bộ lông tơ toàn thân đều dựng đứng cả lên! Khuôn mặt hắn đầy sợ hãi, sụp đổ! Hắn giống như phát điên ôm lấy Lăng Nghị, đưa tay bóp miệng Lăng Nghị muốn móc mảnh thủy tinh kia ra!

“Nhổ ra! Mau nhổ ra nhanh!” Phục Luân run rẩy nói, sợ hãi chưa từng có xông lên đại não, hắn nhìn bên khóe miệng Lăng Nghị từ từ chảy xuống máu tươi, gấp đến mức cơ hồ muốn bật khóc!

“Nhổ ra được không! Ngoan nào! Mau nhổ mảnh thủy tinh kia ra!” Phục Luân vừa nói vừa ra sức bóp miệng Lăng Nghị, nhưng không hề có tiến triển! Lăng Nghị ngửa đầu, cậu nhìn đáy mắt Phục Luân đầy hoảng loạn, tức khắc sinh ra một cỗ khoái cảm trả thù, cậu cười, châm biếm, dùng hết toàn lực cười nhạo! Chính là theo nụ cười, càng nhiều máu tươi từ trong miệng cậu phun ra!

Mảnh thủy tinh đã tiến đến cổ họng, chỉ thoáng dùng chút lực liền có thể tiến vào yết hầu, khi đó, cách cái chết cũng không còn xa!

Phục Luân bị dọa đến kinh hãi hoảng hốt, hắn nắm mũi Lăng Nghị lại, khiến cho Lăng Nghị chỉ có thể hô hấp bằng miệng, không có cách nào nuốt thứ đồ trong miệng xuống!

“Tôi cầu xin em Lăng Nghị! Nhổ ra đi!” Phục Luân đã sắp phát điên rồi, trong não hắn một mảnh hỗn độn, đầu óc chỉ nghĩ đến duy nhất một điều, đó chính là không thể để Lăng Nghị chết! Tuyệt đối không thể!

“Tôi căn bản không định sẽ đem băng ghi hình gửi cho Mạnh Truyền Tân! Em là của tôi! Làm sao tôi có thể cho gã đàn ông khác nhìn thấy thân thể của em được!” Phục Luân run rẩy giải thích.

Cảm giác hít thở không thông mãnh liệt lướt qua, mảnh nhỏ trong miệng Lăng Nghị rốt cuộc không khống chế được mà phun ra, Phục Luân ngồi bệt dưới đất, nhẹ nhõm thở dài một hơi, giống như vừa tìm được đường sống từ trong cõi chết!

Phục Luân từ trên người lấy ra một cái bình thuốc nhỏ, đổ chất lỏng trong bình vào trong miệng Lăng Nghị, giúp Lăng Nghị giải trừ dược hiệu trên người!

Khi Phục Luân nới lỏng người, Lăng Nghị lại lần nữa nắm lấy một mảnh thủy tinh nhỏ trên mặt đất định bỏ vào trong miệng, chỉ là lúc này đây đã bị Phục Luân mạnh mẽ cướp đi!

“Con mẹ nó em cư nhiên còn muốn chết!!” Phục Luân bạo rống một tiếng, cơn sợ hãi vừa rồi cơ hồ khiến hắn toát mồ hôi ướt cả áo, hắn đứng lên, một tay đỡ Lăng Nghị khiêng lên vai, đi ra ngoài cửa phòng lạnh lùng ra lệnh với mấy người hầu “Gọi bác sĩ đến điều trị!”

“….Vâng….”

Lăng Nghị ghé tựa vào trên vai Phục Luân, khuôn mặt yếu ớt không còn sức sống, cậu yên lặng nhìn mặt đất, cho đến khi suy yếu gục đi….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK