Mục lục
Lao Tù Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta nghĩ hẳn là Lạc Hướng không nói cho ngươi biết, bản thân đã bị một đám người luân phiên cường bạo đâu nhỉ?” Lạc Hách khẽ cười nói.

Lạc Tần Thiên bỗng nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn Lạc Hách “Ngươi nói cái gì?!” Lạc Tần Thiên đột nhiên nhớ tới ngày ấy nhìn thấy Lạc Hướng, Lạc Hướng lộ ra vẻ suy yếu, cùng với quần áo chật vật bị tổn hại, giờ khắc này vừa nghe Lạc Hách nói như vậy, Lạc Tần Thiên cảm thấy như máu toàn thân mình đều đình chỉ lưu động!

Làm sao có khả năng?

“Lúc ta đến khách sạn đón Lạc Hướng, đã thuận tiện giúp ngươi dạy bảo cậu ta một chút!” Lạc Hách tiếp tục nhẹ như mây gió cười nói “Ngươi hẳn phải biết, cậu ta đúng là một tên tiểu yêu tinh, một người căn bản không thể thỏa mãn được cậu ta, thế nên, ta đã để tất cả thủ hạ của mình lên một lượt, hình ảnh kia ngươi không được nhìn thấy, chà chà, quả thực….”

“Mày là thằng chó chết!!!”

Lạc Tần Thiên hét lớn một tiếng, đột nhiên quay về phía Lạc Hách rút súng lục ra, trong nháy mắt này, bảo tiêu phía sau Lạc Hách cùng người đi theo Lạc Tần Thiên liền rút súng chĩa về phía nhau, tình cảnh này, động một chút liền sẽ bùng nổ!

Lạc Hách thỏa mãn nhìn vẻ sụp đổ trên gương mặt Lạc Tần Thiên, tiếp tục khẽ cười nói “Ngươi biết thân thể của cậu ta đã bị thủ hạ của ta đổi thành bao nhiêu tư thế không? Ngươi có biết thời điểm cậu ta thống khổ nhất đã kêu lên cái gì không? Lại gọi ca. Ha ha, không cẩn thận khiến cho tất cả đều nổi thú tính, suýt chút nữa đã làm cậu ta đến chết rồi, kỳ thực ta nên phải thay mặt đám thủ hạ nói với ngươi một tiếng cảm ơn, cảm ơn ngươi đã thưởng cho bọn chúng một vưu vật như vậy!”

“Lạc Hách!!” Lạc Tần Thiên hai mắt đỏ sẫm, tay cầm khẩu súng run rẩy không ngừng, hắn không thể nào tin nổi, cách mấy tiếng khi Lạc Hướng chết đi, cậu đã phải chịu đựng hành hạ giày xéo như vậy!

Một tên thủ hạ đi tới phía sau Lạc Tần Thiên nhỏ giọng nhắc nhở “Thiên ca, lúc này đấu súng với bọn chúng chỉ bất lợi cho chúng ta, chờ tìm được thời cơ, các huynh đệ nhất định sẽ báo thù cho Hướng ca!”

“Lạc Hách, ngươi chờ đấy!” Lạc Tần Thiên gầm nhẹ một tiếng, thu hồi lại khẩu súng trong tay, vừa mới chuẩn bị định rời đi, Lạc Hách lần thứ hai chậm rãi cười nói.

“Thực ra thì những gì ta mới nói căn bản chưa đáng gì cả, có muốn nghe chuyện cảm động hơn không?”

Lời của Lạc Hách khiến cho tâm của Lạc Tần Thiên vốn đã chìm vào vực sâu càng dấy lên một luồng cảm giác sợ hãi.

“Chuyện ta luôn lấy bí mật thân thế của ngươi làm nhược điểm để uy hiếp Lạc Hướng, thì ngươi biết rồi đấy, ha ha….” Lạc Hách đột nhiên dương dương tự đắc cười lớn, híp mắt thần bí nói “Thực ra, đám giấy tờ giám định thân thế của ngươi trong tay ta, đều là giả cả thôi! Ngươi, chính là con trai ruột của Lạc Bắc Mâu!”

Lạc Tần Thiên đã kinh ngạc đến mức nói không ra lời, ngơ ngác nhìn Lạc Hách.

“Những thứ gọi là chứng cứ thực ra chỉ là tôi ngụy tạo ra thôi, người điều tra của Lạc Hướng trước đó đều đã bị tôi dùng tiền mua chuộc, nói thế nào với ngươi nhỉ? Lạc Hướng thực sự rất thông minh, nhưng mỗi khi đối mặt với những chuyện liên quan đến an nguy của ngươi, cậu ta luôn giả vờ trấn tĩnh nhưng kỳ thực đáy lòng rối như tơ vò, bởi vì sợ ngươi bị thương tổn, cậu ta luôn nghĩ trăm phương ngàn kế để xóa đi tất cả những nhân tố có thể ảnh hướng đến ngươi.”

“Chuyện này…. làm sao có thể….” Lạc Tần Thiên giơ tay thống khổ nhấn trán, nhìn mặt đất, lẩm bẩm trong miệng sững sờ thấp giọng nói.

“Ta chính là dùng chút thủ đoạn đơn giản này để có được Lạc Hướng, hết cách rồi, ai bảo Lạc Hướng lại yêu ngươi đến mặc kệ chính mình như thế chứ, đến ta nhìn cũng cảm thấy đố kị, cảm thấy phẫn hận.” Lạc Hách nhấp một ngụm rượu, tiếp tục thảnh thơi nói “Còn một chuyện nữa, ta cảm thấy cũng nên nói cho ngươi biết, lúc ngươi ở thành phố Y mở nhà hàng đêm Thiên Mạc kia, ngươi cho rằng ngươi không có ai đứng phía sau chống đỡ giúp ngươi sao, ngươi nghĩ thực sự có người chỉ dựa vào đầu óc kinh doanh mà nhanh chóng tạo nên một nhà hàng quy mô lớn đến như vậy? Chó má! Nếu không phải Lạc Hướng vẫn luôn yên lặng âm thầm ở sau lưng giúp ngươi quản lý thì ngươi sớm đã bị Lạc gia tộc bắt về xử lý rồi! Còn có thể ở bên ngoài tiêu dao tự tại suốt ba năm? Nói trắng ra, ba năm tự do kia của ngươi, đều là Lạc Hướng cho ngươi!”

“Đừng nói nữa!!” Lạc Tần Thiên sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt lùi về sau vài bước, cuối cùng loạng chòa loạng choạng rời đi.

Lạc Tần Thiên ngồi ở trong xe giống như người mất hồn, trong lồng ngực như có hàng vạn mũi kim đâm xoáy vào, loại đau nhói đến không thở được kia không thể dùng lời để diễn tả, thực sự rất muốn ngay lúc này lại được nghe thấy tiếng cậu gọi hắn, thực sự rất muốn được nhìn thấy nụ cười mỉm ôn nhu của cậu, nhưng tất cả, đã không thể quay trở lại như trước được nữa!

Cậu đã dành toàn bộ cho hắn, còn hắn lại nhẫn tâm xé nát tất cả của cậu, kể cả tính mạng của cậu!

Lạc Tần Thiên lại đến đứng trước bia mộ Lạc Hướng, đứng suốt nửa ngày trời, bên ngoài mưa phùn rơi nhưng hắn giống như không cảm thấy lạnh, ánh mắt vẫn tập trung nhìn hình ảnh Lạc Hướng, trong miệng thấp giọng khẽ thì thầm nói yêu với Lạc Hướng.

…………………

Lạc Hách có cảm giác cái ngày mà gã leo lên được quyền lực đỉnh cao của Lạc gia tộc không còn xa, hưng phấn vô cùng, gã mang theo một cậu bé đến khách sạn thuê phòng.

Tắm xong, lại để tăng thêm hứng thú, Lạc Hách đặc biệt sai người phục vụ mang đến phòng một bình rượu đỏ, chỉ là người đưa rượu đỏ đi vào, không phải là nhân viên phục vụ, mà là Lạc Tần Thiên ngụy trang!

Lạc Hách ngay cả cơ hội mở miệng gọi thủ hạ đứng bên ngoài cửa cũng không có, bụng trực tiếp bị Lạc Tần Thiên đâm mạnh một đao, ngã xuống tại chỗ trên mặt đất, thoi thóp.

Lạc Tần Thiên xé đi lớp da ngụy trang trên mặt, âm lãnh nhìn Lạc Hách ngã trên mặt đất.

“Đừng…. đừng giết…. ta….” Lạc Hách ôm bụng máu chảy không ngừng thống khổ cầu xin tha thứ. “Tần Thiên…. ta…. ta sai rồi…. cầu xin ngươi… tha…. tha cho ta….”

“Xuống dưới âm phủ tự mình nói xin lỗi với Lạc Hướng đi!” Lạc Tần Thiên lạnh lùng nói xong, bồi thêm một đao, trực tiếp kết liễu Lạc Hách!

Lạc Tần Thiên quay đầu nhìn cậu trai chỉ mới hai mươi, hai mốt tuổi đang ở trên giường run rẩy sợ hãi, lạnh nhạt nói “Cậu yên tâm, tôi chỉ giết kẻ đáng chết!”

Nói xong, Lạc Tần Thiên mang lại lớp ngụy trang, rời khỏi khách sạn.

…………..

Dưới sự giúp đỡ của Lạc Bắc Mâu, Lạc Tần Thiên trở lại Lạc gia tộc, cộng thêm hắn từ Nanh Bang nắm được mọi điểm yếu của cao tầng, sử dụng nó để áp chế uy hiếp khiến cho cao tầng Lạc gia tộc không dám nghị luận gì thêm!

Lạc gia tộc đang ở trong cơn rung chuyển rất lớn, rất cần thiết có một người lãnh đạo mới đứng ra trấn áp tất cả, mà Lạc Tần Thiên, cho đến nay vẫn luôn là người thừa kế chính thức của Lạc gia tộc, không thể nghi ngờ đây là sự lựa chọn tốt nhất!

Cuối cùng, Lạc Tần Thiên kế thừa Lạc Bắc Mâu, thay thế Lạc Hướng, sau khi tất cả mọi sóng gió đều lắng lại, hắn lại ra một quyết định khiến tất cả mọi người đều giật mình!

“Lạc đổng, ngài thật sự quyết định làm như vậy sao? Một khi kết thúc giải phẫu, ngài sẽ…” Một vị bác sĩ lần thứ hai khuyên nhủ.

Lạc Tần Thiên nằm trên xe phẫu thuật, hai mắt lạnh lẽo, nhìn qua giống như một cỗ máy không có tình cảm, lạnh nhạt nói “Tôi biết, có thể bắt đầu rồi.”

Người hắn yêu đã rời bỏ hắn đi, người yêu hắn lại bị hắn tự tay đẩy vào tử vong, đời này của hắn thực sự rất thất bại, hắn mang theo một đoạn hồi ức đau đớn thống khổ tan nát cõi lòng, thống khổ không chỉ vì nhớ nhung, mà còn hối hận, hổ thẹn, bức hắn mỗi đêm đều xuất hiện ảo giác cùng mơ hồ nghe thấy thanh âm huyễn hoặc, đại não hắn nếu như không trải qua thanh tẩy, thực sự sẽ có một ngay đạt đến cực hạn chịu đựng, bức hắn điên loạn mất!

Lạc Tần Thiên nhắm hai mắt lại, tùy ý để mình bị đẩy vào trong phòng giải phẫu, hiện tại, hắn chỉ muốn thông qua giải phẫu, quên đi hết mọi thứ!

Hạnh phúc đời này của hắn, vẫn chưa đến!

……………………………….

Mùa hè nóng bức, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu rọi, Diệp Mạc đội một chiếc mũ lưỡi trai, có chút không kiên nhẫn đứng chờ bên ngoài một tòa cao ốc chọc trời.

Cậu theo lão Tiếu nhà cậu đi đến nước Đức công tác, đã cẩn thận hẹn trước với nhau là sau khi ông xã bàn xong chuyện làm ăn thì sẽ đưa cậu đi chơi, thời gian hẹn trước đã qua một tiếng đồng hồ mà vẫn còn chưa đàm phán hợp tác xong, Diệp Mạc không đợi được nữa, tự mình đi đến đứng dưới tòa cao ốc nơi Tiếu Tẫn Nghiêm đàm luận chuyện làm ăn, còn mang theo một cái mũ lưỡi trai, dáng vẻ như sợ bị người khác nhận ra.

Ai ~ hết cách rồi, ai bảo cậu là bà xã của Tiếu Tẫn Nghiêm chứ, không thể không cẩn thận a!

Lúc Diệp Mạc đang cân nhắc không biết có nên vào bên trong chờ hay không, thì cánh cửa xoay pha lê tự động của tòa cao ốc động lên, mấy người đàn ông từ bên trong đi ra, người đàn ông đi ở giữa mang âu phục giày da đắt tiền màu đen, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt đen kịt không nhìn ra bất kỳ sắc thái nào, lãnh đạm, lạnh lẽo.

Nhìn người đàn ông kia, Diệp Mạc nhất thời mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn, tiếp đó cảm thấy viền mắt mình tỏa nhiệt.

Đã bao nhiêu năm, cậu đã bao nhiêu năm rồi không nhìn thấy anh…. người kia là chàng trai dương quang đã từng ôm lấy cậu, cưng chiều cậu…. Tần Thiên….

Anh ấy bây giờ, tại sao nhìn qua không thân thuộc như đã từng vậy?

“Tần Thiên….”

Một thoáng khi Lạc Tần Thiên tiến gần đến Diệp Mạc, Diệp Mạc đột nhiên nhẹ nhàng kêu một tiếng, không vì cái gì khác, chỉ muốn lấy thân phận một người bạn cũ, chào hỏi một người đã từng bảo hộ cậu, ở bên cạnh cậu suốt một quãng thời thanh xuân dài.

Lạc Tần Thiên nghe được thanh âm của Diệp Mạc, ánh mắt lạnh lùng mang theo nghi hoặc đảo qua trên mặt Diệp Mạc, một giây sau, lần thứ hai mặt không hề cảm xúc nhìn phía trước, bước chân không dừng lại một giây, liền như vậy từ bên cạnh Diệp Mạc, lướt qua vai, mà bước đi!

………..Xong quyển thứ 6………..

Jian: Vậy là chính văn của Lao tù ác ma xem như hoàn, phía dưới còn 7 phiên ngoại, phiên ngoại mở đầu là Phục gia và Lăng Nghị.

Đm tại sao ai cũng hạnh phúc còn Lạc Hướng lại phải chịu bi kịch như vậy:((((((( đíu phục:(((((((

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK