Niên Bách Ngạn khởi động xe rồi lái thẳng xuống một con đường nhánh, đôi bàn tay to lớn nắm chặt vô-lăng, đáp lại câu hỏi của cô rất nhanh chóng: “Ai làm việc của người đó là cách giải quyết tốt nhất.”
Tố Diệp chầm chậm uống cà phê. Một suy nghĩ rời rạc xuất hiện nơi đáy mắt, anh ta trả lời cũng thẳng thắn đấy. “Anh không sợ tôi nghi ngờ anh?” Niên Bách Ngạn này từ đầu tới cuối đều ở trong phòng quan sát, Lương Hiên đã nói những gì chắc anh ta cũng nghe rất rõ.
“Đây chính là lý do tôi trực tiếp tìm một bác sỹ tâm lý.” Nét mặt và ngữ điệu của anh đều rất từ tốn, hai hàng lông mày bình thản, không một gợn sóng: “Những lời Lương Hiên nói có phải là thật hay không, cũng như rốt cuộc anh ta đã làm ra chuyện gì, cô mới là người có tư cách đưa ra đáp án nhất.”
“Anh Niên coi trọng tôi rồi.” Trong lòng Tố Diệp vụt qua một tia cảnh giác. Cảm giác đề phòng này rõ nét như có một lưỡi dao khắc từng đường ngoằn ngoèo trong tim. Nói thật, cô không muốn gần gũi với Niên Bách Ngạn. Anh ta quá bình tĩnh, dù là một kẽ hở cũng khó mà tìm được.
“Ít nhất thì tập đoàn Tinh Thạch vẫn chưa bị ảnh hưởng.” Cô chêm vào một câu.
Khóe môi Niên Bách Ngạn khẽ cong lên, lái chậm xe lại: “Muốn một tin tức không bị phát tán không phải chuyện gì quá khó khăn. Tin tức phải xuất hiện đúng lúc cần thiết mới là tin hay nhất.”
“Tôi có nên ngưỡng mộ những người có tiền như các anh không?” Tố Diệp cười khẩy. Việc ngăn chặn tin tức phát tán đối với tổng giám đốc của một công ty mới lên sàn mà nói đúng là quá đơn giản.
Niên Bách Ngạn nghe ra sự mỉa mai châm chọc được che giấu, hơi nghiêng mặt nhìn cô, rồi lại tập trung nhìn về phía trước, trong giọng nói bỗng toát lên một sự thích thú: “Tôi phải hợp tác thế nào mới có thể khiến cô hết nghi ngờ?”
Tố Diệp thở dài, một lúc sau mới đáp: “Tôi cần tìm hiểu những thông tin về mẹ của Lương Hiên.” Người đàn ông này có một tố chất tâm lý cực mạnh. Thông qua cách nói chuyện không khó để nhận ra sự kiên quyết của anh ta, tuyệt đối không để cho người ngoài bước vào thế giới nội tâm của mình. Loại người này làm việc luôn thích tự lực cánh sinh, phương pháp cũng rất nhanh gọn, dứt khoát, không lề mề, dài dòng. Vì anh ta sẽ không để cho người khác có cơ hội hiểu mình và đoán được suy nghĩ của mình.
“Tất cả mọi tài liệu về Lương Hiên đều ở showroom.” Niên Bách Ngạn hoàn toàn chẳng ngạc nhiên về đề nghị bất ngờ của Tố Diệp.
Tố Diệp trân trân nhìn Niên Bách Ngạn, chau mày nói: “Anh Niên! Con người anh có phải chưa bao giờ biết ngạc nhiên không?”
“Hả?” Hình như anh chưa nghe rõ cô nói gì, quay đầu sang nhìn, ánh mắt hơi nghi hoặc.
“Không có gì!” Thì ra, biểu cảm của anh ta cũng có lúc thay đổi.
“Anh định đưa tôi đến showroom D?”
“Sợ rồi?” Giọng nói điềm tĩnh của Niên Bách Ngạn bất ngờ toát ra sự cười nhạo. Anh nghĩ nơi đó dù sao cũng từng xảy ra án mạng.
Nhưng Tố Diệp lại có suy nghĩ khác. Cô chỉ chán ghét những việc và những người có liên quan tới Tinh Thạch. Đè nén cảm xúc trong lòng, cô hờ hững đáp: “Địa bàn của anh Niên, tôi có lý do gì để sợ?”
“Câu trả lời này của cô rất khiến đàn ông có cảm giác đạt được thành tựu đấy.” Niên Bạch Ngạn khẽ lên tiếng, rồi xoay vô lăng một vòng, lái xe thẳng về hướng showroom.
“Mau chạy đi!”
“A…” Tố Diệp giật mình tỉnh giấc. Lúc mở mắt ra, mái tóc cô đã ướt nhẹp mồ hôi.
Ngoài cửa cảnh đêm đã rực rỡ, còn xung quanh ngập tràn ánh đèn màu vàng nhạt. Đã có người cố ý điều chỉnh cho đèn tối đi. Nhờ có tia sáng dịu êm mờ ảo, cô dễ dàng nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tường: Một rưỡi sáng.
Tố Diệp tỉnh dậy. Điệu nhạc xa xôi quẩn quanh bên tai cô cũng dần bị hiện thực nuốt chửng. Chiếc áo đắp trên người cô khẽ trượt xuống vai. Cô cúi xuống nhìn, là một chiếc áo vest nam giới.
Là áo vest của Niên Bách Ngạn, trên áo vẫn còn vẹn nguyên mùi hương nồng nàn dễ chịu cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt của anh. Hô hấp của cô cũng nhiễm sự rắn rỏi đặc biệt của đàn ông.
Không hiểu sao tim cô bất ngờ nhảy dựng lên, đập rất nhanh.
Ban ngày, Niên Bách Ngạn chở cô tới showroom. Tư liệu về Lương Hiên rất nhiều, có lẽ cô xem mãi rồi ngủ thiếp đi mất. Nhưng cô nhớ rõ mình không ngồi xem tài liệu ở căn phòng này.
Cô đưa mắt nhìn bốn xung quanh. Diện tích của căn phòng khá lớn, thống nhất lấy màu chủ đạo là cà phê đậm và đen, kết hợp cùng một số vật trang trí màu xám bạc để tạo điểm nhấn. Các đồ gia dụng đều không thiếu thứ nào. Rất rõ ràng đây là một phòng nghỉ.
Tố Diệp khoác áo, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Ánh sáng trong phòng khách cũng hơi tối, tia sáng mờ mờ phản chiếu lên cánh cửa bằng thủy tinh chính hiệu Italy, khiến không gian càng mông lung mộng ảo. Tia sáng ấy tập hợp lại trong ánh mắt, vừa hay giúp cô nhìn thấy một người đàn ông đứng trước cửa sổ cách đó không xa.
Showroom này may mắn chiếm giữ được vị trí thuận lợi. Phòng nghỉ này ở độ cao hơn 6 mét. Nhìn từ trên xuống dưới qua ô cửa sổ sát đất, có thể thu hết cảnh đêm tuyệt đẹp của Bắc Kinh vào trong tầm mắt. Niên Bách Ngạn đứng đó, dáng người cao to hòa vào màn đêm rộng lớn và những tia sáng thủy tinh, toát lên một phong thái vương giả rất tự nhiên.
Anh đang gọi điện thoại, hơi dựa vào quầy bar bên cạnh, một tay khẽ lắc ly rượu vodka, loại rượu mạnh rất hợp với một người đàn ông điềm tĩnh. Những viên đá lạnh ngắt làm mờ đi lớp thủy tinh.
Từ đây nhìn qua, Niên Bách Ngạn cực kỳ quyến rũ. Chiếc áo sơmi đen mỏng manh khó che đi hết khuôn ngực với từng múi cơ bắp cuồn cuộn. Anh khẽ nhấp một ngụm rượu, hình như đang dặn dò chuyện gì đó. Khung cảnh làm tan ra những đường nét cứng rắn trên gương mặt anh, trông nó không còn nghiêm nghị như trước nữa.
Giọng nói tuy trầm thấp, nhưng loáng thoáng vẫn có thể nghe được anh đang nói gì. Hình như đang dặn cấp dưới theo dõi sát sao mỏ kim cương bên Nam Phi. Có lẽ đó là mỏ kim cương vừa mới đầu tư. Ngữ điệu của anh kiên quyết mạnh mẽ, mang theo một khí thế khiến người ta rất áp lực. Tố Diệp nhớ lại lời giới thiệu của phóng viên về anh: Không thể kiệm lời khen về người đàn ông này, trở thành nhà cung ứng cũng coi như đã giữ một vị trí quan trọng trong ngành công nghiệp khoáng sản. “Trùm khoáng sản”, những chữ này thật sự rất có sức nặng.
Nghĩ mãi, bất giác một suy nghĩ hoang đường vụt qua đầu cô.
Cô… không phải đã được anh bế vào phòng ngủ đấy chứ?