Mục lục
Lao Tù Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Súng! Không kêu!

Lạc Tần Thiên thở phào một cái, bước nhanh về phía trước đoạt lấy khẩu súng trong tay Diệp Mạc, một giây sau ôm chặt lấy Diệp Mạc vào trong lòng, không ngừng xoa xoa tóc Diệp Mạc, tựa hồ muốn giảm bớt đi dư âm sợ hãi vừa nãy trong lòng.

“Sao em lại làm loại chuyện ngu ngốc này hả!” Lạc Tần Thiên nhỏ giọng trách mắng, thanh âm vẫn khẽ run.

Diệp Mạc không nói gì, yên lặng để cho Lạc Tần Thiên ôm, không giống như những người khác, trong khoảnh khắc bóp cò súng, cậu không có bất kỳ sợ hãi nào cả, thậm chí tâm bình tĩnh dị thường. Tầm mắt rơi vào trên người Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc lúc này mới phát hiện, sắc mặt Tiếu Tẫn Nghiêm vô cùng lãnh đạm, âm trầm, bên trong hai con mắt sắc bén thường ngày ẩn chứa tàn nhẫn giờ phút này phủ kín một tầng sắc thái mà cậu không thể đọc ra.

Súng không kêu, Diệp Mạc lúc này bị buộc phải chấp nhận một sự thật rằng, Tiếu Tẫn Nghiêm không giở chiêu trò, hắn xác thật đã dùng chính tính mạng của mình ra mà đặt cược!

Nhận ra điều này, Diệp Mạc trong lòng có chút đau đớn….

May là, cậu đã đoạt lấy súng trước!

“Tiếu Tẫn Nghiêm, ngươi thua rồi!” Lạc Tần Thiên xoay người, thanh âm lạnh lùng.

“Được! Rất tốt!” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên cười gằn lên, ánh mắt quyết tuyệt nhìn chằm chằm Diệp Mạc “Chấp nhận thua! Tôi đi!”

Tiếu Tẫn Nghiêm âm lãnh nhìn Diệp Mạc, hừ lạnh một tiếng “Diệp Mạc, em điên rồi!” Nói xong, Tiếu Tẫn Nghiêm không chút do dự xoay người, nhanh chân bước hướng về cửa ra, Mạnh Truyền Tân đi theo sau lưng, sắc mặt có chút hơi khó coi, làm cận vệ của Tiếu Tẫn Nghiêm, Mạnh Truyền Tân rất rõ ràng, đêm nay, trò chơi Tiếu Tẫn Nghiêm quả thật hơi quá rồi.

Tiếu Tẫn Nghiêm vừa rời đi, bên trong du thuyền sau một hồi ngắn ngủi lại khôi phục lại như bình thường, tuy nói trò chơi kinh tâm động phách vừa rồi đã qua, nhưng ở trong lòng mỗi người vẫn còn lưu lại dư âm không giống nhau, Lạc Tần Thiên ngoại trừ cảm thấy may mắn vì khẩu súng Diệp Mạc cầm không nổ, ngoài ra còn cảm thấy hơi thất vọng, dù sao chỉ thiếu chút nữa là Tiếu Tẫn Nghiêm bị bắn vào đầu ngay trước mặt mọi người rồi!

Diệp Mạc nhìn qua rất mệt mỏi, khi nhìn thấy bóng lưng Tiếu Tẫn Nghiêm biến mất, Diệp Mạc không cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm chút nào, đây không phải là lần đầu tiên Diệp Mạc nhìn thấy bóng lưng Tiếu Tẫn Nghiêm, nhưng lại là lần duy nhất khiến cho Diệp Mạc cảm thấy vô cùng đau lòng.

Cậu thừa nhận, cậu không quên được Tiếu Tẫn Nghiêm!

Bất luận đối với Tiếu Tẫn Nghiêm là yêu hay hận, chỉ cần nó còn tồn tại, cậu liền khó có thể dứt bỏ.

Bất đắc dĩ, Diệp Mạc chỉ có thể một lần nữa tiếp nhận một sự thật…

Có lẽ là, tình yêu, thật sự có thể cùng tồn tại với hận thù!

………………….

Diệp Mạc cảm thấy chóng mặt, muốn nghỉ ngơi, Lạc Tần Thiên cho rằng chuyện vừa rồi đã có ảnh hưởng với Diệp Mạc, liền đưa Diệp Mạc trở lại gian phòng, không biết có phải là ảo giác hay không, Lạc Tần Thiên có cảm giác rằng tâm trạng của Diệp Mạc đang đi xuống, đối với chuyện có thể cùng với anh rời khỏi đây, anh không thấy cậu có chút hưng phấn nào cả.

Ảo giác như vậy khiến cho Lạc Tần Thiên cảm thấy rất bất an.

“Tần Thiên, em muốn mấy ngày nữa mới rời khỏi thành phố X”

Vừa vào trong gian phòng, Diệp Mạc liền nhỏ giọng mở miệng, chỉ là lời nói vừa dứt, Lạc Tần Thiên lập tức nắm lấy hai tay Diệp Mạc, hoang mang nói “Tại sao? Không phải đã nói là ổn rồi sao?”

Lạc Tần Thiên sợ, sợ nguyên nhân Diệp Mạc không muốn rời đi là bởi vì Tiếu Tẫn Nghiêm!

“Em gái em Diệp Nhã ở thành phố X vừa mới làm phẫu thuật xong, mấy ngày này là giai đoạn nguy hiểm, em muốn chờ khi giai đoạn nguy hiểm của Diệp Nhã qua đi sẽ mang theo em ấy rời khỏi thành phố X” Đồng thời Diệp Mạc cũng đang nghĩ rằng, chờ khi Diệp Nhã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, cậu sẽ nói thân phận thực sự của mình cho cô biết.

Trên thế gian này, người duy nhất Diệp Mạc cảm thấy có lỗi nhất, chính là Diệp Nhã!

Lạc Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười nói “Chuyện này đương nhiên có thể”

Sau khi Lạc Tần Thiên rời khỏi, Diệp Mạc buông mình tự ngã xuống chiếc giường, đem mặt chôn vào trong chăn, trong đầu tràn đầy ánh mắt liếc qua của Tiếu Tẫn Nghiêm lúc gần đi về phía cậu, ánh mắt tràn ngập tàn nhẫn!

Có lẽ ngay trong khoảnh khắc mà cậu đoạt lấy khẩu súng ấy, hắn đã hận thấu cậu rồi!

………………………..

Diệp Mạc không ngủ, rốt cuộc vẫn là mở to hai mắt nhìn lên trần nhà suy nghĩ lung tung, qua gần một canh giờ, điện thoại di động của Diệp Mạc có tin nhắn gửi đến.

Chăm chú nhìn vào tin nhắn này trên điện thoại, Diệp Mạc do dự gần mười phút mới mặc quần áo tử tế rồi xuống giường.

Diệp Mạc không báo cho bất kỳ người nào cả, một mình lặng lẽ đi xuống du thuyền, dựa theo địa điểm hẹn trước trong tin nhắn điện thoại, Diệp Mạc đi tới phía trước bến tàu, bởi ánh sáng có chút ảm đạm nên Diệp Mạc đứng cách nơi hẹn mấy mét chỉ có thể ngờ ngợ nhìn thấy bóng đen đường nét thân hình cao lớn của Tiếu Tẫn Nghiêm, đầu ngón tay cầm điếu thuốc, lặng lặng dựa vào thân tàu.

“Tôi cứ nghĩ cho dù em có dám đến thì cũng sẽ để Lạc Tần Thiên đi theo sau em.” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm rất lạnh, vẫn bất động dựa vào, vừa nói vừa hút thuốc.

“Tôi chỉ đến một mình, hơn nữa Tần Thiên không biết tôi đến đây gặp anh.” Diệp Mạc nhìn thẳng vào Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu không nhìn thấy rõ được ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ có thể từ bên trong khẩu khí của hắn suy ra hiện tại tâm trạng hắn đang rất buồn bực.

Diệp Mạc không biết tại sao mình lại tới đây, thân thể giống như không có ý thức để bị khống chế vậy.

“Anh bảo có chuyện phải nói với tôi, nói đi, là chuyện gì?” Diệp Mạc nỗ lực để cho thanh âm của chính mình nghe lãnh đạm lạnh nhạt, lẳng lặng đứng tại chỗ, không bước về phía trước bước nào.

“Có lẽ là trước hết tôi nên khen biểu hiện của em tối nay một câu.” Tiếu Tẫn Nghiêm trào phúng như đang nói đùa.

“Tùy anh.”

Tiếu Tẫn Nghiêm ném tàn thuốc trong tay xuống, giẫm gót giày lên dập tắt, lại rút ra một điếu khác đặt ở môi, khi ánh sáng từ chiếc bật lửa rọi lên, Diệp Mạc thấy rõ sắc mặt của Tiếu Tẫn Nghiêm, chưa bao giờ cô độc trống trải đến như thế, khiến cho Diệp Mạc cảm thấy tim mình dấy lên một hồi đau đớn.

Hút sâu vào một hơi rồi phun ra vòng khói, nghe vào trong tai Diệp Mạc, như tiếng Tiếu Tẫn Nghiêm đang thở dài.

Nếu là trước đây, khi nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm như vậy, Diệp Mạc nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ vì trả được thù, nhưng giờ khắc này, Diệp Mạc chỉ cảm thấy khó chịu.

“Rốt cuộc là anh muốn nói gì với tôi?” Diệp Mạc quay mặt đi, mặc dù chỉ nhìn thấy bóng người Tiếu Tẫn Nghiêm cũng khiến cậu cảm thấy tâm đau nhói.

Tiếu Tẫn Nghiêm ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, hồi lâu mới lạnh nhạt nói “Nếu như nói hẹn em ra, chỉ là bởi vì nhớ em, em tin không?’ (Jian: tội:((((((()

Nhớ em, em tin không?

Giống như một câu ma chú xoay quanh đầu Diệp Mạc, Diệp Mạc không thể chịu nổi loại dày vò không tên đâm nhói này, lớn tiếng nói “Đủ rồi! Tiếu Tẫn Nghiêm! So với bất kỳ ai khác tôi rất hiểu rõ bản tính của anh, chỉ bằng với những chuyện anh đã làm đối với tôi trước kia, cho dù đêm nay anh có chết đi, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.”

Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn bình tĩnh đến bất ngờ, cái bóng to lớn từ ngọn hải đăng đổ xuống tạo ra một khu bóng tối rất thành công che dấu vẻ mặt của hắn, nhưng mặc dù như vậy, ở trong mắt Diệp Mạc cũng chỉ như dã thú bị thương.

“Đêm nay tôi không chết, không phải là vì em đã cứu sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm không nhanh không chậm mở miệng nói, trong thanh âm có mấy phần ý cười.

Diệp Mạc dừng lại, tiếp đó quay đầu nhìn mặt đất “Anh nghĩ nhiều rồi.”

Tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Mạc tự chĩa súng vào mình là vì cứu Lạc Tần Thiên, nhưng chỉ cần nghĩ sâu hơn, liền có thể rõ ràng, Diệp Mạc chân chính cứu, kỳ thực là Tiếu Tẫn Nghiêm.

Tiếu Tẫn Nghiêm cũng là sau khi rời khỏi du thuyền mới phát hiện ra điểm này…

Thấy Diệp Mạc đột nhiên không tiếp tục nói nữa, khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm khẽ nhếch lên, nhấc chân bước về phía Diệp Mạc, một bên khẽ cười nói “Kỳ thực khi Lạc Tần Thiên bắn xong phát súng thứ 3, trong một khắc đưa súng về phía tôi, em đã muốn đoạt súng đúng không?”

Diệp Mạc hơi sững sờ, tiếp đó ác ý lớn tiếng nói “Anh quá tưởng bở.”

Tiếu Tẫn Nghiêm đi tới trước mặt Diệp Mạc, cười càng tà mị “Tôi thấy lúc ấy chân em đã bước về phía trước một bước nhỏ, chỉ là tay còn chưa duỗi tới, súng đã đến tay tôi.”

Diệp Mạc không cách nào lại trấn định xuống, cậu chán ghét cảm giác này, phảng phất như mọi bí mật cậu che giấu trong lòng đều bị phơi bày hết ra ánh sáng.

“Anh nhìn nhầm rồi Tiếu Tẫn Nghiêm, tôi chỉ hận sao anh không chết quách cho rồi!” Tâm xuất hiện hoảng loạn, Diệp Mạc chỉ có thể dùng ngôn ngữ ác độc để che dấu cảm xúc, nhưng khi mặt gần trong gang tấc khiến cho tim Diệp Mạc lần thứ hai đập nhanh hơn, Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn chằm chằm Diệp Mạc, từ hồ như muốn xuyên thấu vào thân thể trước mắt này.

“Diệp Mạc, em không thể phủ nhận, em yêu tôi!” Tiếu Tẫn Nghiêm càng ép lời hơn, tựa hồ muốn buộc Diệp Mạc phải thừa nhận sự thực này.

“Phải, tôi yêu anh.” Diệp Mạc lạnh nhạt nói “Nhưng chỉ là khi tôi đang mất trí nhớ vô tri không biết gì.”

“Tôi đã xem qua cuốn nhật ký kia của em.” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên nói “Trước khi em mất trí nhớ, em cũng đã yêu tôi.”

“Tiếu Tẫn Nghiêm, kẻ phá hủy phần tình yêu này là anh! Hiện tại anh còn mặt mũi nói tôi yêu anh! Anh xứng à?!” Diệp Mạc càng nói, thanh âm càng cao, cậu vẫn không có cách nào lãng quên đi hết những chuyện đã xảy ra khi ấy, Tiếu Tẫn Nghiêm ôm lấy Diệp Tuyền, giơ súng chĩa vào cậu.

Tiếu Tẫn Nghiêm hơi thay đổi sắc mặt “Diệp Mạc, trên thế giới này có thể không chỉ mình tôi yêu em, nhưng người yêu em sâu đậm nhất chính là tôi! Em không thể dùng một chuyện kia để phủ nhận tôi!”

“Một chuyện?” Diệp Mạc cười khẽ “Là ai đã đánh gãy chân tôi? Là ai tiêm độc vào người tôi? Là ai dùng xích chó khóa tôi lại trên giường? Tiếu Tẫn Nghiêm, anh đã bức chết tôi một lần, chẳng lẽ còn muốn tôi phải chết thêm một lần nữa sao?”

Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên ôm lấy Diệp Mạc “Tôi chỉ muốn giữ em lại, làm em tổn thương, tôi làm sao có thể không đau lòng, Mạc Mạc, cho tôi cơ hội được không, một lần cuối cùng thôi, tôi sẽ dùng toàn lực để yêu em, em đã quên rồi sao? Trong thời gian một tháng khi em mất trí nhớ, tôi đã yêu chiều em như thế nào, tôi sẽ còn tiếp tục như vậy, chỉ cần, em ở lại thôi!

Ở trước mặt Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm đã từ bỏ quá nhiều lần tôn nghiêm, kỳ thực trong lúc vô tình, hắn đã thay đổi, kiếp trước hắn vì muốn lưu lại cậu, dùng hết thủ đoạn tàn bạo, thế nhưng đổi lại là người yêu biến thành tro bụi. Mà hiện tại, điều hắn làm, chỉ vẻn vẹn là, cầu xin!

Kiếp trước hắn vì yêu cậu, cướp đoạt tôn nghiêm của cậu, kiếp này hắn theo đuổi cậu, sẽ từ bỏ chính tôn nghiêm của mình.

Diệp Mạc đẩy Tiếu Tẫn Nghiêm ra, ánh mắt phức tạp nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm một chút “Trò chơi kia, anh thua rồi.”

Không biết làm sao để phản bác, Diệp Mạc đơn giản quăng ra một câu, sau đó lập tức xoay người, vừa chuẩn bị nhấc chân đi thì lại bị Tiếu Tẫn Nghiêm kéo lại.

“Em biết rõ tôi không thể buông tay em ra được!” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên lạnh xuống “Diệp Mạc, sao em lại tàn nhẫn đến như thế!”

Hắn không buông tay được! Đây căn bản không phải là chuyện chỉ một hồi thắng thua liền có thể quyết định được!

Hắn có rất nhiều thủ đoạn lưu lại cậu, nhưng giờ khắc này chỉ muốn lấy một loại phương thức ôn nhu để vãn cầu mà thôi.

Diệp Mạc gạt tay Tiếu Tẫn Nghiêm ra “Tôi đối với anh tàn nhẫn như vậy, cũng là vì anh nợ tôi!”

“Em đừng ép tôi!” Tiếu Tẫn Nghiêm âm lãnh nói.

Diệp Mạc không nói gì, cũng không quay đầu lại, đi về phía trước.

Vừa bước qua một khoảnh đất tối tăm, Diệp Mạc đột nhiên dừng chân lại, xúc cảm kim loại lạnh lẽo đến từ huyện thái dương khiến cho Diệp Mạc giật mình chấn động, đó là một khẩu súng!

“Diệp tiên sinh, Tẫn ca còn chưa nói xong, thế nên mời ngài lui lại!” Mạnh Truyền Tân cầm súng, mặt không hề cảm xúc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK