Mục lục
Lao Tù Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Mạc cài đặt chuông báo thức thế nên cậu dậy rất sớm, lúc mở mắt ra thì không còn nhìn thấy bóng dáng Tiếu Tẫn Nghiêm đâu nữa, đoán chừng tối hôm qua sau khi làm xong hắn đã rời đi rồi, trên giường một mớ hỗn loạn, dù rằng hạ thân không có đau đớn như lúc trước, nhưng tối hôm qua vận động một trận dữ dội như vậy vẫn khiến thắt lưng cậu đau nhức.

Không có nhiều thời gian, Diệp Mạc vội vội vàng vàng tắm rửa sạch sẽ xong, chuẩn bị mọi thứ kỹ càng rồi từ nhà trọ một đường an toàn đi xuống dưới lầu, ở trong phòng chứa đồ linh tinh lầu dưới, Diệp Mạc thay một bộ đồ giống như quần áo của công nhân vệ sinh, sau đó cầm một cái túi rác màu đen, từ cửa sau ít người chú ý đi ra.

Diệp Mạc biết rất rõ năng lực làm việc của thủ hạ Tiếu Tẫn Nghiêm, hậu quả kinh khủng của việc thất bại uy hiếp bọn họ phát huy tối đa năng lực của mình, việc theo dõi đối với bọn họ mà nói là chuyện thường như cơm bữa.

Diệp Mạc đi vào một nhà vệ sinh công cộng, lấy ra bộ quần áo sạch từ trong bọc túi rác đen ngụy trang lúc nãy, đội lên một bộ tóc giả hơi nhuộm vàng, để che khuất đi khuôn mặt mà mang thêm một cái kính râm, công thêm thân hình của Diệp Mạc không được xem là cường tráng khôi ngô, thế nên nhìn qua trông như một sinh viên đại học đơn thuần.

Rốt cuộc cũng đến nơi ước định, Lạc Tần Thiên lái xe đến trước chờ Diệp Mạc tới, Diệp Mạc vừa lên xe liền tháo bộ tóc giả ra, hô lên một tiếng nóng quá.

Thật ra Lạc Tần Thiên đối với cái lý do sống lại của Diệp Mạc vẫn còn ôm thái độ phủ định, anh thừa nhận người con trai này chính là Mạc Mạc của mình, nhưng anh cho rằng đây là Diệp Mạc sau khi sửa mặt lại mà thôi, chỉ là Diệp Mạc đã nhất quyết khẳng định chuyện sống lại như vậy rồi nên anh cũng không hỏi tới nữa.

Sống lại cũng được mà sửa mặt cũng được, Lạc Tần Thiên chỉ biết rõ một điều rằng, đời này anh tuyệt đối sẽ không buông tay người con trai này ra, kẻ dám tranh giành người của anh đều sẽ phải chết không được tử tế.

Diệp Mạc vốn định trước tiên đi đến một nhà trọ nhỏ gần cảng bởi vì thời gian đã bàn bạc trước là vào buổi tối, nhưng dưới sự giúp đỡ của Lạc Tần Thiên, Diệp Mạc đã leo được lên du thuyền sớm hơn dự định.

Chủ nhân của du thuyền tên gọi là Tả Kha, đúng như lời Lê Cửu nói, y là một ẩn hào (phú hào + ẩn thân), tính cách không huyênh hoang phô trương, rất ít người biết được tổng số tài sản y sở hữu là bao nhiêu, chỉ biết những du thuyền xa hoa nhất thế giới y có một chiếc, di chuyển từ nước này sang nước khác, những trò chơi phục vụ bên trong du thuyền có thể đem ra so với Kim Nghê và Thiên Đường. Tuy nhiên không phải cứ bất kể ai có tiền là có tư cách leo lên chiếc du thuyền này, chỉ những thương gia cao cấp hay chính trị gia, những người có địa vị đức cao vọng trọng chỉ vừa trông thấy liền khiến người ta phải cúi đầu khom lưng mới có tư cách, để đặt chân bước vào nơi này, tiền và quyền một thứ cũng không thể thiếu.

Lạc Tần Thiên cùng Lâm Tả Kha từng có gặp mặt một lần, một năm trước Lạc Xuyên có mang theo Lạc Tần Thiên đến du thuyền của Lâm Tả Kha, chỉ là cuộc nói chuyện tán gẫu lúc đó chỉ có Lạc Xuyên với Lâm Tả Kha, còn Lạc Tần Thiên với Lâm Tả Kha không có nói với nhau được mấy câu, vậy nên tình nghĩa giữa hai người không tính là quá sâu, thế nhưng Lâm Tả Kha hết sức kính trọng Lạc Xuyên bởi vì Lạc Xuyên đã từng có ơn cứu giúp với y.

Vì thế cho nên Lâm Tả Kha đối với người của Lạc gia tộc hết sức lễ đãi, đối với việc nhỏ của Lạc Tần Thiên, y dĩ nhiên không chút do dự liền đáp ứng ngay, huống gì Tiểu Cửu của y cũng đã có lời nhờ vả. (Jian: Lê Cửu vớ bở rồi nhá:3)

Lâm Tả Kha là một người đàn ông dù tuổi chưa đến ba mươi nhưng suy nghĩ cùng tính cách giống như một cụ già từng trải, y rất lý tính, bản tính từ trong xương tủy lộ ra thâm trầm thận trọng, lại bình dị thân thiện gần gũi, y không phải là kẻ tham thích những trò vui lạc thú, đối với cuộc sống cũng không đeo đuổi những mục tiêu gì quá to lớn, càng không có nhiều dã tâm toan tính, lúc ở trên du thuyền thường khép mình trong phòng riêng tu dưỡng phẩm hạnh.

Diệp Mạc không nghĩ tới chính mình sẽ lên sớm như thế, vốn dự định trước đó nửa tiếng lên du thuyền để có thời gian bàn bạc với Lê Cử cùng Lâm Tả Kha, hiện tại đột nhiên lên du thuyền như vậy khiến Diệp Mạc có cảm giác sai sai.

Diệp Mạc cẩn thận từng li từng tí một đi theo phía sau Lạc Tần Thiên phía sau, cứ như lo lắng sợ người khác chú ý tới mình nên mặt cứ cúi gằm xuống, dùng thân hình cao lớn của Lạc Tần Thiên để che đi những ánh mắt hiếu kỳ của những người khác.

Lâm Tả Kha cuối cùng cũng xuất hiện, cùng Lạc Tần Thiên đơn giản bắt tay một cái, cười nhạt liếc mắt nhìn về phía Diệp Mạc đang nấp sau lưng Lạc Tần Thiên, sau đó thì sai người đưa Diệp Mạc đến nghỉ trong một gian phòng.

Diệp Mạc đặc biệt nhìn Lâm Tả Kha nhiều hơn một chút, cái người mà Lê Cửu nói là thật tâm yêu nhau này là một người đàn ông xem qua rất có năng lực, khắp người từ trên xuống dưới tỏa ra một loại khí chất cao quý, là một thương nhân có tầm nhìn sắc sảo khôn khéo, có vẻ là chỗ dựa vô cùng tốt.

Điều này làm cho Diệp Mạc thở phào nhẹ nhõm, ít nhất anh ta sẽ không để Lê Cửu phải chịu thiệt thòi, Diệp Mạc biết thừa Lê Cửu ở cùng anh ta chỉ là vì tiền của anh ta, mặc dù ngoài miệng thì bảo là tình yêu chân thành, nhưng Diệp Mạc biết rất rõ tính cách yêu chuộng hư vinh của Lê Cửu, cậu ta yêu tiền của Lâm Tả Kha nhiều hơn là chính con người Lâm Tả Kha, chỉ có điều Diệp Mạc không rõ lắm, Lâm Tả Kha ưng ý Lê Cửu ở điểm nào nhỉ.

“Người yêu của tôi làm phiền Lâm tiên sinh phải nhọc lòng rồi.” Lạc Tần Thiên khách sáo cười nói.

“Lạc thiếu gia quá khách khí rồi, đây chỉ là chút việc cỏn con mà thôi.” Lâm Tả Kha đối với người ngoài rất có chừng mực, luôn có thể duy trì một khoảng cách thích hợp, vừa không khiến người ta cảm thấy quá thân thiết, cũng không khiến người ta cảm thấy quá xa cách.

Lạc Tần Thiên đi tới vị trí gian phòng của Diệp Mạc, không có gõ cửa mà nhẹ nhàng bước chân đi vào. Bởi vì lúc này Diệp Mạc đội tóc giả cải trang, đầu tóc toàn mồ hôi, nên lúc này cậu đang ở bên trong phòng tắm tẩy rửa gội đầu.

Tiếng nước chảy ào ào truyền vào trong tai Lạc Tần Thiên, một loại hình ảnh mờ mờ ảo ảo hiện lên trong đầu khiến cho Lạc Tần Thiên miệng lưỡi có chút khô khốc, anh chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ Diệp Mạc toàn thân xích lỏa, còn Tiếu Tẫn Nghiêm thì đã chiếm lấy hết thảy mọi thứ.

Đều là thân thể của nam nhân, dĩ nhiên không có chỗ gì đặc biệt, Lạc Tần Thiên nỗ lực tự trấn an bản thân, nhưng vẫn là không nhịn được mà đi tới trước cửa phòng tắm.

Từ lúc bắt đầu hẹn hò qua lại với Diệp Mạc, Lạc Tần Thiên luôn xem Diệp Mạc như trân bảo, đến hôn sâu cũng không có, anh từ trước đến giờ không dám đi vượt quá giới hạn nửa bước nếu Diệp Mạc không cho phép, bây giờ nghĩ lại cảm thấy khi đó bản thân có chút ấu trĩ, có một số việc kỳ thực có thể ỡm ờ làm tới, nếu tâm đã là của mình, vậy tại sao thân lại không thể thuộc về mình.

Cửa phòng tắm không đóng, Lạc Tần Thiên cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn, cẩn thận từng chút một đẩy khe cửa ra, liền nhìn thấy bên trong bóng lưng Diệp Mạc đang cọ rửa mình mẩy, thân thể Diệp Mạc là của Diệp Tuyền, làn da vốn trắng nõn xinh đẹp tự nhiên, đường cong phía sau lưng bóng loáng mê người, cơ thể Diệp Mạc trần trụi liêu nhân mờ ảo mơ hồ trong làn hơi nước đối với Lạc Tần Thiên lúc này trở thành đòn đánh trí mạng.

Lạc Tần Thiên nuốt một ngụm nước bọt, trong cơ thể khô nóng càng thêm rõ ràng, anh cũng là một người đàn ông bình thường đầy đủ tính năng, đối mặt với người mình yêu trong tình cảnh như vậy làm sao không nổi phản ứng cho được.

“Mạc Mạc…” Trong cổ họng khô ran của Lạc Tần Thiên khàn khàn phát ra một câu…

Diệp Mạc giật mình liền vội vàng xoay lưng lại, thấy người đến là Lạc Tần Thiên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tần Thiên” Diệp Mạc oán giận kêu một tiếng “Sao anh vào mà không nói tiếng nào hết vậy, dọa chết em rồi.” Có lẽ Diệp Mạc cảm thấy bây giờ đã thoát khỏi tình cảnh khổ sở bi thảm, tương lai sẽ trở nên tươi sáng hơn, vì vậy tâm trạng rất thả lỏng, cười khẽ nói một câu, lại càng khiến cho Lạc Tần Thiên nghe ra mùi vị mấy phần làm nũng.

Lạc Tần Thiên rốt cuộc vẫn là nhịn không được, lúc Diệp Mạc xoay người chuẩn bị đi lấy khăn tắm thì đột nhiên từ phía sau ôm lấy Diệp Mạc, nụ hôn nóng rẫy không chút do dự rơi vào giữa cái cổ trắng nõn của Diệp Mạc.

“Tần Thiên” Diệp Mạc kinh hô một tiếng, hoảng loạn từ trong lồng ngực Lạc Tần Thiên trốn tránh thoát khỏi, nhẹ nhàng lùi về sau vài bước, có chút sốt sắng nhìn Lạc Tần Thiên.

Lạc Tần Thiên hai mắt mê man nhìn thân thể tươi đẹp trước mắt mình, tiếng thở dốc từ từ dày đặc, như đứa trẻ không được ăn no, có chút khẩn cầu lại có chút oan ức nhìn Diệp Mạc “Mạc Mạc, anh muốn… em” Từ em cuối cùng thanh âm nghe vào đặc biệt gợi cảm, Lạc Tần Thiên nói xong nhấc chân chuẩn bị hướng về Diệp Mạc đi tới.

“Đứng lại!” Gần như là xuất phát từ bản năng, Diệp Mạc hét lớn một tiếng khiến Lạc Tần Thiên ý thức đang dần tan rã tỉnh táo trở lại, Lạc Tần Thiên đứng ở tại chỗ có chút lúng túng.

Diệp Mạc cũng có chút không biết phải làm sao, vội vàng vơ lấy khăn tắm vây lại, có chút áy náy mở miệng nói “Tần Thiên cho em chút thời gian…”

Những cuộc làm tình Diệp Mạc từng trải qua toàn bộ đều đến từ Tiếu Tẫn Nghiêm, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, thân thể của cậu đều duy nhất bị chiếm lấy bởi Tiếu Tẫn Nghiêm một người, thế nên Diệp Mạc đối với loại chuyện đó trong lòng vẫn còn ôm giữ nỗi sợ hãi cùng bài xích.

Thân là người yêu, chuyện như vậy vốn là chuyện đương nhiên, khát vọng của Lạc Tần Thiên đối với thân thể Diệp Mạc không hề thua kém gì Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ là anh không làm được như Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm không để tâm đến cảm nhận của Diệp Mạc mà chỉ dựa vào dục vọng chi phối mà cưỡng ép Diệp Mạc, nhưng Lạc Tần Thiên thì lại hoàn toàn khác, bởi vì anh rất yêu Diệp Mạc nên luôn dốc lòng muốn che chở bảo hộ cậu, thậm chí còn sợ sệt bị Diệp Mạc chán ghét, lo lắng có một ngày chính mình không còn là duy nhất trong lòng Diệp Mạc nữa.

Lạc Tần Thiên đi tới trước mặt Diệp Mạc, nâng mặt Diệp Mạc lên, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó nhẹ giọng nói “Ai cũng không thể ngăn cản anh ở cùng với em.”

Thanh âm rõ ràng rất dịu dàng, nhưng Diệp Mạc lại nghe được trong lời nói mang theo ý tàn nhẫn.

“Tần Thiên…” Diệp Mạc nhẹ nhàng kêu một tiếng, từ phía sau lưng ôm lấy Lạc Tần Thiên, giống như đang dỗ dành đứa trẻ mà khẽ cười nói “Đứa ngốc này, chúng ta không phải đang ở cùng nhau à.“

Lạc Tần Thiên có vẻ như vì một câu này của Diệp Mạc mà tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, vỗ vỗ vai Diệp Mạc, lộ ra nụ cười thiên chân vô tà “Mạc Mạc, tối nay anh trở lại với em.“

Lạc Tần Thiên cùng Diệp Mạc hàn huyên một lát rồi rời khỏi du thuyền, chỉ có buổi tối mới quay trở lại sau đó cùng Diệp Mạc rời đi, chuyện này là để tránh cho Tiếu Tẫn Nghiêm nảy sinh nghi ngờ, trong mắt hắn ta lúc này, mối quan hệ giữa anh và Diệp Mạc đã trở nên thân thiết, nếu ở cùng một chỗ, Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ dễ dàng truy ra nơi Diệp Mạc đang ở, mọi dự tính có nguy cơ vì Tiếu Tẫn Nghiêm phá hoại mà thất bại.

Không phải Lạc Tần Thiên sợ sệt gì Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ là anh đột nhiên nghĩ rõ ràng rằng, chỉ có khi Diệp Mạc chân chính thuộc về anh, Tiếu Tẫn Nghiêm không thể cướp cậu đi được, lúc đó anh mới có thể toàn tâm đối đầu với Tiếu Tẫn Nghiêm.

Diệp Mạc được Lâm Tả Kha tử tế sắp xếp ở một phòng khách kín đáo bên trong du thuyền, Diệp Mạc không dám tự tiện đi lại, có thể là bởi vì Tiếu Tẫn Nghiêm ở trong lòng Diệp Mạc quá mức thần thông quảng đại, đến mức Diệp Mạc cảm thấy mỗi một góc ở thành phố X đều có tai mắt của hắn.

Sự thực là Tiếu Tẫn Nghiêm đúng thật không hề biết được Diệp Mạc đã leo lên chiếc du thuyền này và đêm nay liền sẽ rời đi, cũng có thể là Tiếu Tẫn Nghiêm căn bản không nghĩ tới nam nhân tên Diệp Tuyền này lại có can đảm dám bỏ trốn…

Tiếu Tẫn Nghiêm phát hiện ra điểm khác thường thì đã là buổi trưa, thủ hạ canh giữ ở bệnh viện thông báo Diệp Tuyền không đến bệnh viện thăm Diệp Thần Tuấn sau khi Diệp Thần Tuấn tỉnh lại, mà thủ hạ canh giữ dưới lầu nhà của Diệp Tuyền cũng thông báo căn bản không thấy Diệp Tuyền đi ra ngoài, đến khi thủ hạ lên lầu gõ cửa mới phát hiện bên trong không có người.

Ngay lúc đấy Tiếu Tẫn Nghiêm còn không nghĩ tới Diệp Mạc bỏ trốn, chỉ phái người đến công ty của Diệp Mạc hoặc là chỗ bạn bè nào đó của Diệp Mạc bí mật tìm kiếm, mãi đến tận khi không thu hoạch được kết quả gì mới kinh hoảng phản ứng lại, nam nhân kia lại chạy trốn.

Thời khắc này Tiếu Tẫn Nghiêm mới thật sự xác định, Diệp Tuyền căn bản không hề biết Diệp Mạc đang ở đâu…

Từ đầu tới cuối, đều là đang lợi dụng khao khát gặp lại Diệp Mạc trong lòng hắn!

Mặc dù nam nhân kia biết chuyện của hắn với Diệp Mạc, nhưng rất có thể là cậu ta moi được từ miệng của những người hầu trong biệt thự.

Bất ngờ là lần này Tiếu Tẫn Nghiêm không thẹn quá hóa giận mà chỉ trầm tĩnh suy đoán các loại khả năng, sau đó thì bình tĩnh gọi một cú điện thoại đưa ra mệnh lệnh, thế lực trong bóng tối đều lặng yên ra khỏi tổ.

Đây chính là Tiếu Tẫn Nghiêm hắn xưa nay không cần gióng trống khua chiêng đi truy lùng, hắn muốn một người, chỉ cần người kia còn sống thì bất luận là mục tiêu đang chui nhủi ở đâu trong gầm trời này, hắn đều có thể định vị chuẩn xác không hề sai sót.

……………………..

P/s: dào ôi, nói thật là bạn Lạc quân tử k phải lối, cứ phải thịt trước tính sau chứ lị, tặng bạn 1 câu “Ky ca ky cóp cho cọp nó tha”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK